Editor: Thơ Thơ Lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt cũng không biết là có tâm, hay là vô tình, chọc Hoàng Phủ Dương Vinh tức khắc nổi trận lôi đình: “Nguyệt, con câm miệng cho cha. Cha thật là gấp hôn sự của Anh hai con, nhưng……!!!”
“Lão gia, nhị thiếu gia đã trở lại.” Một hạ nhân vội vàng đi vào cắt đứt lời Hoàng Phủ Dương Vinh nói.
mày ông căng thẳng: “Được, nó tới vừa lúc, kêu nó lập tức tới gặp ta!”
“Vâng, lão gia. Mặt khác, cùng nhị thiếu gia trở về còn có…… Còn có Tuyết tam tiểu thư……” Cái người này ấp a ấp úng báo xong.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Dương Vinh nghiêm túc dường như trở nên càng thêm âm trầm vài phần……
“Nhị thiếu gia, Tuyết tam tiểu thư, mời……” được hạ nhân thông báo, Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi chân trước sau đi vào trong biệt thự.
Vừa tiến vào, không khí tràn ngập ở trong biệt thự có chút buồn làm người khó thở.
Tuyết Vi mặt vô cảm nhìn chung quanh mỗi người đứng ở trong biệt thự.
Cô thật không nghĩ tới, hôm nay, người Nhà họ Hoàng Phủ tề tụ đông đủ, nên ở đều ở, không nên ở…… Vậy mà cũng ở!
Mắt phượng đặc biệt dừng lại ở trên người Tuyết Khả Duy thêm vài giây, Tuyết Vi liền mỉm cười hành một cái lễ với Hoàng Phủ Dương Vinh: “Bác Hoàng Phủ, ngài vẫn khỏe.”
“Minh Nhi, con đây là có ý tứ gì?” Ai ngờ, Hoàng Phủ Dương Vinh chẳng buồn để ý cô, trực tiếp chất vấn con trai. Thơ_Thơ_ddlqd
“Cha, ngài hẳn là đã xem qua tờ báo, như vậy, cũng không cần con nói thêm cái gì.” Mắt sâu không thấy đáy ngắm tờ báo đặt ở trên bàn trà, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nói: “con tính toán chọn thời gian cùng Tuyết Vi làm hôn lễ.”
“Làm hôn lễ sao? Con không hỏi qua ý kiến của cha, rốt cuộc đồng ý hay không đồng ý con cưới người phụ nữ này, làm hôn lễ sao?”
“Cha, ngài có phải đã quên hay không, giữa con và Tuyết Vi vốn dĩ chính là vợ chồng đã đăng ký, chỉ thiếu một cái hôn lễ mà thôi!!!”
“cha mặc kệ các người có phải đã đăng ký hay không, dù sao, muốn làm hôn lễ, không có cửa đâu!!” Thái độ lão gia tử thập phần quả quyết.
Đây cũng là chuyện bên trong dự kiến của Hoàng Phủ Minh.
Ngẫm lại trước kia, Hoàng Phủ Dương Vinh dùng mọi cách không tiếp thu Tuyết Vi, hiện nay Tuyết Vi trở về lại đại náo yến tiệc của Nhà họ Hoàng Phủ bọn họ, Hoàng Phủ Dương Vinh tự nhiên càng sẽ không tiếp nhận Tuyết Vi.
“Cha, hôm nay sở dĩ con mang theo Tuyết Vi lại đây, chỉ là muốn cùng ngài chào hỏi một cái mà thôi, đều không phải là muốn được ngài tán đồng.”
“con!!!!”
“Minh, sao em lại có thể nói chuyện như vậy với cha chứ?” Ở bên xem diễn Hoàng Phủ Sâm bắt lấy cơ hội này đã mở miệng tràn đầy trách cứ: “Phải biết rằng, hôn nhân chính là chuyện trọng đại, nếu em tự mình cùng Tuyết Vi kết hôn, em kêu cha để mặt mũi nơi nào? Kêu mặt mũi Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta để nơi nào?”
“Minh, bây giờ em đã là người đàn ông sắp ba mươi, Quân Khu Bạch Hổ lại do em làm chủ, em cũng không thể tính tình giống như trước như vậy. Như vậy, thật sự là quá không thành thục!!!”
Nghe Hoàng Phủ Sâm giáo huấn đạo lý rõ ràng, Tuyết Vi không khỏi hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.
Nói trắng ra, ngụ ý của Hoàng Phủ Sâm còn không phải là muốn ám chỉ Hoàng Phủ Minh không đủ thành thục, căn bản không đủ để đảm nhiệm vị trí Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ sao? Thơ_Thơ_ddlqd
Quả thực là mượn phùng cắm châm, mượn đề tài!
Nghĩ, mắt phượng Tuyết Vi vừa chuyển: “Bác Hoàng Phủ……” ‘ bùm ’ một tiếng hai đầu gối liền quỳ trên mặt đất.
“Vi?!”
Hoàng Phủ Minh ở bên vừa muốn kéo cô, Tuyết Vi liền mỉm cười cản động tác của anh lại. “Bác Hoàng Phủ, Tuyết Vi biết rõ một tuần trước đại náo tiệc đầy tháng của trưởng tôn Nhà họ Hoàng Phủ là Tuyết Vi không phải, tại đây, Tuyết Vi bồi tội cho ngài.”
“Mặc kệ ngài tha thứ hay không tha thứ Tuyết Vi vô lễ, với cháu mà Nói, đều là hy vọng hôn nhân của cháu cùng với Minh có thể được ngài cho phép, rốt cuộc, ở trong lòng Tuyết Vi, hôn nhân không có trưởng bối chúc phúc, thì không gọi là hôn nhân. Đương nhiên……”
“mục đích cháu nói lời nói này, cũng không phải nói muốn ngài lập tức đáp ứng hôn sự của chúng con. Cháu có thể chậm rãi chờ, chờ đến khi phát ra từ đáy lòng ngài tiếp thu cháu mới thôi.”
“Nếu, một ngày ngài không thể tiếp thu cháu, cháu liền cùng Minh một ngày không gặp mặt; nếu cả đời ngài không tiếp thu cháu, cùng lắm thì, cháu và Minh cũng cả đời không gặp.”
“Chỉ cần, ngài có thể đừng tức giận, ngài và Minh có thể hòa thuận như cũ, chính là an ủi lớn nhất của Tuyết Vi. Nếu không, nếu bởi vì Tuyết Vi xuất hiện, khiến giữa ngài và Minh sinh ra không thoải mái, vậy ở trong lòng Tuyết Vi, tình nguyện cả đời đều không trở lại, cả đời đều không cùng Minh gặp mặt.”
Nói xong, Tuyết Vi thanh nhã cười, đứng dậy, đối mặt với Hoàng Phủ Minh.
Đợi anh vừa muốn mở miệng……
Cặp mắt Tuyết Vi thản nhiên lập tức hiện lên một ánh sáng sắc bén.
“Bác Hoàng Phủ, Minh, cháu đi trước.” Cô mỉm cười gật gật đầu với mọi người.
Mượn thời cơ này, Hoàng Phủ Minh vội vàng mở miệng nói: “anh đưa em.” Mang theo Tuyết Vi liền rời khỏi nơi Hoàng Phủ Dương Vinh ……
Nhưng chân trước Tuyết Vi mới vừa rời khỏi, vẻ mặt Hoàng Phủ Dương Vinh vẫn luôn thờ ơ lập tức chuyển âm tình: “Nha đầu này, tôi cho rằng cô ta cứng đầu cứng cổ, càng thêm không coi ai ra gì, nhưng thật ra không nghĩ…… tính tình cô ta giống như ôn nhu rất nhiều so với trước kia.”
Tiếng khen ngợi lầm bầm lầu bầu rơi xuống, nhưng thật ra làm hai vợ chồng Hoàng Phủ Sâm một bên rất là khiếp sợ, hiển nhiên là lão gia tử muốn động lòng……
Nghĩ, Hoàng Phủ Sâm và Tuyết Khả Duy theo bản năng trao đổi cái ánh mắt……
“em thật tính toán, một ngày cha anh không đồng ý hôn sự hai ta, em liền một ngày không cùng anh gặp mặt sao?” Đưa Tuyết Vi đi tới cửa Nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Minh một tay cắm túi tiền, vẻ mặt bất đắc dĩ ngăn cản cô xuống dưới.
“anh nói đi? Chẳng lẽ em còn có thể nói chuyện không tính toán gì hết sao? Vậy cha anh chẳng phải là sẽ càng thêm chán ghét em sao?”
“Vi, kỳ thật em không cần thiết làm như vậy……” bàn tay to hơi mang vài phần lạnh lẽo chậm rãi cầm tay nhỏ của cô.
Từ trước đến nay Hoàng Phủ Minh anh đều làm theo ý mình, đặc biệt là loại chuyện cảm tình này, anh căn bản cũng không nghĩ tới phải được ai tán thành, chỉ cần hai vợ chồng bọn họ tiếp thu lẫn nhau là đủ rồi.
“Làm sao không cần thiết? Chẳng lẽ anh không thấy anh cả của anh chờ tìm cơ hội cáo trạng anh sao?” Nói xong, cô bất mãn chu lên cái miệng nhỏ, đẩy tay Hoàng Phủ Minh ra: “em không hy vọng hôn sự của chúng ta trở thành chướng ngại vật trong sự nghiệp của anh, như vậy, còn không bằng hai ta đừng kết hôn.”
“em nói bậy cái gì? Nếu hôn nhân của chúng ta thật sự trở thành chướng ngại vật trong sự nghiệp của anh, vậy…… anh thà rằng không cần sự nghiệp của anh, cũng không thể không cần em!” Mới vừa bị đẩy tay ra, lần thứ hai khẩn trương ôm lên eo Tuyết Vi. Thơ_Thơ_ddlqd
Cô làm nũng cọ ở trong lòng ngực anh.
Nếu Nói, một người phụ nữ sau khi nghe được một người đàn ông tuyên bố chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn có thể không vui sao? Đó là không có khả năng! Chỉ là Nói, vui vẻ thì vui vẻ, vẫn đến đối mặt hiện thực phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT