“ chị cả yêu quý nhất của em, em…… đã trở lại, có nhớ em hay không?!” Tuyết Vi mị ‘ hoặc ’ cười, mở ra hai tay, làm bộ, liền phải đi ôm Tuyết Khả Duy.
Nhưng mà, trong lòng ngực Tuyết Khả Duy ôm trẻ sơ sinh, không cách nào ôm cô.
“Nha nha nha, đứa trẻ ở đâu, đứa trẻ ở đâu, không có biện pháp ôm ha. Ai nha, cháu trai này của tôi làm sao đáng yêu như vậy?” Tuyết Vi sủng nịch chọc đứa bé trong lòng ngực Tuyết Khả Duy.
Mày Tuyết Khả Duy căng thẳng, bước chân theo bản năng lui về phía sau một chút.
“Di? Chị cả, chị là không thích em chạm vào con của chị sao?”
“Không phải.” Tuyết Khả Duy gượng ép nở nụ cười.
“Ha, em liền biết chị cả sẽ không keo kiệt như vậy. Chị cả, chị có thể cho em ôm cháu trai một cái hay không?” Tuyết Vi bày ra một gương mặt tự nhiên nụ cười không ô nhiễm môi trường.
Nhưng cô càng như vậy, Tuyết Khả Duy càng là ‘ sờ ’ không ra tâm tư cô.
“Đương…… Đương nhiên……” đôi tay ‘ giao ’ ra đứa trẻ hơi hơi phát run.
Trong khoảnh khắc Tuyết Vi tiếp nhận đứa trẻ, nụ cười trên mặt miễn bàn nhiều sủng nịch. “Thật là vật nhỏ đáng yêu. Nếu bây giờ tôi đem đứa nhỏ này …… Ngã chết! Không biết sẽ có bao nhiêu người thương tâm chứ?!!!!”
Sắc mặt lạnh lùng, Tuyết Vi giơ lên cao trẻ sơ sinh trong tay. Thơ_Thơ_ddlqd
“ưm……” ngược lại mọi người ở đây không khỏi sôi nổi hút một ngụm khí lạnh.
Trong nháy mắt mấy thủ vệ ‘ bá ’ liền vây quanh lại đây, hơn hai mươi thủ hạ của Tuyết Vi cùng lúc đó cũng nhanh chóng hộ ở trước người cô.
Không khí lại một lần nữa giương tên bạt nỏ, Tuyết Vi đứng ở giữa giơ trẻ sơ sinh lên cao, chung quanh cô, vây quanh một vòng lại một vòng hắc y nhân.
“Tuyết, Tuyết Vi, em mau buông con của chị!”
“Tuyết Vi, đây là cô muốn làm gì?!”
“Tuyết Vi!!!”
Tiếng khẩn trương hết đợt này đến đợt khác từ bốn phương tám hướng truyền đến, mặt cô vô cảm nhìn vẻ mặt mỗi người chung quanh, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Nếu năm đó, lúc mẹ cô qua đời nhóm người này …… Đặc biệt là Tuyết Vĩ Quốc cũng có thể ‘ lộ ’ ra vẻ mặt như vậy thì thật tốt?
“Ha, ha ha…… Cha, chị cả, các người đừng ‘ kích ’ động, con, chính là cùng các người mở một trò đùa nho nhỏ, sao con có thể làm ngã chết cháu trai của mình chứ? Đúng không?” Tuyết Vi chậm rãi bắt tay ôm trẻ sơ sinh trở về lại trong lòng ngực, cô cười như say như si, ‘ hôn ’ cực kỳ thân thiết nỉ non nói: “Đến độc chết nó mới phải!!”
‘ lộp bộp ’
Tim mọi người lại trầm xuống thật mạnh, bọn họ quả thực không thể tin được Tuyết Vi làm sao có thể sử dụng nụ cười điềm mỹ như vậy nói ra lời ngoan độc như vậy??
“Chị cả, trả đứa trẻ lại cho chị.” Một tay Tuyết Vi ‘ giao ’ đứa bé trong lòng ngực trở về, ánh mắt kia liền nhanh chóng nhìn về phía Tuyết Vĩ Quốc trong đám người: “ cha thân yêu của con, con gái của cha đã trở lại, ngài khui sâm banh hay không?” Cô nghịch ngợm run rẩy thân thể, giương hai tay liền gắt gao ôm cha.
Thân mình Tuyết Vĩ Quốc run lên, giống như là bị điểm ‘ huyệt ’ nói, cũng không nhúc nhích một chút. Thơ_Thơ_ddlqd
“Nói!! Là vui vẻ! Hay là không vui!!!” Tuyết Vi lạnh lùng nheo lại đôi mắt, ở bên tai ông dùng giọng cực kỳ tàn nhẫn nỉ non xong.
Tuyết Vĩ Quốc một phen liền đẩy cô đi ra ngoài: “Tuyết Vi, rốt cuộc con muốn thế nào?!”
“con muốn thế nào? Người ta không phải đã nói sao, người ta chính là lại đây ăn mừng đầy tháng của cháu trai.” Tuyết Vi ủy khuất chu miệng lên.
“A, đúng rồi, đúng rồi, trả lại cho tôi lễ vật mang cho cháu trai.” ‘ sắc ’mặt cô lạnh lùng, mặt vô cảm vỗ vỗ tay.
Một người hắc y nhân cầm trong tay một cái hộp đen bước nhanh đi tới trước mặt mọi người, ngay sau đó một phen mở hộp ra ……
“A……” mọi người ở hiện trường lần thứ hai kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy, bên trong hộp kia chính là ảnh chụp đen trắng của Tôn Vân Vân, cùng với một cái chai chứa nước ‘ thuốc ’ formalin, đến nỗi bên trong cái chai này?
“Này, phương diện này là…… Là cái gì…… Thứ gì?” Sắc mặt Tuyết Khả Duy khẩn trương nhìn về phía Tuyết Vi.
Cô nhíu mày: “Đồ vật? Chị cả, chị nói như vậy, em thực không vui đâu. Phương diện này, chính là con…… em……” Mặt mang bi thương cầm lấy cái chai formalin kia, Tuyết Vi thương tiếc vỗ ‘ sờ ’ bình.
Nháy mắt, Hoàng Phủ Minh đứng ở một bên Con ngươi không thể tưởng tượng mở lớn, mặt tuấn mỹ cũng phủ lên một tia bi thương khó có thể che dấu ……
“Hóa ra cô chính là Tuyết Vi sao? Lần đầu tiên nhìn thấy cô thật cao hứng, cũng cảm ơn ‘ lễ vật ’ hôm nay của cô. Bất quá, nơi này không chào đón cô!” Đúng lúc này, Hoàng Phủ Sâm mặt vô cảm đi tới trước mặt cô.
Tuyết Vi ra vẻ nghi ‘ hoặc ’ đánh giá anh liếc mắt một cái, vội vàng đem cái chai trong tay ‘ giao ’ cho thủ hạ, ‘ kích ’ động nói: “Nha, anh chính là chồng của chị cả sao? Nhưng, tôi vừa mới tới, sao anh lại có thể vô tình như vậy liền đuổi người ta đi chứ?” Thơ_Thơ_ddlqd
“Tuyết tiểu thư, mời!!” Hoàng Phủ Sâm làm bộ, bày ra bộ dáng tiễn khách.
Hoàng Phủ Minh ở bên trầm mặc, hiển nhiên lúc này là không muốn Tuyết Vi một mình ‘ biểu diễn ’, vừa muốn đi lên trước……
“A, vậy được rồi. Các người đều đi thôi.” Tuyết Vi chớp chớp mắt to vô tội, mỉm cười xoay đầu.
“Tuyết tiểu thư, nơi này đã được tôi bao toàn bộ, nên đi chính là cô mới đúng!”
“Đúng không? Hóa ra nơi này được anh bao toàn bộ sao?” Tuyết Vi ra vẻ ảo não đôi tay vây quanh trước người, xoay người, mới vừa đi không tới hai bước……
Một thủ hạ của cô vội vàng dọn ra một cái ghế dựa.
Trong khoảnh khắc đợi Tuyết Vi xoay người ngồi xuống, góc ‘ môi ’ cô giương lên, hai tròng mắt chợt lóe……‘ bốp bốp ’ vỗ tay hai cái.
“Ôm…… Xin lỗi…… Hoàng Phủ đại thiếu gia, liền ở mười phút trước, Tuyết tiểu thư đã thu mua khách sạn này. Bây giờ tôi đã chuyển ‘ giao ’ toàn bộ quyền quản lý cho Tuyết tiểu thư.” Chủ tịch khách sạn này cầm trong tay một phần hợp đồng vẻ mặt khó xử đi tới trước mặt Hoàng Phủ Sâm.
Anh mở hợp đồng ra không thể tưởng tượng nhìn thoáng qua, lập tức tức giận vứt hợp đồng ở trên mặt đất. (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
“được, các vị, nếu các người muốn làm tiệc rượu đầy tháng, đều cút đi ra ngoài làm cho tôi. Rượu của cửa hàng tôi…… Không chào đón các người!!” Dứt lời, Tuyết Vi ưu nhã nhếch lên ‘ chân ’ Nhị Lang (chân chó), không cách nào che dấu phong phạm vương giả nháy mắt quấn quanh thân cô ……
Lúc này có thể nói là cô niết bàn trùng sinh, nháy mắt hạ gục toàn trường.
Lúc này, bản thân vai chính là hai vợ chồng Hoàng Phủ Sâm trở thành vai phụ không Nói, trở về tiệc rượu đầy tháng vốn nên viên mãn cũng mất hứng nháo thành kết cục tan rã trong không vui rồi. Chỉ sợ, các tin tức đầu đề vốn nên thuộc về hai vợ chồng bọn họ cũng bị Tuyết Vi vị ‘hào khách thần bí ’ này cướp đoạt đi rồi.
Các khách khứa sôi nổi bị thủ hạ Tuyết Vi đuổi đi ra khỏi khách sạn, tuy Nói, Hoàng Phủ Dương Vinh đối mặt chuyện này không có thái độ gì, nhưng lúc ông gần đi sắc mặt lại thập phần khó coi.
Phải biết rằng, rốt cuộc hiện giờ đương gia hoàng thành như cũ là Nhà họ Hoàng Phủ bọn họ, mặc kệ Tuyết Vi xuất phát từ nguyên nhân gì, không cho Nhà họ Hoàng Phủ mặt mũi như thế ở bên trong vô hình chính là khiêu khích uy nghiêm Nhà họ Hoàng Phủ!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT