Editor: Thơ Thơ
Nói tới nói lui, nháo lại nháo. Tuyết Vi từ trước đến nay đều là người hiểu lý lẽ.

Cô gái kia hảo ý quan tâm Hoàng Phủ Minh, cô sao có thể thật sự coi hảo ý của thiếu nữ trở thành lòng lang dạ thú chứ?

“Ha hả……” Hoàng Phủ Minh nhợt nhạt cười, anh là đánh tâm nhãn thích bộ dáng bà xã nhà mình đại khí. Không khỏi phân trần đi xuống giường, uống một hơi xong chén canh sâm kia.

“Minh, còn phải bao lâu anh mới có thể trở về?” Ngón tay mảnh khảnh xẹt qua màn hình, Tuyết Vi ngưng thần vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh trên video.

“buổi tối ngày mai anh sẽ trở về.”

“ừ, em chờ anh trở về. Anh chạy nhanh nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Đóng di động, đôi tay Hoàng Phủ Minh giao nhau lót ở sau đầu, cười nhạt nhìn trần nhà. Thơ_Thơ_ddlqd

Rõ ràng, hôm nay anh đã mỏi mệt đến nổi sức lực tắm rửa đều không có, chính là sau khi cùng Tuyết Vi hàn huyên trong chốc lát, cả người dường như năng động hẳn lên, tràn ngập lực lượng.

Xem ra, gia đình, đối với một người đàn ông mà nói chưa chắc là trói buộc, cũng có khả năng là một loại động lực vô hình ……

“Tam thiếu gia……”

Khoảng mười giờ tối, Hoàng Phủ Nguyệt bước đi tập tễnh đi vào Nhà họ Hoàng Phủ.

Từ trên vẻ mặt mê ly xem, anh hiển nhiên là uống qua rượu, trên quần áo cũng dính đầy mùi cồn.

Mấy gia đinh phụ trách trông cửa thấy vậy, vội vàng tiến lên nâng đỡ: “Tam thiếu gia, tôi đưa ngài trở về biệt thự đi.”

“Đều…… Đều cút ngay!” Vẻ mặt khó chịu ném ra mấy gia đinh vướng bận, anh một bước nhoáng lên đi qua biệt thự của mình.

Hầu gái tiểu Dương thấy thế, nâng anh tiến vào phòng khách: “Tam thiếu gia, ngài trước nghỉ ngơi một chút, tôi lập tức đi lấy trà tỉnh rượu cho ngài.”

Không để ý đến hầu gái nói, Hoàng Phủ Nguyệt rầu rĩ không vui âm trầm một khuôn mặt ngồi ở trên sô pha.

Ngẫm lại, hôm nay, anh vốn nên tham dự diễn tập quân sự, nhưng mà, lại bị Ly Tiểu Tiểu đáng chết làm hại phải ở nhà diện bích hối lỗi, anh càng nghĩ càng tức giận.

“nha đầu thúi giảo hoạt, sớm muộn gì sẽ có một ngày tôi muốn đòi cô cả vốn lẫn lời trở về cho tôi!” Hoàng Phủ Nguyệt tức giận nắm chặt nắm tay.

Chỉ chốc lát sau, tiểu Dương phụ trách lấy trà liền vội vàng chạy tới: “Tam thiếu gia, ngài uống chút nước trà trước, giải rượu.” Thơ_Thơ_ddlqd

Hoàng Phủ Nguyệt liếc mắt một chén trà ở trong tay tiểu Dương, trầm mặc không nói uống xong một hơi. Đợi lúc anh vừa muốn đứng dậy đi tới phòng ngủ ……

Đôi mắt Tiểu Dương vừa chuyển, vội vàng nói: “Đúng rồi, tam thiếu gia, buổi tối nhị thiếu phu nhân lại đây. Cô ta kêu tôi nói cho ngài, nếu ngài trở về, liền đi nơi cô ta một chuyến.”

“hả?” Hoàng Phủ Nguyệt lại nhíu mày, nghi hoặc nhìn thoáng qua tiểu Dương. Sau khi suy tư một lát, anh không khỏi giảo hoạt nở nụ cười: “Được, tôi đây liền qua đi.”

Phủ đệ Hoàng Phủ Dương Vinh.

“Thiệt hay giả?”

“Mẹ, là thật sự……”

“con xác định sao?”

“Xác định!”

“mẹ chồng nàng dâu các người đang nói chuyện gì? Thần thần bí bí?!” Đi ra thư phòng lầu hai, Hoàng Phủ Dương Vinh liếc mắt một cái liền thấy ở đại sảnh hai người Dạ Phi Nhã Lệ cùng Tuyết Khả Duy nói chuyện với nhau.

“Cha.”

“Lão gia.”

“Khả Duy, đã trễ thế này vì sao còn không trở về phòng con nghỉ ngơi?”

“Này……” Tuyết Khả Duy khó xử rũ xuống mi mắt, liếc mắt Dạ Phi Nhã Lệ bên cạnh.

“Lão gia, Là như vậy. Mới vừa rồi hầu gái bên người Khả Duy trong lúc vô tình nhìn thấy Nguyệt nhi uống say mèm đi tới nơi tam nha đầu đó.” Vẻ mặt Dạ Phi Nhã Lệ lo lắng trần thuật việc này. Thơ_Thơ_ddlqd

Nhưng thật ra toàn bộ trọng điểm của Hoàng Phủ Dương Vinh đều chạy tới trên người con trai: “Hừ, tháng này, không tham gia diễn tập quân sự không nói, vậy mà lại chạy tới uống rượu? Thật là vừa vặn không được mấy ngày, lại bắt đầu hồ nháo!”

“Lão gia! Chẳng lẽ ông không cảm thấy Nguyệt nhi uống say như vậy, đi nơi tam nha đầu có chút không ổn sao?”

“Có cái gì không ổn?!”

“Ai!” Dạ Phi Nhã Lệ khó xử nắm chặt nắm tay, mày gắt gao nhăn thành một đoàn: “chẳng lẽ ngài quên mất chuyện bốn năm trước kia sao? Hơn nữa bây giờ Minh Nhi lại không ở nhà, Nguyệt nhi cũng uống rượu, nếu là thật nháo xảy ra chuyện gì, như thế nào được?!”

“Bốn năm trước…… chuyện kia ……” ký ức Hoàng Phủ Dương Vinh không ngừng quay lại, đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó, Hoàng Phủ Nguyệt liều mạng muốn cưới Tuyết Vi!

Trong lòng ông căng thẳng, cũng bất chấp mặc quần áo, ‘ ào ào ’ liền vội vàng chạy xuống lầu. “Đi!”

“Lão gia, đi đâu?”

“Đương nhiên kêu Nguyệt tiểu tử thúi kia chạy nhanh trở về phòng nghỉ ngơi, đừng gây ra họa gì!” Nói, Hoàng Phủ Dương Vinh chống quải trượng liền vội vã đi ra biệt thự.

Hai người Dạ Phi Nhã Lệ cùng với Tuyết Khả Duy đi theo phía sau ông không khỏi theo bản năng trao đổi một ánh mắt……

Cửa biệt thự của Hoàng Phủ Minh khép hờ, vặn nắm tay ra, bên trong là một mảnh u ám.

Hoàng Phủ Dương Vinh hơi nhíu mày: “Các người xác định, Nguyệt nhi thật sự tới nơi này của Tuyết Vi sao?”

“Cha, con tin tưởng Lục La hẳn là không phải nói bừa.”

“Nhưng……” Nếu Hoàng Phủ Nguyệt tới nơi Tuyết Vi, vì sao đèn phòng khách vẫn tối? Chẳng lẽ…… Thơ_Thơ_ddlqd

Tưởng tượng đến đây, con ngươi Hoàng Phủ Dương Vinh nháy mắt mở lớn mấy lần, nôn nóng liền chạy đi lên phòng ngủ lầu hai.

Ngàn vạn đừng xảy ra chuyện!

Ngàn vạn đừng xảy ra chuyện!

Ông không ngừng mặc niệm ở trong lòng.

Nếu mở cửa ra, bọn họ thật sự nhìn thấy cảnh gì không nên nhìn đến, chỉ sợ…… Hủy không chỉ là Hoàng Phủ Nguyệt, tính cả con thứ hai của ông đều sẽ bị đả kích tới rồi!

Bước chân yên lặng ở trước cửa phòng ngủ chính, Hoàng Phủ Dương Vinh hít sâu một hơi, vừa muốn thử đi vặn ra cửa phòng……

Lại bỗng nhiên nghe thấy!

‘ lạch cạch ’

Vị trí đối diện truyền đến tiếng thứ gì rơi xuống đất.

Ông cảnh giác tính mang theo Dạ Phi Nhã Lệ cùng Tuyết Khả Duy xông lên trước, ‘ đông ’ một chân liền đá văng cửa phòng.

“Cha …… Cha……” Chỉ thấy, trước một nửa cửa sổ mở ra, Tay Hoàng Phủ Nguyệt cầm quần áo, động tác chật vật ngồi muốn nhảy cửa sổ.

Nếu không phải Hoàng Phủ Dương Vinh đúng lúc đá văng cửa phòng, sợ là Hoàng Phủ Nguyệt đã nhảy cửa sổ rời đi!

“Nguyệt!” Lửa giận, nháy mắt bậc lửa đỉnh đầu lão gia tử. Ông thuận tay mở ra đèn phòng ngủ, gầm nhẹ nói: “sao con sẽ…… Sẽ xuất hiện ở! Trong nhà Anh hai con!?”

“con……” Sau một lúc lâu, anh đều ậm ừ không nói ra nguyên cớ. Trầm mặc không nói gục đầu xuống, nửa thân thể cưỡi ở trên cửa sổ cũng chậm rãi đứng yên ở trong phòng. Thơ_Thơ_ddlqd

“Nguyệt, thứ hỗn tiểu tử này, thật là làm việc càng ngày càng không có đúng mực!” Hoàng Phủ Dương Vinh tiến lên một bước, ánh mắt tức giận không ngừng nhìn chung quanh phòng trống rỗng: “Tuyết Vi đâu?!”

“Chị dâu không có ở đây……”

“Không ở?!” Hoàng Phủ Dương Vinh không phải ngốc tử, nếu Hoàng Phủ Nguyệt không làm ra chuyện gì trái với lương tâm làm gì muốn nhảy cửa sổ mà chạy? Thêm nữa, quần áo anh bất chỉnh, trong phòng cũng hỗn độn bất kham, hiển nhiên là……

“Lão gia……” Đúng lúc này, Dạ Phi Nhã Lệ vẫn luôn trầm mặc ra vẻ hoảng loạn chỉ chỉ một quầy áo khoác.

Hoàng Phủ Dương Vinh lập tức phản ứng lại đây cái gì, bước nhanh liền vọt qua đi……


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play