Trước khi gặp được Tuyết Vi, Hoàng Phủ Minh đã sớm đem hành trình hôm nay an bài tốt. Là sau khi gặp Tuyết Vi, hết thảy hành trình anh mới hoàn toàn quấy rầy.
Mắt sắc bén mưu phong nhìn Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt của anh dần dần lạnh xuống dưới: “Thần hiên, anh cho cô gái kia tờ chi phiếu đi, tôi, không muốn thấy cô ta.”
“A??? Lúc này cậu nói không muốn thấy hả? Nhưng cô ta đã tới rồi, cậu kêu tôi làm sao cho cô ta tiền. Cho dù dùng tiền đuổi cô ta rồi, cũng là cậu đến cấp đi? Hiện tại cậu ở đâu? Không được tôi đi tiếp cậu đi.”
Ánh mắt lần thứ hai nhìn vị trí Tuyết Vi: “Tôi hiện tại liền ở bách hóa Thịnh Vượng.”
“Vậy anh nhanh lên lại đây đi.”
“Này……”
“Khụ, khụ.” Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa vẫy vẫy tay với anh, dùng khẩu hình nói: ‘ anh có việc liền đi trước, không cần phải để ý tôi. ’
"Được, tôi đã biết, trước cúp đi." Nhanh chóng cắt đứt điện thoại của Mộ Thần Hiên, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi tới trước mặt cô: “trước tiên cô ở nơi này đi dạo, tôi xử lý một chuyện, mười phút sau trở về bồi cô.” Thotho_diendanlequydon
“hả…… anh không cần……”
Còn không đợi Tuyết Vi nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh đã nôn nóng rời đi.
“Kỳ thật…… anh không cần bồi tôi. Anh cũng không có nghĩa vụ tới bồi tôi. A……” Nhìn bóng dáng anh dần dần đi xa, Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Giờ phút này cảm giác thực sự có loại bọn họ là một đôi người yêu vừa mới kết giao không lâu.
Hẹn hò, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim từ từ chờ……
Rõ ràng, giữa bọn họ kỳ thật căn bản quan hệ gì đều không có.
Nhưng, không cách nào phủ nhận chính là, lúc cô buồn bực nhất gặp anh, tâm tình của cô lập tức liền xảy ra nghịch chuyển.
Hết thảy chính là thần kỳ như vậy.
Cho dù bi thương, khổ sở, bất lực, chỉ cần gặp người đàn ông này, tất cả phiền não của cô giống như đều sẽ biến mất không thấy……
Điểm này, cũng là Tuyết Vi vừa mới nhận thấy được! Thotho_diendanlequydon
*
“Minh, rốt cuộc cậu đã tới!!” ở cửa một gian trà Bách hóa Thịnh Vượng, Mộ Thần Hiên từ rất xa liền nghênh đón Hoàng Phủ Minh đến.
“Người đâu?”
“Liền ở bên trong.”
“Được, tôi đã biết.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh cởi ra quân phục trên người, để trên cánh tay, bước nhanh đi vào phòng Mộ Thần Hiên đã chuẩn bị tốt trước tiên.
Đẩy cửa ra……
Bên trong, một cô gái tóc dài xõa trên vai đưa lưng về phía anh ngồi ở vị trí cửa sổ. Từ bóng dáng xem ra, anh cảm thấy cô gái này giống như đã từng quen biết.
Có lẽ……
Là bởi vì duyên cớ phòng khách sạn ngày đó sao?
‘ đừng đi…… Được chứ……? ’
‘anh biết không? Từ nhỏ đến lớn, người khác khinh thường tôi, cười nhạo tôi, tôi chưa bao giờ đáp lại bọn họ một câu. Bởi vì tôi tin tưởng, chỉ có người mềm yếu mới dựa vào miệng lưỡi chứng minh thực lực của chính mình! ’
‘Nhưng mà…… Bọn họ đã thấy một mặt tôi lóa mắt nhất. Tôi thống khổ cũng thế, thương tâm cũng thế, bọn họ không thấy được, không có! Không có! Tôi vĩnh viễn sẽ không gọi bọn họ đến nhìn mặt lúc tôi yếu đuối nhất! Cũng bao gồm anh ở bên trong…………’ Thotho_diendanlequydon
‘Tôi biết, ở trong mắt mọi người tôi là nữ vương chói mắt, phượng hoàng cao ngạo, có gia thế tốt. Nhưng…… Ha ha ha, chỉ có chính tôi mới rõ ràng, chính mình rốt cuộc là cái thứ gì!!! ’
Từng màn quen thuộc như là thước phim hiện lên ở trước mắt Hoàng Phủ Minh.
Anh rũ mi mắt xuống …… “Khụ.” Nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Cô gái kia ngồi ở chỗ cửa sổ thuận thế quay đầu qua: “Hoàng Phủ…… Quân Trường? Như thế nào sẽ là anh?!”
“Tuyết…… Phỉ Nhi?”
Đúng vậy!
Cô gái xuất hiện ở trong phòng không phải người khác đúng là!!!
Tuyết Phỉ Nhi!!
Hóa ra, cô chính là……
Cô gái buổi tối ngày đó xuất hiện ở trong phòng khách sạn sao?!!
Không biết vì sao, đang tìm thật lâu đáp án về sau. Một khắc kia công bố đáp án, Hoàng Phủ Minh cảm thấy vô cùng mất mát. Thotho_diendanlequydon
“Hoàng Phủ Quân Trường…… Hóa ra, người đàn ông buổi tối ngày đó …… Chính là anh sao??” Tuyết Phỉ Nhi không thể tưởng tượng bưng kín miệng, trong ánh mắt lộ chân tay luống cuống.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Hoàng Phủ Quân Trường, tôi lừa gạt anh, lừa gạt Nhà họ Hoàng Phủ, nhưng…… xin anh tha thứ cho tôi? Tôi không muốn để mẹ tôi biết sự thật tôi bị phá thân mới có thể…… Mới có thể đi làm chữa trị!”
‘ Mộ tướng quân, anh hẳn là biết có câu nói gọi là ‘ mắt thấy đến không nhất định là sự thật; tai nghe đến cũng không nhất định là chân thật ’ những lời này đi? Chẳng lẽ…… anh nhìn đến phân báo cáo chữa trị kia, nó liền nhất định là của tôi sao!! ’
Hồi tưởng Tuyết Vi đã từng nói qua, lúc ấy Hoàng Phủ Minh liền cảm thấy phân báo cáo kia có lẽ là của Tuyết Phỉ Nhi.
Chẳng qua, anh đối với hôn sự này vẫn luôn áp dụng chiến thuật kéo dài, mới không có vạch trần Tuyết Phỉ Nhi!
“Hoàng Phủ Quân Trường, tôi thật sự không nghĩ tới, người trong phòng buổi tối ngày đó sẽ là anh, nếu tôi biết đến …… Liền không cần…… Thực xin lỗi, Hoàng Phủ Quân Trường, anh nhất định phải tha thứ cho tôi.” Nói xong, Tuyết Phỉ Nhi bước nhanh vọt tới trước mặt anh, phiền não liền nhào vào trong lòng ngực anh ……
*
“Tuyết Vi?” Thotho_diendanlequydon
‘ hoàn thành nhiệm vụ ’ lúc Mộ Thần Hiên vừa muốn rời khỏi bách hóa Thịnh Vượng vừa vặn thấy được Tuyết Vi cũng đi bộ ở lầu ba. “sao cô ở đây?”
“hả, Hoàng Phủ Quân Trường. Tôi, tôi đang đợi người…… Ha hả.”
“Đám người?” Khéo như vậy sao?? Tròng mắt Mộ Thần Hiên vừa chuyển, rốt cuộc hiểu được Hoàng Phủ Minh đến trễ, vì sao sẽ ‘ đánh vỡ kỷ luật ’. “này, nên sẽ không cô chờ chính là Minh…… Là Mộ tướng quân đi?”
Nhìn vẻ mặt Mộ Thần Hiên cười xấu xa, Tuyết Vi cảm thấy không đúng chỗ nào. Đơn giản, cũng không dấu diếm cái gì. “Đúng.”
“Oa…… như vậy xem ra, hiện tại cô cùng Mộ tướng quân tiến triển hẳn là cũng không tệ lắm đi??”
“A?” Tuyết Vi sửng sốt lên, càng thêm cảm thấy nơi nào quái quái, chỉ phải xấu hổ cười cười: “Ha hả……”
“Nói nói, nói nói, hiện tại các người tiến triển tới trình độ nào? Dắt tay? Hôn môi? Hay là……” Mộ Thần Hiên rất có hứng thú kéo Tuyết Vi tới một bên ghế dài, bắt chuyện lên.
Cô đã nghi hoặc lại mờ mịt nhìn Mộ Thần Hiên.
Tuy nói, Hoàng Phủ Quân Trường trong lời đồn là Quân Trường uy nghiêm lại máu lạnh mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng trong mắt Tuyết Vi ‘ Hoàng Phủ Quân Trường ’ mười phần chính là một bà tám. Thotho_diendanlequydon
Nhưng……
Cho dù anh bà tám, cũng không đến mức bà tám thành như vậy đi?
Vị hôn thê dự khuyết của mình cùng người đàn ông khác hẹn hò, cho dù không có cảm tình cũng là một chuyện cực kỳ sỉ nhục đi? Nào có như anh vậy, thế nhưng còn kích động như vậy dò hỏi tiến độ vị hôn thê của mình cùng người đàn ông khác ở bên nhau??
“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, anh, một chút anh đều không ngại sao?”
“Hai người hẹn hò, tôi để ý cái gì? Lại không liên quan tới tôi……” Nói đến chỗ này, lúc này Mộ Thần Hiên mới nhớ tới nhân vật mình sắm vai là ai. “Khụ, khụ, ý tôi là, hôn sự giữa chúng ta là mệnh lệnh của cha mẹ, vốn là không có bất luận cảm tình gì, huống hồ, hiện tại tôi còn không có định chọn rốt cuộc ai mới là vợ của tôi, cho nên, đương nhiên là cô có quyền lợi thích người khác.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT