Editor: Thơ Thơ 

Ước chừng một giờ sau.

Mí mắt phải Tuyết Vi không nghe sai sử nhảy lên.

“Mắt trái giựt là tài, mắt phải giựt là tai họa. Nên sẽ không…… Mộ Thần Hiên đã xảy ra chuyện chứ?!” Trái tim trong nháy mắt nhắc tới cổ họng, cô khẩn trương lao xuống xe.

Nhìn xung quanh mọi nơi người đến người đi trên đường phố.

Hiện tại, kêu cô đi tìm Hoàng Phủ Minh, cũng không biết nên đi nơi nào tìm đi!!!

“Đáng chết, anh biết rõ người của Quân khu Huyền Vũ đã phát hiện ra anh, anh làm gì còn không chạy nhanh rời đi chứ??!!”

Lúc này, Tuyết Vi hoàn toàn biến thành kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm gì cho đúng.

“bên trong Giác đấu tràng giống như đã xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“tôi cũng không biết, lúc tôi mới vừa đi ngang qua giác đấu tràng, thấy Người của Quân khu Huyền Vũ đều bao vây toàn bộ giác đấu tràng, hơn nữa, bên trong còn có thể nghe thấy vài tiếng gõ vang.”

Tiếng đối thoại của hai người qua đường thoáng qua Tuyết Vi hấp dẫn lực chú ý của cô. Thotho_

“Chẳng lẽ là Mộ Thần Hiên lại lộn trở lại giác đấu tràng sao? Không phải tương đương…… Tự chui đầu vào lưới sao?!” Không khỏi phân trần, Tuyết Vi nhảy lên vị trí điều khiển liền khởi động xe.

Một đường, chạy trở về giác đấu tràng.

Càng gần tiếp cận mục tiêu, binh lính hai bên con đường càng nhiều.

Rõ ràng bọn họ đã chính mắt nhìn thấy ‘ Mộ Thần Hiên ’ rút lui khỏi giác đấu tràng, theo lý thuyết, bọn họ không nên còn canh giữ giác đấu tràng mới đúng, nói cách khác……

‘ Mộ Thần Hiên ’ thật sự lộn trở lại cái nơi hung hiểm kia sao??

Khuôn mặt nhỏ, trong nháy mắt nổi lên trắng bạch.

“Mộ, Mộ Thần Hiên, anh ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!!!” Tuyết Vi phiền não dẫm chân ga đến hết mức, tay kia nắm tay lái đều hơi hơi phát run.

ở nơi cách giác đấu tràng còn không tới một cây số, cô rõ ràng thấy Hoàng Phủ Minh đang bị một đám binh lính đuổi theo!!

Hô hấp, trở nên dồn dập.

Tuyết Vi liên tiếp hít sâu hai cái, áp chế cảm xúc mình khẩn trương.

Giây tiếp theo……

Hai tròng mắt cô chợt lóe, điều khiển xe liền chạy tới va chạm những binh lính đang đuổi theo Hoàng Phủ Minh ……

‘ két…… két …… két ……’ liên tiếp mấy binh lính bị Tuyết Vi đụng té trên mặt đất.

Theo cô quay lại đầu xe một cái xinh đẹp: “Lên xe!!!” Mở ra cửa xe vị trí ghế phụ, nghênh đón Hoàng Phủ Minh đã đến. Thotho_

Không khỏi phân trần, anh chuẩn xác nhảy tới vào bên trong xe.

Theo sát tới, liên tiếp vài tiếng súng vang lên.

“Cẩn thận!!” Hoàng Phủ Minh nhanh tay nhanh mắt đè đầu Tuyết Vi xuống.

Chỉ thấy, một viên đạn ‘ bang ’ một tiếng, đánh nát kính chắn gió trước xe ……

Tuyết Vi kinh hồn chưa kịp định thần nhìn vị trí viên đạn kia, nội tâm thổn thức không thôi.

Chỉ sợ, nếu không phải Hoàng Phủ Minh nói, hiện tại cô đã gặp Diêm Vương gia!!!

Ngoài ngoại ô.

Xe jeep đã trở nên rách mướp đậu ở bên trong ruộng lúa, thật lâu sau Tuyết Vi mới bình phục, mới dần dần từ bên trong tràng hung mãnh bắn nhau hồi thần.

Tầm mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Minh bên cạnh.

Quần áo anh mặc trên người đã trở nên dơ bẩn bất kham, vết máu loang lổ nhúng chàm chói mắt. Bắt mắt nhất, vẫn là chỗ cánh tay anh. Một vết máu lớn, vẫn ướt như cũ.

“cánh tay anh bị thương à?” Ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của anh hơi hơi trắng bạch.

“Không có việc gì.”

“Còn nói không có việc gì?! Trừ bỏ cánh tay anh bị thương, còn có chỗ nào bị thương, mau nói!!!”

“tôi đều nói không có việc gì. Nhưng thật ra, không phải tôi kêu cô ở tại chỗ chờ tôi sao? Vì sao đem xe chạy trở về giác đấu tràng?!”

Nghe tiếng người đàn ông quở trách, Tuyết Vi ẩn nhẫn lửa giận đã lâu lập tức liền bốc lên trên đỉnh đầu: “Vô nghĩa, anh như vậy không rên một tiếng liền đi rồi, sao tôi biết là anh đã chết, hay là còn sống? Cho dù chết, tôi cũng trở về nhặc xác cho anh chứ??!” Thotho_

Nhận thấy được giọng điệu của mình khả năng nặng một ít, cô vội vàng áp xuống cảm xúc chính mình: “Tới đây, để tôi kiểm tra một chút, anh còn bị thương nơi nào.”

Tay nhỏ, sờ soạng về phía vị trí ngực anh. “Đau không?”

“Đều theo như cô nói, tôi không có việc gì.”

“Ít nói nhảm, hiện tại tôi là bác sĩ, xin anh phối hợp!! Tôi hỏi anh đáp, nhanh lên!! Ngực có đau hay không?!”

Hoàng Phủ Minh vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái quở trách như vậy, anh phẫn hận nghiến răng, nghiến răng nghiến lợi hộc ra hai chữ: “Không đau.”

“Kia cũng chính là không có bộ phận quan trọng bị thương tổn, còn tốt……” Tay nhỏ vạch xuống phía dưới: “Nơi này thì sao?”

“Không đau.”

Chậm rãi di động xuống phía dưới.

Bỗng nhiên, một cái đồ vật cứng cứng cản trở Tuyết Vi di động ngón tay: “Đây là……?” Tầm mắt đối diện hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh. (đầu óc đen tối, đừng hiểu lầm)

Trong lòng cô căng thẳng, hoàn toàn không màng hình tượng thục nữ mở ra quần áo Hoàng Phủ Minh.

Chỉ thấy, bản cd số lượng giới hạn của Tà Nguyệt đã đánh rơi hoàn toàn không tổn hao gì xuất hiện ở trên người anh.

“anh lộn trở lại giác đấu tràng, chính là vì…… Lấy cái cd này về …… Cho tôi sao……?” Trong ngôn ngữ, mang theo không thể tưởng tượng.

Hoàng Phủ Minh cố sức nâng lên cánh tay kia không bị thương rút cd từ bên hông ra, đưa tới trong tay Tuyết Vi: “Lần sau, đừng đánh mất.” Thotho_

Trong phút chốc……

Một cảm giác chua xót nảy lên chóp mũi, Tuyết Vi nhìn cái cd kia dính vết máu, nước mắt, không hiểu sao đưa vào hốc mắt.

“Khóc cái gì?”

“tôi không khóc!!” Dùng sức hút khô nước mắt trong hốc mắt, Tuyết Vi tức giận nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt: “anh là ngu ngốc sao? Chỉ vì một cái cd, liền chạy về nơi nguy hiểm như vậy?!!!”

“không phải cô thực để ý cái cd này sao?!”

“Đúng vậy, tôi là thực để ý cái cd này, nhưng mà, so với cái cd này, tôi càng thêm để ý……” nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào.

Muốn nói cái gì?

Cô muốn nói cái gì?

Càng thêm để ý cái gì???

Mờ mịt nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt.

“Càng thêm để ý cái gì?” Anh ra vẻ tò mò gợi lên khóe môi.

Ai ngờ Tuyết Vi lạnh lùng quay đầu đi: “Không có gì.”

Trong phút chốc, một cảm giác mất mát như ẩn như hiện tràn ngập đến hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh ……

“Cảm ơn anh, mộ tướng quân, bất quá lần sau…… Đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy.” Sau một lúc lâu trầm mặc, Tuyết Vi rũ đầu, nhàn nhạt mở miệng.

Mắt nhìn cd trong tay kia cơ hồ là dùng tánh mạng Hoàng Phủ Minh đổi trở về, tim cô ……

Đau nhức từng trận.

Vì sao, anh phải làm ra hành động như vậy?

Rõ ràng chỉ là một cái đĩa cd, không phải sao?

Anh làm gì muốn mạo hiểm như vậy đi tìm về??

Chỉ bởi vì cô thích cái đĩa cd này sao? Cho nên, anh đi tìm trở về?

Anh đối với mỗi người đều như vậy được chứ? Hay là nói……

Anh chỉ đối tốt như vậy với cô?

Trong nháy mắt, suy nghĩ Tuyết Vi trở nên mờ mịt, so với kẻ thù tràn ngập địch ý; kỳ thật cô càng thêm sợ cùng với người đối tốt với mình ở chung.

Bởi vì……

Cô thật sự sợ quá, sau khi trả giá chân tình, đổi trở lại là một lần lại một lần phản bội vĩnh viễn;

Như vậy, chỉ biết làm tim cô đã thương tích đầy mình, ngã vào bên trong địa ngục vĩnh cửu, cũng không cách nào rút ra……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play