Đối với ánh mắt mập mò của người ngoài, Mại Vu cũng đã sớm tập mãi thành thói quen, không có cách nào khác, ai bảo Na Na trưởng thành xinh đẹp như vậy?

Mại Vu cũng có thói quen gọi mẹ mình là Na Na, đây là vì Na Na kiên trì, vì Na Na cảm thấy bị người khác gọi mẹ thì rất già, cho nên từ trước đến nay đều yêu cầu Mại Vu phải gọi bà là Na Na.

Hai người đi trên đường rất khoan khoái, Mại Vu cảm thấy rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi hình như anh không kéo tay đối phương cùng đi ra ngoài, từ… Sau khi ở cùng một chỗ với Hoàng Huyền thì phải?

Miệng thở dài một hơi rất khó phát hiện, Mại Vu cười khổ, cuối cùng anh vẫn không tự chủ nhớ tới Hoàng Huyền, thật sự là đau lòng quá đi! Mới quyết định không thèm để ý tới tên thối đó mà.

Vẻ mặt Mại Vu hơi đau khổ nhưng vẫn bị Na Na nhận ra.

Đột nhiên Na Na dừng bước làm Mại Vu cũng dừng lại, họ đứng bên đường cái, đột nhiên Na Na hành động như thế làm Mại Vu không biết làm sao, đành ngây ngốc cười hỏi xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Vu.”Na Na hít một hơi thật sâu, giọng điệu nghiêm túc, bà nói: “Mẹ có vấn đề muốn hỏi con.”

“Hỏi…. Hỏi đi.” Mại Vu cũng hít sâu, rất ít khi anh chứng kiến mẹ mình nghiêm chỉnh như thế này.

“Nói thật, từ lần mừng năm mới con về nhà một lần sau đó không về nữa, nhắn tin cho con con cũng không thèm về nhà, lần này đột nhiên về là đã xảy ra chuyện gì sao?”

Na Na hỏi, trên mặt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ, bà biết đứa con trai này của bà rất ngốc, hai năm trước dọn đi ở cùng người trong lòng sau đó rất ít khi về nhà, hại bà ngày nào rảnh rỗi ở nhà cũng lo lắng, không tìm được ai đấu vật cùng bà. Nguyên nhân Mại Vu rất ít về nhà hình như vì cái tên Hoàng Huyền lúc nào cũng giữ chặt Mại Vu bên cạnh, tựa như chỉ cần không chú ý một chút thì Mại Vu sẽ xổng mất; nhưng một nguyên nhân khác là tám chín phần cái tên tiểu tử ngu ngốc Mại Vu này quyết một lòng đi theo người ta. Thực sự là con trai bà “Gả” ra ngoài cũng như bát nước hất đi.

Nhưng lần này hiếm khi Mại Vu trở về, song lại bị sốt, thân thể yếu ớt, điều này khiến người làm mẹ là bà đau lòng muốn chết, nhất định là có liên quan tới cái tên chết tiệt nào đó! Bà nghĩ như vậy.

Na Nam cầm tay Mại Vu, thấy Mại Vu cúi thấp đầu, nhẹ giọng hỏi, “Là liên quan tới người tên Hoàng Huyền sao?”

Na Na hỏi thẳng nhưng Mại Vu lại không trả lời, hai tay Na Na cầm tay Mại Vu xác nhận anh bắt đầu có chút run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì, Tiểu Vu?” Tay Na Na cũng run rẩy, cho rằng Mại Vu vẫn còn khó chịu? Bà ân cần hỏi han, nghiêng đầu lén quan sát mặt Mại Vu đang nhìn mặt đất, không nhìn còn khá, vừa nhìn liền phát hiện hốc Mại Vu đỏ lên, vẻ uất ức trên mặt khiến người ta muốn ôm anh vào ngực an ủi.

“A! Con đừng khóc nhé, Tiểu Vu.” Na Na hoảng hốt vội ôm Mại Vu vỗ lưng anh, muốn trấn an cảm xúc của Mại Vu, “Không phải mẹ cố ý nhắc tới người kia, xin lỗi, nếu như con không thích thì mẹ không đề cập tới nữa, được không?”

Mại Vu là một người đàn ông to cao lớn hơn rất nhiều người phụ nữ lại bị người phụ nữ nhỏ nhắn ôm vào trong ngực không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ cục, nhưng người qua đường lại nhìn thành Mại Vu là người đàn ông bị bạn gái vứt bỏ thế là nhào vào ngực bạn gái khóc lóc khổ sở cầu xin bạn gái đừng bỏ rơi anh ta.

Được Na Na ôm nước mắt Mại Vu bắt đầu chảy nhanh xuống, nước mắt rơi đầy trên mặt, anh thật sự hận thói quen thích khóc của mình, dưỡng thành thói quen này là sau khi ở cùng Hoàng Huyền thì phải? Vì Hoàng Huyền biến thái rất thích nhìn anh khóc, ba năm nay rất thích chọc anh khóc, giống như bắt nạt anh là niềm vui của hắn ta!

Kết quả thì hay rồi, anh và Hoàng Huyền cãi nhau, rời nhà trốn đi, quyết định không để ý tới Hoàng Huyền, thói quen thích khóc lại không sửa được! Hại anh vừa nghĩ tới Hoàng Huyền, không giải thích được còn bị hiểu lầm, vừa không nhịn khóc được.

Mại Vu cảm thấy quá mất mặt, nhưng nước mắt như vòi nước, một khi đã chảy là chảy không ngừng được.

Hu hu!

*******

Trước cổng căn nhà bình thường của Mại Vu có một chiếc xe thể thao rất sang chảnh đỗ, một người đàn ông đang đứng bên cạnh, người đàn ông mặc một thân màu quần áo màu đen, vừa vặn tôn lên vóc người cao gầy rắn chắc của người đàn ông. Mái tóc dài màu trắng của người đàn ông bay trên không trung, miệng cười lạnh.

“Nên sớm nghĩ tới, tên ngốc này nhất định chạy về nhà.”

Haizz, như vậy là tốt rốt, Mại Tiểu Vu ngu ngốc nhất định không ngờ tới, người hại anh khóc thảm hỏng bét – Hoàng Huyền đã tìm tới cửa nhà anh rồi.

Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play