Hoàng Phủ Minh đã bị Tuyết Vi dày vò gần như kiệt sức, anh thật sự không dám kêu ‘đại phu Mông Cổ’ này trị liệu. Nếu không phải cánh tay trúng đạn là việc nhỏ, không cẩn thận một cái bồi bằng tính mệnh, chính là đại sự.
“Mộ tướng quân, anh hiểu trình tự chữa bệnh sao?”
“hiểu hơn so với cô!!”
“ok, tôi thừa nhận, vừa mới rồi tôi đích xác có điều sai lầm. Nhưng mà, dù sao tôi cũng là xuất thân chuyên khoa, tuyệt đối mạnh hơn so với anh, anh nên tin tưởng tôi.”
“cô yên tâm đi, cho dù tôi chưa ăn qua thịt heo, còn không có thấy qua heo chạy sao?” Nói xong, Hoàng Phủ Minh cứng rắn đoạt lấy dao giải phẫu Tuyết Vi cầm trong tay. Thuần thục tạo ra miệng vết thương trúng đạn, liền như vậy cứng rắn lấy viên đạn từ bên trong ra tới……
Ước chừng một tiếng đồng hồ sau.
“Có thể. Nếu ngày mai anh không phát sốt, sẽ không có việc gì.” Tuyết Vi cắt đứt sợi chỉ khâu lại, mặt vô biểu tình làm công việc kế tiếp.
“ừm, vất vả cho cô.”
Vất vả? Vất vả cái rắm!!!
Hết thảy đều là anh tự tay làm lấy, chỉ có công việc y tá mới là cô làm. Thật không biết, cô là thầy thuốc là làm như thế nào, sao lại có thể vô dụng như vậy?!
“Tôi đi tắm rửa một cái, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Đi tới bên trong nơi tắm rửa đơn sơ, Tuyết Vi nhanh chóng cởi ra quần áo trên người, vặn ra vòi hoa sen năng lượng mặt trời không ngừng dùng nước lạnh tưới lên mặt. Thotho_
‘ Tuyết Vi, cô đừng vọng tưởng xuất đầu, yên tâm, cô vĩnh viễn không có khả năng có thực lực như vậy. ’
‘xã hội hiện đại, thực lực không phải là hết thảy, cần thiết phải có bối cảnh mới được. Huống chi, cô còn không có thực lực kinh động như vậy!! ’
Bên tai, quanh quẩn một câu lại một câu châm chọc mà Địch Mạn Lị đã từng nói qua.
Cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc, chính mình cũng không phải không có thực lực, chỉ là không có kỳ ngộ mà thôi.
Mà hiện nay……
Sự thật chứng minh, đối mặt người đàn ông vì một cái đĩa cd, thiếu chút nữa vứt bỏ tánh mạng, cô muốn vì anh làm chút gì, đền bù ân tình của anh, đều là bất lực như vậy.
“Có lẽ, tôi thật sự hẳn là thuận theo tự nhiên…… hả ưm……” Một tiếng kêu rên, mặt Tuyết Vi nhăn nhó cúi đầu.
Chỉ thấy, một con rắn độc toàn thân đỏ như lửa treo ở trên xà nhà, miệng rắn càng không phải chính là cắn ở trên ngực cô.
“A……” Vừa muốn kêu to, lại cứng rắn đem tiếng kêu to nuốt trở về. Tuyết Vi phẫn nộ nắm vị trí bảy tấc của rắn đỏ kia: “Mẹ nó, ngay cả mày cũng xem thường tao, có phải hay không?? Tao giết chết mày! Giết chết mày!! Giết chết mày!!!”
mở ra hình thức nữ anh hùng.
Tuyết Vi bắt lấy con rắn kia, giống như là điên rồi, quay vòng tròn, đem cảm xúc áp lực đã lâu đều phát tiết ở trên con rắn vô tội kia ……
*
thời gian vào ban đêm. Thotho_
trong phòng u ám, duỗi tay không thấy năm ngón tay. Một giường sưởi thông phòng đốt nóng, Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi ngủ ở mỗi đầu, hai người cách xa nhau ít nhất hai mét.
Cô cuộn tròn nằm ở trong ổ chăn thật dày lăn lộn lợi hại hết mười phút đều không thể đi vào giấc ngủ.
Tê, rất lạnh, làm sao có thể lạnh như thế??
thân mình nhỏ nhắn bất an hoạt động hai lần, Tuyết Vi nắm thật chặt chăn che ở trên người, cảm thấy trong phòng như là hầm băng như cũ, đông lạnh đến người run bần bật.
“cô không sao chứ?” Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng Hoàng Phủ Minh dò hỏi.
“hả, không, không có việc gì…… Ngủ, ngủ đi.” Cô run rẩy đáp lại xong, lập tức nhắm hai mắt lại.
Ước chừng 5 phút qua đi.
trong phòng an tĩnh mơ hồ truyền đến ‘ tê tê tê……’ tiếng hút không khí, Hoàng Phủ Minh càng thêm cảm thấy không thích hợp, nhấc lên chăn chậm rãi tới gần Tuyết Vi.
“Lạnh sao?”
“ừm? ừm……” Mở hai tròng mắt.
trong bóng tối, không cách nào nhìn đến hình dáng người đàn ông, chỉ có thể từ giọng nói phân rõ vị trí của anh.
“Làm sao có thể lạnh đây?” Hoàng Phủ Minh âm thầm thì thầm một câu.
giường sưởi đốt khô nóng, chăn bông lại mười phần dầy dặn, tuy là mùa đông khắc nghiệt lại cũng không đến mức lạnh thành như vậy?
bàn tay to ấm áp thử tính sờ sờ cái trán Tuyết Vi, không có phát sốt……
Mà khi cảm nhận được bàn tay Hoàng Phủ Minh truyền lại nhiệt độ ấm, Tuyết Vi không khỏi thoải mái hít một hơi. Thotho_
Giây tiếp theo, đột nhiên túm chặt cổ tay anh: “Tốt, thật ấm, thật là ấm áp ……” Lôi kéo bàn tay anh che lại khuôn mặt nhỏ của mình khẽ run.
Hoàng Phủ Minh hơi hơi nhíu mày, sau một lúc lâu trầm mặc, nhấc chăn lên, liền chui vào trong ổ chăn của Tuyết Vi.
“anh, anh làm gì???” Đối với anh hành động bất thình lình, dọa Tuyết Vi giật mình một cái.
“không phải cô lạnh sao? Đương nhiên là sưởi ấm cho cô!” Nói xong, Hoàng Phủ Minh kéo lấy thân mình cô phát run liền chặt chẽ ôm cô vào trong lòng ngực.
Trong nháy mắt, độ ấm thân thể người đàn ông đẩy thẳng vào trong cơ thể Tuyết Vi, thân mình cô run bần bật dần dần trở nên vững vàng.
thật ấm áp……
Anh quả thực giống cái bếp lò.
Nhưng, cứ như vậy ôm ngủ cùng nhau, có thể có chút…… Kỳ quái hay không?!
Thôi, vẫn là sưởi ấm quan trọng.
Tuyết Vi tự nhiên coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, gối cánh tay Hoàng Phủ Minh liền dần dần nhắm hai mắt lại.
Nhưng chẳng được bao lâu, sợi hàn khí kia tựa hồ xâm nhập lần thứ hai. Vừa mới chuyển biến tốt đẹp trong chốc lát thân mình lại một lần hơi hơi phát run.
“Lạnh, lạnh quá……”
“hả?”
Hoàng Phủ Minh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tuyết Vi một cái, còn không đợi phản ứng lại đây, đôi tay nhỏ của cô liền mò vào bên trong quần áo của anh. “ưm……” Ấm áp làm Tuyết Vi không khỏi thoải mái thở ra một hơi. Thotho_
Nhưng Hoàng Phủ Minh lại bị tay nhỏ giá lạnh của cô không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
“Thật ấm áp.” Tay nhỏ không an phận di chuyển ở cơ ngực anh, tựa hồ cảm thấy vẫn không đủ, thân mình cô cũng cùng nhau dán lên, không ngừng cọ xát thân thể Hoàng Phủ Minh.
Trong lòng ngực, thân mình Tuyết Vi phập phồng quyến rũ không ngừng phát sinh ma xát với thân thể anh. xen lẫn ở trên người cô phát ra nhàn nhạt u hương, thật sự rất là giày vò người.
Hoàng Phủ Minh mơ hồ cảm thấy được bụng dưới dần dần trở nên căng chặt, xoay người một cái, đè Tuyết Vi ở dưới thân: “cô đang quyến rũ tôi sao?”
“hả?” thân thể không thành thật đột nhiên dừng lại, Tuyết Vi vô tội chớp hai mắt: “tôi, tôi rất, tôi rất lạnh, anh, chẳng lẽ, chẳng lẽ anh không lạnh sao??”
“Thực sự có khoa trương như vậy sao?” Hoàng Phủ Minh bán tín bán nghi nheo đôi mắt lại, cảm thụ được thân thể cô uốn éo như sợi dây, thoạt nhìn lại không giống như là giả bộ.
“Ý anh, theo ý anh, là cho rằng, cho rằng tôi cố ý giả bộ lạnh, dụ dỗ, dụ dỗ anh sao? anh, anh cho là tôi rảnh rỗi nhàm chán sao??”
Những lời này vừa ra, tất cả ý niệm của Hoàng Phủ Minh đều biến mất không thấy bóng dáng. Anh thật hoài nghi, cô gái này có phải trời cao phái xuống dụ dỗ, chuyên môn phụ trách khôi hài hay không?!
Lần thứ hai nằm trở về bên cạnh Tuyết Vi.
Còn không đợi anh nằm yên……
“Không được, lạnh muốn chết!!!” Tuyết Vi trở tay liền ôm chặt lấy thân thể anh, thậm chí ghì anh đều có chút thở dốc.
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Minh mơ hồ đã nhận ra không thích hợp, nhanh chóng kéo dây đèn ra, này vừa thấy……
!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT