Editor: Thơ Thơ 

“Vâng, đã biết, cảm ơn.”

Thu di động trở về, Tuyết Vi mặt vô cảm đi về phía văn phòng tướng quân ở tầng cao nhất.

“Chúc mừng, Tuyết Vi……”

“Tiểu Tuyết, chúc mừng, tìm được bạn trai tốt như vậy.”

Các binh lính đi ngang qua, phàm là quen biết Tuyết Vi đều tự chúc phúc cho cô.

Dù cho Tuyết Vi biết, chúc phúc này là chúc phúc cô và Bạch Dạ, bất quá, cô liền coi thành là bọn họ chúc phúc mình và Hoàng Phủ Minh, toàn bộ tiếp thu.

‘ Cộc cộc cộc……’ “Báo cáo! Mộ tướng quân, tôi là Tuyết Vi!”

“vào đi!”

Được đáp ứng, Tuyết Vi chậm rãi đẩy cửa văn phòng ra. Ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến Hoàng Phủ Minh ngồi ở ghế tướng quân làm công ……

“Hai người các người nói chuyện, tôi đi ra ngoài.” Mộ Thần Hiên mỉm cười gật gật đầu với cô, liền đóng cửa rời đi.

“anh……” Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt nắm tay, mi mắt cố ý tránh cùng Hoàng Phủ Minh đan xen tầm mắt: “anh làm sao tới đây?”

“Tới tìm em.”

Rũ đầu, không cách nào nhìn đến vẻ mặt Hoàng Phủ Minh, nhưng từ trong giọng Nói, cô nghe được một tia u lạnh. “Nội cái…… anh…… Ảnh chụp thấy được đi?” Đôi mắt đảo quanh.

“Thấy được.” Anh mặt vô cảm gật gật đầu.

Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, tim thắt lại, nhanh chóng ngẩng đầu đối diện đôi mắt anh: “em sẽ không giải thích với anh!!”

“anh cũng không cần em giải thích với anh.” Thơ_Thơ_lequydon

“Vì sao?”

“em có bệnh đi? phương diện này nói sẽ không giải thích với anh, về phương diện khác, lại hỏi anh vì sao không cần em giải thích. Em…… Nghĩ làm sao đâu? Ha hả……” Hoàng Phủ Minh buồn cười cười, đôi chân thảnh thơi, thảnh thơi đáp ở trên bàn công tác, bộ dáng kia miễn bàn nhiều nhẹ nhàng.

Nha.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngược lại là Tuyết Vi rối loạn đầu trận tuyến.
Cô tình nguyện vừa tiến vào Hoàng Phủ Minh rống to đối với mình, nhưng bây giờ anh như vậy??

“anh…… Liền không hỏi em xem bức ảnh kia rốt cuộc là chuyện gì sao?”

“Sách, nói tới cái này …… nhưng anh thật ra có chuyện muốn hỏi em……” vẻ mặt Hoàng Phủ Minh do dự nhíu mày.

“Hỏi cái gì?!”

“Lại đây.” Anh mặt vô cảm ngoắc ngón tay.

Tuyết Vi hơi mang vài phần khẩn trương đi tới trước mặt anh.

“đứng xa như vậy làm gì? Sợ anh đánh em sao? Tới, đến bên người anh.” Hoàng Phủ Minh bắt lấy hai chân đáp ở trên bàn công tác, vỗ nhẹ nhẹ lưng ghế xoay.

Tuyết Vi quan sát kỹ lưỡng mỗi một vẻ biến hóa của anh.

Tê……

Anh không phải là trước mềm, lúc chờ mình đi qua, thì mạnh bạo phát sao?

‘ bùm, bùm……’ trái tim khẩn trương nhảy lên, Tuyết Vi niếp tay khẽ bước đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh. 

Chỉ thấy, hai tròng mắt anh chợt lóe, bàn tay to, túm chặt tay nhỏ của Tuyết Vi, ngay sau đó đột nhiên lôi kéo…… Thơ_Thơ_lequydon

Cô ‘ bùm ’ một tiếng, an vị ở trên hai chân Hoàng Phủ Minh. “này, anh!!”

“Đừng lộn xộn.” Hoàng Phủ Minh ra vẻ tức giận ở trên mặt.

Tuyết Vi chỉ phải ngoan ngoãn ngồi ở trên hai chân anh, không cử động.

“Tới, ông xã hỏi em……” Anh vừa nói vừa móc di động ra tìm kiếm bức ảnh Tuyết Vi và Bạch Dạ kia: “lúc ấy làm sao em không pose xinh đẹp chút? Xem, chụp thật xấu.”

Ách……

Hoàng Phủ Minh muốn hỏi cô……

Muốn hỏi cô chính là? Vì sao cô không có trang điểm đẹp!!!

“Hoàng! Phủ! Minh!!!”

Lửa giận, ‘ đằng ’ trong nháy mắt bậc lửa trong ngực Tuyết Vi, nhìn bộ dáng anh đối chiếu bình phẩm từ đầu đến chân, chọc cô ‘ tăng ’ một cổ não từ trên hai chân anh lên.

“được, được, ông xã nói sai lời, chính là vợ của anh xấu, anh đều yêu, được rồi hả?” Nói xong, Hoàng Phủ Minh ưu nhã cười, lần thứ hai kéo Tuyết Vi vào trong lòng ngực.

“Minh…… anh……?” Thân thể đối diện với Hoàng Phủ Minh, hai chân cưỡi ở trên hai chân anh, Tuyết Vi cắn môi dưới, lẩm bẩm cúi thấp đầu xuống.

Nhìn không thấu!

Thật sự một chút đều nhìn không thấu người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Tuyết Vi thật sự sốt ruột.

Có lẽ là nhìn ra cô lo âu, Hoàng Phủ Minh sủng nịch cười, mềm nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “anh, tin tưởng em.” Thơ_Thơ_lequydon

Tiếng trầm thấp mà mê người nháy mắt truyền vào lỗ tai Tuyết Vi.

Cô muốn, chính là những lời này của anh!

Đối với người hiểu mình, thật sự không cần nói quá nhiều, anh tự nhiên sẽ hiểu; đối với người không hiểu mình, chính là giải thích nhiều cũng chỉ uổng phí.

Hiển nhiên, Hoàng Phủ Minh là người trước.

Tâm, chảy qua từng đợt dòng nước ấm, Tuyết Vi bẹp một bên miệng: “Xấu lắm! Anh xấu lắm!!!” Không ngừng vung nắm tay nhỏ đấm ngực anh.

“được, anh hư, anh hư.” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ cười, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay nhỏ của cô đánh lại đây.

“này, nói thật, rốt cuộc anh tới binh đoàn thứ ba chúng tôi làm gì?” Tuyết Vi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn mặt anh.

“không phải anh nói sao, tới tìm em.”

“Nói thật ra, Hoàng Phủ Minh! Rốt cuộc anh tới làm gì?” Nói đến tìm cô hả? Cô mới không tin đâu. Nếu là hưng sư vấn tội, nói đến tìm cô còn kém nhiều lắm, nếu anh tín nhiệm cô, hà tất lại đây?

“anh thật là tới tìm em.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh dần dần nghiêm túc lên, vung tay, sủng nịch nhéo nhéo cằm cô: “sau khi bức ảnh này ra tới, anh liền nghĩ đến tìm em, chính là tổng căn cứ có chút việc, anh không thể phân thân, cho nên đến bây giờ mới lại đây.”

“anh không phải tín nhiệm em sao? Làm gì còn muốn lại đây? Thiết, anh tín nhiệm chỉ là nói trên miệng thôi sao?” Tuyết Vi trêu chọc chọc nhẹ môi anh.

“em thật đúng là coi hảo tâm của anh trở thành lòng lang dạ thú. Anh là sợ em thương tâm, mới có thể lại đây. Bất quá…… Xem bộ dáng bây giờ của em, nhất định không cần anh an ủi, em so với anh tưởng tượng còn cường đại hơn rất nhiều.”

thân thể nhỏ đong đưa lung tung như là bị điểm huyệt đạo cứng lại rồi.

Đôi mắt Tuyết Vi không nháy mắt, không dám thở mạnh nhìn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Minh một chút. Thơ_Thơ_lequydon

“Làm sao vậy? Ngẩn người làm gì?” Hoàng Phủ Minh khó hiểu quơ quơ tay ở trước mặt cô.

Tuyết Vi một phen cầm tay anh: “Minh, em……” Môi, nhanh chóng in lên môi anh ……

Ta, hai chữ sau đã không cần nói ra.

Hết thảy đều bên trong không cần nói.

Dù cho Tuyết Vi biểu hiện không sao cả, kiên cường, cô không có khả năng không ngại bức ảnh kia.

Hoàng Phủ Minh hiểu cô, biết cô. Biết cô cần chính là cái gì, anh xuất hiện, anh không có trách cứ cô, ngược lại anh còn làm cho cô vui vẻ.

Trời xui đất khiến gả cho ông xã này, chính là cảm tình lại không có một tia lệch lạc.

Cô yêu anh, đã là từ thích biến thành yêu.

Trầm luân……

Có lẽ bởi vậy mà bắt đầu. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)

Bởi vì yêu càng là mãnh liệt, như vậy liền sẽ càng là ỷ lại, thương tổn cũng sẽ bởi vậy mà sinh ra.

Nhưng, Tuyết Vi không oán không hối hận, cho dù có một ngày bị người đàn ông này làm mình đầy thương tích, cô cũng tuyệt không hối hận yêu anh! Tuyệt không!!!

Tình cảm mãnh liệt dần dần kết thành, Tuyết Vi ưu thương cười, tay nhỏ khẽ vuốt trên khuôn mặt tuấn tú người đàn ông kia: “Hôm nay không cần tuyên bố hôn sự của chúng ta được chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play