Edit: nhinhii1721

Hài tử rời nhà nửa năm trở lại, tuy Cao thị cũng muốn ngoại tôn nữ tế, nhưng vẫn khuyên vợ chồng son mang Thuần ca nhi về phủ Tướng Quốc trước, để cho Liễu thị vui mừng.

Cảnh Nghi gật đầu.

Tiêu Đình tùy tiện nói: “Không cần, một bữa cơm thôi, nương của ta không vội.”

Cao thị nghe xong có chút đau đầu, nha đầu này, may mà Liễu thị hiền lành, nếu không thì hai người sớm muộn gì cũng gây đến trở về.

“Ta muốn ăn sủi cảo.” Thuần ca nhi không muốn về nhà, Cao thị làm sủi cảo cực kỳ ngon, Thuần ca nhi rất thèm ăn.

“Vậy thì ăn xong rồi hãy đi.” Từ Nghiễm giải quyết một cách dứt khoát.

Cao thị đành phải phái người đi thông báo với phủ Tướng Quốc trước.

Sau đó Cao thị làm sủi cảo, Thuần ca nhi quấn lấy Từ Nghiễm hỏi chuyện luyện võ trong rừng sâu núi thẳm, Tiêu Đình chỉ muốn thân thiết với Cảnh Nghi, bất đắc dĩ có nhị lão ở đây, hắn chỉ có thể kìm nén.

Mùa đông khắc nghiệt, hai đôi phu thê với Thuần ca nhi làm thành một bàn, ăn một bữa sủi cảo nóng hổi.

Sau khi ăn xong cuối cùng cũng đi.

Cảnh Nghi ôm Thuần ca nhi lên xe trước, lại đỡ Tiêu Đình lên, lúc muốn buông tay Tiêu Đình đột nhiên nắm lấy tay nàng, nháy mắt về phía thùng xe, không cho nàng cưỡi ngựa.

Xa nhau lâu như vậy, Cảnh Nghi cũng muốn hỏi Tiêu Đình tình huống trong kinh, lại theo sau hắn chui vào thùng xe.

“Tam ca ngồi ở đây này.” Thuần ca nhi chen chúc ở bên cạnh tam tẩu, vui vẻ chỉ vị trí bên cạnh, mở to mắt nhìn chằm chằm tam ca bên ngoài, không chú ý “tam tẩu” trên đỉnh đầu đang hung hăng trừng bé.

Cảnh Nghi thấy rõ ràng, chỉ là coi như không phát hiện.

“Tam ca, nương có thể là nhớ ngươi rồi....” Thuần ca nhi nghiêng đầu nhìn chằm chằm tam ca, có rất nhiều lời muốn nói.

Cảnh Nghi kiên nhẫn nghe.

Tiêu Đình không kiên nhẫn, tay duỗi qua từ phía sau Thuần ca nhi, đâm lung tung vào lưng của Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi quản không được thân thể, đưa tay nắm lấy tay của hắn, lúc này Tiêu Đình mới thành thật.

Trở lại phủ Tướng Quốc, mẫu tử, huynh đệ cửu biệt trùng phùng*, tránh không được lại náo nhiệt một phen. Cảnh Nghi, Tiêu Đình bồi Khương lão thái quân khoảng nửa canh giờ mới được đi.

(*) Cửu biệt trùng phùng: Xa nhau lâu ngày mới gặp lại.

Cảnh Nghi từ lúc bắt đầu mùa đông liền chưa tắm qua, sau khi về Đào Nhiên Cư, để cho A Thuần đi chuẩn bị nước trước.

“Ta với ngươi cùng nhau tắm.” Trong nhà chính chỉ còn hai người bọn họ, Tiêu Đình hùng hồn nói.

Cảnh Nghi cụp mắt: “Trên người ta rất bẩn.”

“Ta cũng không có chê ngươi.” Tiêu Đình chẳng thèm để ý.

Nhưng Cảnh Nghi không có cách nào chà bùn ở trước mặt hắn, miệng không khuyên được, khi đi vào phòng tắm, rất nhanh liền xoay người đóng cửa.

Tiêu Đình không đoán được nàng sẽ sử dụng chiêu này, vừa muốn gõ cửa, nghĩ đến A Thuận ở bên ngoài, vì thanh danh của tứ công chúa, Tiêu Đình hung hăng nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn khe cửa nói: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng ra ngoài!”

Nói thì nói như vậy, vẫn là về hậu viện chờ trước.

Cảnh Nghi vừa tắm liền tắm ba lần nước, tắm rửa sạch sẽ mới thay bộ đồ mới, tới hậu viện tìm Tiêu Đình. Từ trong viện đi tới phía đông cũng không thấy được một người, vén rèm bước vào trong phòng, chỉ thấy Tiêu Đình ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt giống như bốc hỏa nhìn chằm chằm nàng.

Cảnh Nghi hiểu ý của hắn, nhưng lúc này mới là buổi chiều.

“Tới đây.” Tiêu Đình lời ít ý nhiều, giọng nói ngắn ngủi, giống như là mệnh lệnh.

Tâm tình của Cảnh Nghi phức tạp đi qua.

Tiêu Đình vỗ vỗ đệm giường.

Thân thể của Cảnh Nghi cương cứng ngồi xuống.

Tiêu Đình quỳ gối di chuyển tới góc giường, thả hai màn lụa xuống, liền ôm lấy Cảnh Nghi ngã xuống, như sói như hổ. Cảnh Nghi nắm lấy bàn tay đang có ý đồ cở ngoại bào của nàng, khẽ khuyên: “Ngươi, buổi tối....”

Tiêu Đình ngẩng lên từ cổ của nàng, mắt phượng nhìn chằm chằm nàng, “Ta chờ ngươi hơn nửa năm rồi.”

Một phút đồng hồ cũng không thể đợi nữa.

Cảnh Nghi nhìn thẳng hắn, sau đó dời tầm mắt đồng thời buông tay hắn ra.

Tiêu Đình thích Cảnh Nghi, trước kia chính hắn cũng không nói rõ là tới cùng có bao nhiêu yêu thích, nhưng xa nhau nửa năm, cuối cùng Tiêu Đình cũng hiểu. Phụ thân quanh năm xuất chinh, hắn cũng nhớ phụ thân, nhưng hắn nhớ Cảnh Nghi không giống vậy, sẽ nhớ tới trằn trọc cả đêm, nhớ tới phiền lòng, như là nhiễm bệnh chỉ có nàng mới giải được.

Bây giờ Cảnh Nghi trở về, không cần Cảnh Nghi làm gì, chỉ cần ôm nàng hôn nàng thì từ đầu đến chân của Tiêu Đình sẽ nóng lên. Tuy nhiên vẫn là đau, nhưng hắn thoải mái, huống chi sau một lúc không khỏe ngắn ngủi, cuối cùng hán cũng hiểu những thứ mà cẩu bằng hữu nói, làm nữ nhân, quả nhiên cũng có cái tốt khi làm nữ nhân.

Nhưng Tiêu Đình chỉ muốn vụng trộm hưởng thụ cái tốt khi làm nữ nhân, không muốn phát ta bất kì âm thanh nào để cho Cảnh Nghi nhìn ra hắn thích thú, bởi vậy lúc sắp nhịn không được, hắn liền tìm lời nói, cầm cánh tay của Cảnh Nghi, “Này, ngươi nửa năm không luyện, cánh tay giống như thô hơn rồi.”

Cảnh Nghi nhắm mắt lại, trán đã đổ mồ hôi.

Tiêu Đình đưa tay lau mồ hôi đang chảy xuống kia, lòng ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm khóe mắt của nàng, “Làm sao không dám mở mắt à?”

Tay của hắn nhích tới nhích lui, quả thật là đang quấy rối, Cảnh Nghi vẫn nhớ rõ chuyện Tiêu Đình nói một canh giờ lần trước, không muốn bị Tiêu Đình phá hoại, cho nên cuối cùng nàng cũng mở mắt, lại không thấy Tiêu Đình, chỉ một tay bắt lấy hai tay của hắn để lên đỉnh đầu, không kêu hắn làm càn.

Tiêu Đình còn tưởng Cảnh Nghi nghĩ thông suốt nên có động tác vô cùng thân thiết, không nghĩ tới Cảnh Nghi cũng chỉ là muốn trói buộc hắn, tức giận đến hai tay dùng lực muốn tránh thoát. Cảnh Nghi có thể chặn lại, nhưng Tiêu Đình giống như cá gặp nước giãy dụa liên tục, nàng suýt nữa thất thủ, xúc động nhiệt tình đi lên, Cảnh Nghi đột nhiên rời khỏi, sau đó thừa dịp Tiêu Đình mờ mịt ngây người, một tay lật hắn lại, lại lấy tư thế sét đánh tiếp tục.

Động tác của nàng rất nhanh, Tiêu Đình thiếu chút nữa không thở nỗi!

Chờ hắn rất không dễ dàng kéo hồn về, cả người đã bị Cảnh Nghi dẫn trước một mảng lớn, trên đầu đều sắp đụng vào đầu giường rồi!

“Ngươi, ngươi có phải là đã luyện qua rồi hay không?” Tiêu Đình khó khăn quay đầu, thật sự là có phần nghi ngờ.

“Luyện cái gì?” Giọng nói của Cảnh Nghi khàn khàn.

Tiêu Đình cúi đầu, nhịn một lúc mới miễn cưỡng nói tiếp: “Luyện sinh hài tử!”

“Không có.” Cảnh Nghi nhắm mắt trả lời.

Tiêu Đình còn muốn thẩm vấn, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ khó tin, nhưng cảm giác của thân thể không lừa được người, Tiêu Đình hung hăng cắn răng, trong nháy mắt, trong đầu liền trống rỗng giống như bị lũ quét qua.

Trong lòng hắn run run, ở đâu cũng run, Cảnh Nghi chịu không nổi, mạnh lẽ kéo ra, đợi một lát nữa mới tiếp tục.

Tiêu Đình không hề chuẩn bị, lại một trận run run, trở tay đánh nàng: “Đủ rồi!”

Nửa năm ngắn ngủi, nàng vậy mà trên chuyện này lại tiến xa như vậy! Tới cùng là luyện thương nào vậy?

Cảnh Nghi chưa làm qua thê tử, không cách nào hiểu cảm giác bây giờ của Tiêu Đình, nàng thật là có phần kiên trì không được, nhưng nàng không muốn lát nữa lại bị Tiêu Đình châm chọc, liền mặc kệ Tiêu Đình, giống như một trận mựa, lúc gấp lúc chậm. Tiêu Đình lúc đầu còn cứng rắn cãi lại, về sau hoàn toàn không có tâm tình, nằm úp sấp ở đằng kia cầu xin nàng, “Công chúa, ta, ta biết năng lực của người, người thật sự muốn vậy ta gọi bọn Minh Tâm tới hầu hạ người....”

Ăn quá no sẽ căng cứng, hắn khó chịu.

“Là ngươi nói một canh giờ.....” Cảnh Nghi tạm dừng, cau mày nhắc nhở.

Tiêu Đình vừa nghe, đột nhiên xù lông quay đầu mắng nàng: “Ta cũng chưa làm qua nam nhân, lời ta nói ngươi cũng tin!”

Ánh mắt của Cảnh Nghi trầm xuống, lập tức không có bất kì sự kiêng kị nào nữa.

Sau một phút đồng hồ, Cảnh Nghi xoay người xuống, nằm ở bên cạnh lấy tay che mắt, cảm thấy hơi mệt.

Tiêu Đình vẫn nằm úp sấp không nhúc nhích, một chút khí lực cũng không có.

Cảnh Nghi tỉnh lại trước, nghiêng đầu xem xét, nắm lấy chăn đắp lên cho hắn trước, sau đó mới lo lắng hỏi, “Ngươi, không sao chứ?”

“Không chết được.” Mặt của Tiêu Đình hướng ra ngoài, kỳ lạ nói.

Hắn tức giận, Cảnh Nghi áy náy khẽ nói: “Xin....”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Đình đột nhiên xoay người chui vào ngực của nàng, nhắm mắt lại nói: “Đừng động một chút liền xin lỗi, ta không có trách ngươi.” Dừng một lát, giọng nói khẽ hơn, “Về sau tối đa ba lần.”

Cảnh Nghi xấu hổ, không muốn nói cái gì đó quá rõ ràng với hắn.

Linh hồn bé nhỏ của Tiêu Đình có chút phiêu, thoải mái dễ chịu, ôm nàng ngủ thiếp đi.

Cảnh Nghi không có cách nào nhúc nhích, đơn giản ngủ trưa với hắn, ngủ liền ngủ thẳng tới lúc hoàng hôn.

Buổi tối trong phủ có tiệc tẩy trần, Cảnh Nghi nhẹ nhàng đẩy Tiêu Đình, “Nên đi dự tiệc rồi.”

Tiêu Đình ôm chăn xoay người, che đầu.

Cảnh Nghi đi rửa mặt trước, thu dọn xong quay lại gọi người, kéo chăn ra bất ngờ lộ ra khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Đình, tóc đen hơi rối, khuôn mặt của hắn hồng hào giống như say rượu, xinh đẹp như hoa mẫu đơn. Ngay lúc Cảnh Nghi ngẩn người với hắn, Tiêu Đình ngáp một cái, thức dậy, giương mắt lên, mắt phượng ướt sũng, vùi lấp người vào bên trong.

Cảnh Nghi giật mình, bỗng nhiên hiểu ra, Tiêu Đình trước và sau khi ngủ tại sao có biến hóa lớn như vậy.

Nhớ tới nhân luân chân thật dài dằng dặc kia, Cảnh Nghi xoay người nói: “Sắp khai tiệc rồi, chúng ta đừng để cho tổ mẫu đợi.”

Tiệc tối là vì Cảnh Nghi đón gió tẩy trần, bọn họ tất nhiên phải trình diện, Tiêu Đình gật đầu, chỉ là mới đưa tay lên, trưa lưng giống như bị người ta dùng chài cán bột lăn lên, không thể động đậy, lập tức nằm úp sấp lại, gào khóc kêu đau.

Cảnh Nghi lúc luyện võ cũng từng đau xương sống thắt lưng, buổi tối trở về đều là Tiêu Đình xoa bóp cho nàng, bây giờ Tiêu Đình khó chịu đến như vậy, cách cái chăn nàng chậm rãi giúp hắn xoa bóp giảm đau.

Tiêu Đình cảm thấy bất lực, đầu chôn vào trong gối, không rên một tiếng, cảm thấy không tệ lắm, mới khiến cho nàng ngừng lại. Dù là như vậy, lúc xuống giường cũng là Cảnh Nghi đỡ lấy hắn đi một lúc, mới miễn cưỡng khôi phục hành động tự nhiên. Trên đường Tiêu Đình đi rất chậm, đôi phu thê đi tới chính viện, những người khác đều đang chờ rồi.

Khóe mắt của Tiêu Đình đều là sự quyến rũ của tân nương được hung hăng yêu thương, Cảnh Nghi thấy được sự biến hóa của Tiêu Đình, lại không biết vẻ mặt của nàng cũng đang vui vẻ, mắt sáng như sao, khuôn mặt tuấn lãng không có nửa điểm mệt mỏi, người từng trải vừa thấy liền biết đôi phu thê đã làm cái gì vào buổi chiều.

Khương lão thái quân cười vui mừng, việc ân ái rất tốt, bà đã sớm muốn ôm tôn tử rồi.

Liễu thị đã vui mừng lại tức cảnh sinh tình, nhớ tới trượng phu đang ở Bắc Cương xa xôi.

“Người cũng tới rồi, khai tiệc đi!” Khương lão thái quân cười vui vẻ nói.

Cảnh Nghi ngồi kế hai huynh trưởng, Tiêu Đình ngồi bên cạnh Liễu thị.

Ăn một bữa cơm nửa canh giờ, sau khi ăn xong hàn huyên thật lâu, mọi người mới trở về phòng của mình.

Ăn no, Tiêu Đình lấy lại tinh thần, chui vào màn ấm, dán vào người của Cảnh Nghi động thủ động cước.

Cảnh Nghi còn nhớ rõ thảm trạng của hắn trước đó, cố thủ nghiêm ngặt.

“Nhanh lên.” Tiêu Đình kéo chăn, bởi vì dùng quá nhiều sức lực nên khuôn mặt cũng hồng lên.

Cảnh Nghi không đáp lại.

Tiêu Đình địch không lại cánh tay càng ngày càng rắn chắc của nàng, tức giận ngồi một hồi, đột nhiên tới gần hôn nàng.

Cảnh Nghi thấy hắn thật sự là muốn, lúc này mới kéo chăn che kín hai người, như hắn mong muốn.

Xong việc, Tiêu Đình ghé vào trong lòng của Cảnh Nghi, một tay nắm lấy lỗ tai của nàng, “Thế nào, nếm được mùi vị làm nam nhân rồi đúng không?”

Cảnh Nghi không trả lời.

Hôm nay Tiêu Đình được ăn no, cười lạnh nói: “Ngươi cứ giả vờ đi, ngươi chờ đó, lần sau trừ khi ngươi chủ động cầu xin ta, ta quyết không để cho ngươi được tiện nghi.”

Hắn muốn ép nàng thừa nhận nàng thích việc này, thừa nhận nàng cũng thích hắn.

Nếu không thích, nàng chắc là sẽ không nhiệt tình như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play