Edit: nhinhii1721

Theo Tiêu Đình từ Đào Nhiên Cư, đến trong viện của phu thê Liễu thị, phải đi một phút.

Cảnh Nghi xưa nay trầm mặc ít nói, lại hiểu lầm Tiêu Đình bây giờ không muốn để ý tới nàng, trên đường cứ đi thẳng, mắt nhìn về phía trước, nhưng mà đoán được Tiêu Đình đi không được nhanh, bước chân của nàng trái lại cố gắng đi chậm lại.

Tiêu Đình đi sau nàng hai bước, ánh mắt trừng Cảnh Nghi, âm thầm tức giận. Chỉ là hắn giận từ việc Cảnh Nghi không thích hắn, chuyển sang Cảnh Nghi dùng kéo lung tung tự hại mình, giận thân thể nữ nhân của Cảnh Nghi thích khóc, hại hắn đánh mất uy phong nam nhân ở trước mặt Cảnh Nghi.

Đường đường là một đại nam nhân, lại rơi nước mắt ở trước mặt nữ nhân mình thích, tính xem chuyện gì sẽ xảy ra?

“Có phải ta không nói chuyện với ngươi, ngươi liền tính không để ý đến ta có đúng không?” Sắp tới chính viện, Tiêu Đình rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận nói.

Cảnh Nghi dậm chân, xoay người hỏi hắn: “Tam.... Công chúa có việc gì sao?” Nói xong nhìn quét một vòng xung quanh, ở bên ngoài, phải cẩn thận trong việc xưng hô mới đúng.

Tiêu Đình trừng nàng: “Bây giờ ngươi là tam công tử, ta là tam thiếu phu nhân vừa mới vào cửa Tiêu gia, ngươi đối xử với ta lạnh như băng, mẹ của ta bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Chắc là nghĩ ngươi không thích ta. Ngươi là trượng phu cũng đã không thích, bọn họ còn có thể thật lòng tiếp nhận ta? Ta đây làm sao có thể thân thiết với bọn họ?”

Lần đầu thành thân, Cảnh Nghi được hắn nhắc nhở mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn Tiêu Đình, nàng do dự nói: “Ta đây, nên làm như thế nào?”

Tiêu Đình quay đầu, suy nghĩ hồi lâu, hừ lạnh nói: “Về sau ở trước mặt bọn họ, ngươi phải cười với ta nhiều một chút, phải quan tâm mọi thứ, ví dụ như ta muốn vào cửa, ngươi có thể giúp ta mở rèm, ta muốn lên xe ngựa, ngươi nhất định phải đỡ ta.... Tóm lại làm sao ân ái thì cứ làm thế đấy, muốn để cho bọn họ biết ngươi rất hài lòng về ta.”

Cảnh Nghi nghe xong, trong lòng nhéo vài cái.

Tiêu Đình muốn lấy thân phận con dâu hòa thuận với thân nhân, phu thê nhất định phải bày tỏ ân ái, làm cho đám ngươi Liễu thị thấy yêu ai yêu cả đường đi. Đạo lý này nàng biết, chỉ là, Cảnh Nghi không biết nên đối tốt với “thê tử” như thế nào, bên cạnh nàng hoàn toàn không có loại ví dụ này....

Trong đầu hiện lên lúc Diên Khánh đế nhìn Lệ phi cười sủng nịch, Cảnh Nghi lập tức ép ý cười xuống, nàng không làm được. Lại nhớ lúc Tiêu Bá Nghiêm ở cùng với Liễu thị, Tiêu Bá Nghiêm lạnh lùng ít nói, ở trước mặt nhi nữ không có làm ra hành động thân mật nào, nhưng Tiêu Đình Nghiêm hình như cực kỳ nghe lời của Liễu thị.

Có lẽ, nàng có thể học thái độ của Tiêu Bá Nghiêm đối xử với Liễu thị?

“Tướng quân và phu nhân, có tính là phu thê ân ái không?” Cảnh Nghi cúi đầu, nhìn Tiêu Đình hỏi.

“Vô nghĩa.” Tiêu Đình không khỏi đắc ý ưỡn ngực nhìn nàng, “Bọn họ không ân ái, bốn anh em chúng ta ở đâu ra?”

Cảnh Nghi bỏ qua lời nói thô bỉ của hắn, vuốt cằm nói: “Vậy ngươi và ta có thể học tướng quân và phu nhân, về sau ngươi nói cái gì, ta đều sẽ nghe theo ngươi.”

Tiêu Đình nghe được nửa câu đầu, không hiểu sao đỏ mặt, hiểu lầm Cảnh Nghi muốn cùng hắn sinh bốn đứa bé, sau khi nghe Cảnh Nghi giải thích xong, hắn mới khôi phục lại bình thường, sau đó lại nhịn không được liếc Cảnh Nghi một cái, “Trước hết cứ làm vậy đi, tóm lại ngươi phải đối xử tốt với ta, không biết nói chuyện, vậy làm một chút chuyện coi trọng ta đi.” ~~DDLQD

Cảnh Nghi khiêm tốn thụ giáo.

“Đi thôi.” Tiêu Đình hừ một tiếng, lần này cùng nàng sóng vai đi vào.

Bước vào chính viện, Tiêu Đình ho khụ khụ, mắt thấy người nhà trong phòng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tứ công chúa, ta bây giờ là ngươi, bất đắc dĩ học quy củ của nữ nhân trong nửa tháng ở trong cung, bây giờ cũng không thể không tiếp tục bày ra bộ dáng nữ nhân, nếu như ngươi dám chê cười ta không giống nam nhân, ta....”

“Ngươi lo lắng nhiều rồi, ta hiểu rõ nỗi khổ của ngươi.” Cảnh Nghi cúi đầu, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, diễn cho người Tiêu gia xem.

Mặt của nàng như ngọc, mặt mũi ôn nhu, Tiêu Đình không hề chuẩn bị, không khỏi nhìn đến ngây người.

Rơi vào trong mắt của mọi người trong phòng, lại thành phò mã gia đang khẽ dỗ Tứ công chúa, Tứ công chúa đỏ mặt, si ngốc nhìn phò mã gia, trong mắt hàm chứa xuân sóng.

Khương lão thái quân hài lòng gật gật đầu, đều nói Tứ công chúa lạnh lùng, bây giờ xem ra, lạnh lùng là vì trong cung không ai thật sự yêu thương nàng, nhìn một cái, tôn tử đối xử với nàng rất tốt, sau một đêm ân ái, Tứ công chúa này từ đóa băng liên Hàn Sơn tan thành hoa Giải Ngữ ôn nhu.

Liễu thị cũng cười, nghĩ tới sau khi nhi tử hoàn khố kết duyên với Tứ công chúa mới cải tà quy chính, vươn lên trở lại, Liễu thị liền cảm thấy, Tứ công chúa này, có thể là quý nhân trong mệnh của nhi tử, hai lần rơi xuống nước hai lần anh hùng cứu mỹ nhân, quả thật là giống như lương duyên trời định.

“Tổ mẫu, phụ thân, nương.” Vào nhà chính, Cảnh Nghi hành lễ với các trưởng bối.

Tối hôm qua nàng say rượu, bây giờ đáy mắt có chút xanh, còn Tiêu Đình, lúc đầu nghe Cảnh Nghi nói trong lòng hoàn toàn không có hắn, tối hôm qua lăn qua lộn lại ngủ không ngoan, buổi sáng lại rơi vài giọt nước mắt, lúc này đôi mắt vẫn hơi hơi phiếm hồng. Giống như những đứa trẻ Thuần ca nhi, Tiêu Ngọc Kê, cô gái kết hôn có thể hiểu lầm hai phu thể chỉ là ngủ không ngon, mà phu thê Tiêu Bá Nghiêm và Liễu thị, lại nghĩ tới lạc thú chân chính của động phòng hoa chúc.

“Công chúa mau ngồi đi.” Liễu thị ân cần nói, đây là công chúa, cũng không thể đối đãi như con dâu thông thường.

“Nương người khách khí rồi, ta đứng là được.” Đã lâu không gặp mẫu thân, Tiêu Đình đã quên trước kia mẫu thân trách cứ lải nhải với hắn, trong mắt chi có sự vui mừng khi mẫu tử gặp lại, đánh giá mẫu thân một hồi, theo thói quen nói ra một câu nói khôi hài, “Nương giống như là trẻ hơn lần gặp mặt trước.”

Vừa thấy mặt con dâu liền nói ngọt như vậy, Liễu thị cảm thấy kinh hỉ trước, sau đó vội vàng khiêm tốn, “Cũng nhanh chóng ôm tôn tử rồi, còn trẻ cái gì, công chúa thật là biết nói giỡn.” Khóe miệng vểnh cao, trượng phu hiếm khi ở nhà hơn một tháng, phu thê ân ái, nhi tử lại cưới con dâu, người gặp việc vui tinh thần sẽ sảng khoái, quả thật gần đây vẻ mặt của Liễu thị cực kỳ phấn chấn.

Ôm tôn tử.....

Tiêu Đình vô thức nhìn cái bụng của mình, lúc cúi đầu, ma xui quỷ khiến nghĩ tới bây giờ gốc rễ đang sinh trưởng ở bên người Cảnh Nghi, cùng lúc đó, lời dạy bảo của nữ quan trước khi xuất giá vang lên trong lỗ tai.

Tiêu Đình đỏ mặt, lén nghiêng đầu, nhìn Cảnh Nghi.

Cảnh Đang đang dùng thân phận người ngoài nhìn Tiêu Đình đoàn tụ với người nhà, nàng không để câu nói “ôm tôn tử” của Liễu thị ở trong lòng, chống lại khuôn mặt hồng hồng của Tiêu Đình, Cảnh Nghi chỉ nghĩ Tiêu Đình đang lộ ra nữ thái mà xấu hổ thôi, lại nhìn Tiêu Đình cố gắng nở một nụ cười thân mật.

Mọi người đều là tình thế bất đắc dĩ, nàng thật sự không để ý kiều thái nữ nhân của Tiêu Đình.

Tiêu Đình bị nụ cười của Cảnh Nghi làm cho ngây người, nếu không biết trước trong lòng Cảnh Nghi không có hắn, nàng cười như vậy, hắn suýt nữa hiểu lầm Cảnh Nghi muốn cùng hắn sinh hài tử! Nữ nhân này, luôn luôn làm ra hành động làm cho người khác hiểu lầm, sao có thể trách hắn suy nghĩ lung tung?

Nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Tiêu Đình chuyên tâm dỗ mẫu thân và tổ mẫu.

Giờ lành đã đến, phải kính trà rồi.

Kính Khương lão thái quân trước, Khương lão thái quân thưởng cho cháu dâu một bộ trang sức vàng, sau đó chỉ trích tôn tử nhà mình, dặn dò tôn tử phải đối xử tốt với công chúa, lại khuyên công chúa gặp nhiều chuyện thì nên tha thứ cho tôn tử của bà. Cảnh Nghi cung kính đồng ý, Tiêu Đình không thích nghe tổ mẫu chỉ trích hắn, nhịn không được khoe khoang: “Tổ mẫu, bây giờ phò mã siêng năng học võ, đối xử với ta cũng rất tốt, người yên tâm đi.”

Khương lão thái quân cười tít mắt gật đầu, cháu dâu quả nhiên là rất biết đau lòng vì trượng phu nha.

Đến chỗ Liễu thị, Tiêu Bá Nghiêm, hai vợ chồng đều răn dạy nhi tử của mình, che chở cho con dâu công chúa.

Tiêu Đình miễn cưỡng cười.

Trưởng bối thứ hai cũng kính trà qua, rốt cuộc cũng tới hai huynh đệ Tiêu Ngự, Tiêu Tiệm.

“Đại ca, mời dùng trà.” Lấy thân phận nữ nhân nhìn huynh trưởng trầm ổn, Tiêu Đình nhịn không được muốn cười, không biết nếu hắn cho huynh trưởng biết sự thật, huynh trưởng sẽ có biểu cảm gì, nhưng Tiêu Đình không muốn nói cho ai khác biết, không muốn để cho nhiều người nhớ kỹ cử chi ngôn hành lúc đó của hắn, quá dọa người.

Tiêu Ngự đưa tay nhận trà, tùy ý giương mắt, đã thấy em dâu vậy mà đang cười với hắn, nụ cười có chút không đủ đoan trang.

Tiêu Ngự cụp mắt, trong lòng hơi trầm xuống, nhìn chung tiền sử, có công chúa có kết cục thê thảm, nhưng cũng có công chúa tư dưỡng không ít nam sủng, khinh thường nam nhân.... Hy vọng là hắn nghĩ nhiều rồi.

Uống trà xong, Tiêu Đình vỗ vỗ bả vai của Cảnh Nghi nói lời thành khẩn, “Thành gia lập nghiệp, sau này tam đệ muốn thu hồi tấm lòng chơi bời, tranh thủ sớm ngày trở nên nổi bật, như vậy mới không tính là bôi nhọ công chúa.”

Đối với hành động vỗ bả vai này, Cảnh Nghi đã luyện thành thói quen, gật gật đầu.

Tiêu Đình lại cực kỳ để ý, nhìn ánh mắt không mấy thân mật của Tiêu Ngự, quan hệ huynh đệ cho dù tốt, cũng không thể để cho người khác đụng vào nương tử.

Bởi vậy lúc đến chỗ của nhị ca Tiêu Tiệm, Tiêu Đình hết lòng đề phòng, sợ nhị ca cũng vỗ bả vai của Cảnh Nghi.

Tiêu Tiệm không biết nói chuyện như Tiêu Ngự, uống trà xong, thật thà phúc hậu nhìn công chúa cười, “Công chúa gả qua đây, chúng ta là người một nhà, có cần cái gì cứ việc nói, ngàn vạn lần đừng nhút nhát.”

Tiêu Đình vẫn là lần đầu tiên thấy nhị ca cười xán lạn như vậy, không khỏi lo lắng nhị ca bị thân thể nữ nhân hiện tại của hắn mê hoặc, trong lòng căng thẳng, hắn lạnh lùng gật gật đầu, sau đó tới gần Cảnh Nghi vài bước, bộ dáng tiểu nữ nhân nhu thuận nghe lời trượng phu.

Bất kể là Cảnh Nghi hay là Tiêu Tiệm, đều không đoán được tâm tư của hắn.

“Tam tẩu.” Thuần ca nhi khẩn trương đi tới, ngửa đầu nhìn tân tam tẩu cười, “Tam tẩu, sau này ta có thể tìm ngươi chơi cờ không?”

Tiêu Đình lại không kiên nhẫn dỗ tiểu hài tử, một khắc hai khắc còn được, thời gian dài hắn cảm thấy đau đầu. Thiếu chút nữa liền lắc đầu, nhớ lại mẫu thân không thích hắn bắt nạt đệ đệ, Tiêu Đình vội vàng cười sờ đầu của đệ đệ, ôn nhu nói: “Đương nhiên là có thể, Thuần ca nhi tới lúc nào cũng được.”

Thuần ca nhi hưng phấn vâng một tiếng.

Người một nhà đều đã gặp qua, Khương lão thái quân thông cảm thân thể suy yếu của tân cháu dâu, quan tâm thả tân phu thê trở về nghỉ ngơi.

Dùng mặt của Cảnh Nghi bày ra tư thái nữ nhân, tim của Tiêu Đình cũng mệt rồi, trở lại Đào Nhiên Cư liền nằm trên giường.

Cảnh Nghi không có chuyện nói với hắn, thăm dò hỏi: “Ta đi tiền viện đọc sách?” Quan viên đều có thời gian nghỉ để kết hôn, Tiêu Đình không có chức quan, nhưng ngoại công cố ý cho nàng hồi môn xong lại tới Từ phủ học nghệ, lại không biết nàng càng hy vọng bắt đầu sớm một chút.

Tiêu Đình vừa nghe, lập tức xoay từ bên trong ra, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm nàng, “Tân hôn yến nhĩ, ngươi không ở cùng ta, truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ như thế nào?”

Cảnh Nghi hết cách, đành phải ngồi vào bàn sách, cố gắng tập trung tinh thần đọc sách.

“Công chúa, nước canh đã nấu xong rồi.” Ngoài cừa phòng, Minh Tâm khẽ nói.

Cảnh Nghi nhíu mày, vừa mới dùng điểm tâm với cả nhà, nàng và Tiêu Đình đều đã uống nước canh bổ dưỡng do Liễu thị tỉ mỉ chuẩn bị, lần này lại là nước canh gì?

“Bưng tới đây đi.” Tiêu Đình lười biếng nói, thuận thế ngồi dậy.

“Phu nhân đưa qua đây sao?” Cảnh Nghi tiếp tục ngồi, hỏi Minh Tâm.

Minh Tâm đỏ mặt nhìn công chúa ở trên giường.

Tấm lòng chơi đùa của Tiêu Đình trỗi dậy, ý bảo nàng có thể giải thích.

Minh Tâm bưng mâm, nhẹ nhàng hành lễ với Cảnh Nghi, khẽ nói: “Đây, đây là để bồi bổ cho công chúa, công chúa luôn luôn dùng.”

Bồi bổ thân thể?

Cảnh Nghi thật sự là nghi ngờ, đúng dậy đi tới bên cạnh Minh Tâm, cúi đầu nhìn, nhận ra đây là nước canh dùng để nâng ngực của nữ nhân.

Trong đầu không kìm chế được mà nghĩ đến một màn Tiêu Đình khoác hờ quần áo lúc sáng sớm, giống như là lớn hơn một chút.

Cảnh Nghi xấu hổ xoay người.

Tiêu Đình nâng khóe môi, chậm rãi uống nước canh.

Nội tâm của Cảnh Nghi vùng vẫy, đợi Minh Tâm đi rồi, nàng đưa lưng về phía Tiêu Đình nói: “Ngươi, ngươi có biết công dụng của nước canh kia không?”

Tiêu Đình nhịn cười, ngỡ ngàng nói: “Không phải là nước canh bổ thông thường thôi sao? Các nàng bưng cho ta, ta liền uống thôi.”

Cảnh Nghi nhẹ nhàng thở ra, xoay người, vẻ mặt bình tĩnh khuyên nhủ: “Thật ra là thân thể của ta rất khỏe mạnh, nước canh kia không uống cũng không sao.”

Ở trong lòng Tiêu Đình hung hăng phi nhổ nàng, hai cái bánh bao nhỏ như vậy, nàng còn không biết xấu hổ nói không cần bồi bổ! Thật sự là dùng thân thể của hắn, không sợ da mặt dày.

“Như vậy à, nhưng mà mùi vị của nước canh này không tệ, ta thích uống.” Không nghiêm túc tựa vào đầu giường, Tiêu Đình cười như không cười nói.

Hắn liền muốn giúp nàng bồi bổ, người cũng đã vào Tiêu gia của bọn họ, hắn mới không thả nàng đi. Chờ xem, thân thể đổi trở về, hắn sẽ nghĩ cách đùa thành thật, để cho nàng sinh nhi tử cho hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play