Editor: Thơ Thơ
“Chúng tôi sợ hả? Ha ha ha ha, bây giờ là cô bị chúng tôi chế phục, cô còn dám nói ra lời như vậy sao?!” Trong kho hàng truyền đến tiếng cười khinh thường.

Cô chậm rãi rũ xuống đôi mắt…… “Các người quên mất sao, bây giờ tôi là tướng quân của Quân khu Huyền Vũ, các người giết tôi đã xúc phạm tới điều lệ bảo hộ quốc tế. Địch Mạn Lị hiện đã chết, chẳng lẽ……” Mắt phượng nâng lên, cô âm lạnh chất vấn nói: “Chẳng lẽ các người nhà họ Địch còn muốn bị diệt mãn môn sao?!”

Một lời này, làm tất cả mọi người sửng sốt.

Bọn họ khủng hoảng nhìn mắt lẫn nhau.

Người đàn ông ở khoảng cách gần Tuyết Vi nhất ‘ bốp ’ một tiếng, liền hung hăng giáng cô một bạt tai: “Yên tâm, chỉ cần chúng tôi có thể vì Địch phu nhân báo thù, cho dù chết, cũng không là gì.”

“A, nếu nói như vậy, ngay cả các người đều không sợ chết, tôi lại sợ cái gì?” Tuyết Vi nhìn mắt mọi người chung quanh, không khỏi ngẩng đầu phá lên cười: “Dù sao trên đường xuống hoàng tuyền có nhiều người bồi tôi như vậy, thật ra tôi cũng không cần sợ tịch mịch, ha ha ha……”

Tiếng cười càn rỡ quanh quẩn trong kho hàng trống trải, vây cánh đám nhà họ Địch anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Nói bọn họ không sợ bị mãn môn xử tử?

Sao có thể!

Trên thế giới này nào có người thật không sợ chết?

Nhưng mà……

“một đám các người đều khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ còn thật bị người phụ nữ giảo hoạt này hù sao?” Một người đàn ông nhìn như đi đầu nghiêm túc đi tới trước mặt đám người kia: “Yên tâm. Không có người biết là chúng ta bắt cô ta. Chỉ cần chúng ta lặng yên không một tiếng động xử tử cô ta, chuyện này các người không nói, tôi không nói, tuyệt sẽ không có người biết đến.”

“Những lời này là ai dạy cho anh nói vậy?” Tuyết Vi cố sức đứng dậy từ trên mặt đất, âm lạnh nhìn chăm chú bóng dáng người đàn ông.

Người đàn ông cả kinh, mặt vô cảm xoay trở về. Thơ_Thơ_ddlqd

“Tuyết Khả Duy dạy cho anh nói như vậy sao? Chỉ cần lặng yên không một tiếng động xử tử tôi, liền sẽ không có người biết chuyện này? Ha……”

Cô khinh thường cười, ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Chẳng lẽ, Dạ Phi Linh của Quân khu Huyền Vũ ở trong lòng các người là ngốc tử sao? Hay là nói, Hoàng Phủ Minh ở trong lòng các người cũng là ngốc tử? Sẽ tra không ra là ai bắt tôi? Lại là ai phóng hỏa ở đại sứ quán?!”

“cô!” Người đàn ông tức khắc có chút nghẹn lời.

Rốt cuộc, bây giờ thân phận Tuyết Vi thập phần xấu hổ, một khi bị xử tử ở Quân Khu Bạch Hổ, bọn họ khiêu chiến chính là quân quyền hai quốc gia.

Thấy tất cả mọi người bảo trì trầm mặc, con ngươi của Tuyết Vi u lạnh dần dần nhìn về phía lầu hai kho hàng: “Tuyết Khả Duy, chị hẳn là ở đây đi?”

“chị vì báo thù cho mẹ chị, liền phải hy sinh toàn bộ nhà họ Địch sao? Cho  dù em thật bị bọn họ giết, nhóm người này cũng không chạy thoát được đâu.”

“chị vì tư lợi bản thân liền phải hy sinh thân thích nhà họ Địch, chị nhẫn tâm sao?!”

Cho  dù Địch Mạn Lị ở nhà họ Địch có lực ảnh hưởng lớn, cũng không đến mức kêu nhóm người này mù quáng chạy tới chịu chết.

Sợ là Tuyết Khả Duy lấy thân phận mình là Quân Trường phu nhân tương lai lập bảo đảm gì với nhóm người này, nhóm người này mới dám làm ra chuyện cả gan như vậy đi?

Nghĩ, Tuyết Vi lạnh lùng nheo nheo mắt, âm trầm quát: “Tuyết Khả Duy, chị đi ra cho em! Ra tới a!”

“Đủ rồi! Im miệng!” Người đàn ông một cái bước xa vọt tới Trước mặt Tuyết Vi, giơ lên tay ‘ bốp ’, lại là một cái tát tàn nhẫn: “Đại…… Đại tiểu thư không ở nơi này, cô không cần gọi.” Nhanh chóng trao đổi ánh mắt với mấy người bên cạnh.

Hai người đàn ông trong đó một trái một phải đè lại bả vai Tuyết Vi, cường ngạnh khống chế được thân thể của cô đối mặt với linh đường Địch Mạn Lị.

“Chị cả, hung thủ giết chị, chúng tôi đã mang đến cho chị. Bây giờ…… Chúng tôi liền phải lập tức cho cô ta dập đầu tạ tội với chị, tới tế vong linh chị ở trên trời.” Dứt lời…… Thơ_Thơ_ddlqd

Hai người đàn ông khống chế được Tuyết Vi dùng sức ấn hạ bả vai cô, cô ‘ bùm ’ một tiếng, liền quỳ gối trước mặt Địch Mạn Lị.

“Lập tức dập đầu nhận sai với Địch phu nhân, như vậy, khả năng trong chốc lát chúng tôi còn sẽ cho cô chết toàn thây, nếu không nói……” Người đàn ông uy hiếp nheo nheo mắt.

Tuyết Vi liền cành cũng không lý cười lạnh một tiếng, liền như vậy giận trừng mắt ảnh chụp Địch Mạn Lị.

“Anh họ, làm sao bây giờ?”

“Nếu mềm không được, vậy thì mạnh bạo!” Hai tròng mắt người đàn ông chợt lóe.

Hai người khác thấy vậy hiểu ý gật đầu, cường ngạnh đè lại cái gáy Tuyết Vi, dùng sức lực toàn thân đè đầu cô xuống.

‘ bịch ’ một tiếng, trán tiếp xúc mặt đất phát ra một tiếng trầm vang.

Tuyết Vi giận mở to mắt tròn.

Mẹ ruột cô chết, cô đều không kịp khấu đầu, không nghĩ, cô bây giờ vậy mà phải dập đầu cho kẻ thù nhiều năm này?!

‘bịch’ lại là một tiếng trầm vang.

Ở thời khắc ngẩng đầu đó, Tuyết Vi dường như gặp được Địch Mạn Lị đang càn rỡ cười ở trước mắt mình.

Cho dù cô không có giết bà ta, nhưng…… bà ta vừa chết, lại giáng tai họa cho mình và Hoàng Phủ Minh chia lìa, cùng cốt nhục chia lìa, cũng không cách nào tha thứ!

Trong lòng hận ý gia tăng, đôi tay Tuyết Vi gắt gao nắm thành quyền: “Địch Mạn Lị, tôi chúc bà ở địa ngục hưởng thụ khổ vạn kiếp bất phục, hưởng thụ chảo dầu, đau móc tim, kiếp sau, đợi tiến vào cửa súc sinh, bà đầu thai làm một con ngựa, tôi muốn mỗi ngày cưỡi bà, thúc giục bà, kêu bà vĩnh viễn không cách nào xoay người! Ha, ha ha ha……” Thơ_Thơ_ddlqd

“Đáng chết! Tiện nhân này, cũng dám ở trước linh đường Địch phu nhân nói ra như vậy?! Quả thực không thể tha thứ!” Mọi người tức khắc trở nên vô cùng phẫn nộ, người đàn ông nhìn như đi đầu nhanh chóng từ trong quần áo rút ra một chủy thủ.

“Chị cả, bây giờ, em liền phải dùng đầu tiện nhân này tới tế vong hồn của chị.” Nói, một tay anh nắm tóc dài của Tuyết Vi, tay kia nắm chủy thủ giơ cao cao, nhưng sắp tới rơi xuống trong khoảnh khắc……

‘ đoàng, đoàng’ hai tiếng súng chói tai vang lên.

Trong đó một viên đạn chạy như bay không càng không chính đánh trúng ấn đường người nọ, một cái khác cắt đứt ngọn nến đang cháy.

‘ keng ’ chủy thủ rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, ngay sau đó, thân thể người đàn ông liền ngã thật mạnh xuống mặt đất……

“Ngô……” Tức khắc, ở đây hút một ngụm khí lạnh, nhanh chóng nhìn về phía vị trí cửa kho hàng ……

Chỉ thấy, tay trái Hoàng Phủ Minh giơ súng lục, một đôi mắt sâu không thấy đáy phiếm ánh sáng lạnh thấu xương.

Mọi người xem lại là hút một ngụm lạnh, sôi nổi ngốc tại chỗ cũng không dám cử động một chút.

“Hừ? Bắn hai thương (súng) mới có thể bắn trúng nhân vật mục tiêu, anh cũng thật đủ vô dụng.” Lúc này, chỉ thấy sau đó Dạ Phi Linh một đường sờ soạng đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh.

Anh mắt nghiêm khắc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vậy anh tới nổ súng!”

“Mẹ nó nếu tôi có thể nhìn thấy, sớm tự mình tới!”

“Vậy anh liền ít vô nghĩa đi. Tôi cũng là lần đầu tiên dùng tay trái nổ súng, anh cho rằng tôi thoải mái sao?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play