"Tôi không cần! Thật ghê tởm!" Tuyết Vi lạnh lùng ném tay anh ra, bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Em dám nói " cái đồ chơi kia" của ông xã em ghê tởm? Hừ, về sau em đến cầu anh tới thỏa mãn em!"
"Cút! Hoàng Phủ Minh, nói chuyện đứng đắn!" khuôn mặt Tuyết Vi nổi lên nghiêm túc.
"A, anh như bây giờ, anh làm sao cùng em nói chuyện đứng đắn?" Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ chỉ chỉ lều lớn trước người, xoay người đã đi xuống giường.
"Này, anh đi làm gì?"
"Em nói đi?" Nói xong, anh bước nhanh đi tới toilet.
Tròng mắt Tuyết Vi chuyển động: "Anh không phải thật dùng tay giải quyết chứ?" Môi không khỏi giơ lên một nụ cười xấu xa, cô theo sát trộm tới cửa toilet, hé ra một cái khe hở..
Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh đưa lưng về phía cửa, đứng ở trước bồn tắm đang cởi từng cái quần áo.
"Đừng đứng ở bên ngoài rình coi, tiến vào xem xét." Ngoái đầu nhìn lại, khóe môi Hoàng Phủ Minh dương một tia cười xấu xa.
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi đỏ lên. "Ai muốn rình coi anh, anh tắm đi!" " phanh " một tiếng liền đóng lại cửa toilet.
Muốn Nói, tìm ông xã chính là không thể có khả năng tìm người khôn khéo.
Mẹ nó, rình coi đều có thể bị bắt gặp, càng miễn bàn về sau cùng người khác yêu đương vụng trộm. Ai..
Tuyết Vi xoay người dựa vào ở trên giường, kéo chăn ở trên người, tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí nhìn.
Chỉ chốc lát sau, người Hoàng Phủ Minh mặc một cái áo tắm dài, run run từ toilet trực tiếp chui vào trong chăn.
"Thật lạnh!" Thời khắc Tuyết Vi chạm vào thân thể anh, cũng không khỏi đánh cái rùng mình, thuận tay như đúc thân thể anh. "Làm sao lạnh như vậy? Không phải mới vừa tắm xong sao?"
"Đoán không ra anh tắm chính là cái gì sao?" Hoàng Phủ Minh u oán cho cô một cái xem thường.
"A.. anh tắm nước lạnh sao?"
"Vô nghĩa!"
Nhìn người đàn ông kia đã bất đắc dĩ, bộ dáng lại đáng thương, Tuyết Vi than nhỏ. Cô rốt cuộc nên nói cho anh hay không, kỳ thật.. Bây giờ mang thai bốn tháng, là có thể làm gì đó?
Thôi!
Lời này lại nói quá thẹn thùng, về sau nhắc nhở anh đi.
"Minh.." Tuyết Vi chậm rãi nằm tới bên cạnh anh rồi, nghiêng người, ngưng thần nhìn sườn mặt anh: "Anh làm sao biết em chính là người phụ nữ ngày đó ở khách sạn chứ?"
Hoàng Phủ Minh liền biết cô sẽ hỏi mình vấn đề này. "A.." Anh nhàn nhạt cười, vươn khuỷu tay, đặt ở phía dưới đầu Tuyết Vi: "Có phải em tìm Thần Hiên muốn hỏi thẻ hội viên khách sạn hay không?"
Mẹ nó!
Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
Cô thật không nghĩ tới, chính mình ngàn tính kế, vạn tính kế đã lừa gạt Mộ Thần Hiên, lại không nghĩ, Mộ Thần Hiên chỉ cần nói cho Hoàng Phủ Minh cô muốn thẻ hội viên khách sạn, đều có thể khiến cho Hoàng Phủ Minh chú ý?
Mẹ nó, tìm đàn ông quả thực không thể tìm quân nhân, ngay cả khả năng nói dối đều bằng không, nhân sinh thật sự quá không có lạc thú!
"Mộ tướng quân miệng rộng này, ngay cả loại chuyện này vậy mà đều sẽ báo cáo với anh!"
"Đương nhiên. Anh nói cho em, bên cạnh em đều là nhãn tuyến của anh, nếu em hơi có một chút không an phận, anh đều có thể biết." Hoàng Phủ Minh rất có tư thế điểm điểm chóp mũi Tuyết Vi.
Cô tức giận cố lấy miệng: "Em là cái loại phụ nữ này sao? Bất quá.. Mộ tướng quân theo như em nói chuyện này, anh liền đoán ra em là người phụ nữ trong phòng khách sạn ngày đó sao?"
"Cũng không thể nói là đoán. Mà là.."
"Mà là cái gì?" Tuyết Vi đầy mặt chờ mong.
"Mà là.. anh vẫn luôn hy vọng người phụ nữ kia chính là em!" khuỷu tay Hoàng Phủ Minh nắm thật chặt ôm Tuyết Vi.
Thời khắc Mộ Thần Hiên lần đầu tiên đưa Tuyết Phỉ Nhi tới trước mặt anh, anh thật sự vô cùng hối hận chính mình muốn đi tìm người phụ nữ kia.
Chính là, gạo đã thành cơm, cũng không thay đổi được cái gì, anh liền chỉ có thể tạm thời gác chuyện này lại.
Chậm rãi..
Chậm rãi..
Anh càng thêm cảm thấy Tuyết Phỉ Nhi cùng tính cách người phụ nữ trong phòng khách sạn có điều sai biệt, ngược lại là Tuyết Vi cùng tính cách người phụ nữ trong phòng khách sạn cực kỳ tương tự. Thêm nữa, anh có thói ở sạch, có thể tiếp thu Tuyết Vi; lại không tiếp thu được Tuyết Phỉ Nhi, cái này đã làm anh sinh ra kỳ dị.
Rốt cuộc, lúc Tuyết Vi bị Dạ Phi Linh bắt cóc, anh ở trên xe lửa nhận được điện thoại Mộ Thần Hiên cùng anh nói chuyện phiếm.
Trong khoảnh khắc, anh liền mơ hồ cảm thấy, Tuyết Vi có lẽ mới là người phụ nữ ngày đó trong phòng khách sạn..
Bất quá, cái này cũng gần là cá nhân Hoàng Phủ Minh suy đoán mà thôi.
Liền vừa mới, trong khoảnh khắc Tuyết Vi mang nhẫn lên, trời biết, tảng đá lớn Hoàng Phủ Minh treo ở trong lòng kia lúc này mới rơi xuống..
Nếu anh thật sự cùng Tuyết Phỉ Nhi thượng qua giường, miễn bàn Tuyết Vi để ý, chính là anh đều sẽ cảm thấy khó chịu.
"Xin lỗi, Vi.."
Nghe được Hoàng Phủ Minh bỗng nhiên nói khiêm tốn với mình, Tuyết Vi nghi hoặc chớp mắt to: "Làm gì nói khiêm tốn với em?"
"Ha hả, bởi vì.. anh dùng Chị hai em, thương tổn qua em.." Hoàng Phủ Minh nhạt nhẽo cười, lần thứ hai nắm thật chặt tay ôm vào trên vai Tuyết Vi.
"Diệp Triết Hạo bất quá là một quân cờ mà thôi, anh đừng làm khó anh ta.."
Hãy còn nhớ rõ, lúc Tuyết Vi bị phạt nhốt lại, nói qua như vậy.
Khi đó Hoàng Phủ Minh vẫn luôn rất hiếu kì, vì sao cô thốt ra một câu như vậy.
Bây giờ liên tưởng đến đủ loại hành vi của Tuyết Phỉ Nhi, anh mới biết được, Tuyết Phỉ Nhi căn bản không phải là người phụ nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện gì, bất quá chính là ở trước mặt anh bày ra vẻ ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện mà thôi.
"Không cần xin lỗi. Nói đến cùng.. anh thật sự tin tưởng qua Chị hai em sao? A.." Tuyết Vi vỗ nhẹ nhẹ ngực Hoàng Phủ Minh, đầu nhỏ chậm rãi rúc vào chỗ cổ anh.
Phàm là Hoàng Phủ Minh thật sự có một tia tin tưởng Tuyết Phỉ Nhi, chỉ sợ bọn họ cũng đi không đến hôm nay.
Đương nhiên, cũng bởi vậy.
Tuyết Vi phát hiện người đàn ông này là thiên vị mình cỡ nào, che chở cho mình cỡ nào.
Mặc cho Tuyết Phỉ Nhi vu tội, anh cũng không có một khắc động dung cùng hoài nghi.
Người đàn ông này đã làm được chuyện như vậy, cô, còn có cái gì không thỏa mãn chứ?
Kỳ thật, một người phụ nữ không phải yêu cầu người đàn ông có bao nhiêu tín nhiệm mình. Mà là.. khi người trên toàn thế giới đều nói cô làm sai, cho dù anh có điều hoài nghi cũng như cũ có thể đứng ở bên này giữ gìn cô, không tiếc cùng mọi người là địch..
Cái này ------- mới gọi là tín nhiệm!
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời dần dần dâng lên phía Đông, Tuyết Vi vừa mở mắt liền nhìn đến dung nhan người đàn ông ngủ say, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười ngượng ngùng.
Tính ra, từ khi bọn họ bắt đầu đăng ký kết hôn cũng có một đoạn thời gian. Chính là chưa bao giờ chân chính lấy lễ vợ chồng ở chung.
Ngày hôm qua, bọn họ thắp nến tâm sự suốt đêm, ôm nhau mà ngủ; sáng nay, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là người đàn ông này.
Cô xem như lần đầu tiên chân chân chính chính nhìn thẳng vào đoạn hôn nhân này; lần đầu tiên chân chân chính chính hiểu rõ, người đàn ông ngủ ở bên mình là chồng mình, là một nửa của mình, là chỗ tương lai mình dựa vào..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT