Sau khi Yến Kỳ Vũ được Long Long Long thông qua bản thiết kế người thì tiến độ công việc sau đó lập tức nhanh hơn.

Đừng nhìn tốc độ tay của Yến Kỳ Vũ rất nhanh, đến công viên bày sạp vẽ tranh chân dung mà 20 phút có thể hoàn thành được một bức, nhưng vẽ truyện tranh và vẽ chân dung là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Rất nhiều họa sĩ đều có thể vẽ được một bức tranh xinh đẹp, nhưng nếu như không có vẽ phân cảnh, không biết dùng phân cảnh để miêu tả hành động thế nào, vậy thì sẽ chỉ có thể xem như một nhà họa sĩ tranh minh họa thôi, mãi mãi không thể nào trở thành họa sĩ truyện tranh.

Thật ra phân cảnh truyện tranh là một cảnh hội thoại, nó là kiến thức cơ bản của họa sĩ truyện tranh, giống như rất nhiều đạo diễn trước khi quay phim sẽ tạo ra bảng phân cảnh phim đầu tiên vậy.

Mặc dù ở Trục Mộng Đường hai năm, Yến Kỳ Vũ không nhận được thù lao mà cô nên có, nhưng cô giống như bọt biển, luôn điên cuồng hấp thu kiến thức. Kỹ năng phân cảnh của cô vô cùng lợi hại, người khác có thể vì phân cảnh mà gãi trọc đầu, nhưng cô chỉ dành ra một đêm, liền hoàn thành bản nháp 16 trang phân cảnh cả truyện tranh “StarDuck”.

Đến bước này, Long Long Long thân là người ngoài nghề đã không còn chỗ để lắm mồm.

Biên tập Bộ Na Na phụ trách xét duyệt phân cảnh truyện tranh của Yến Kỳ Vũ, xem có chỗ nào lực biểu hiện không đủ, nhưng sau khi Bộ Na Na xem một mạch hết 16 trang, chỉ có thể nói một câu:

Chuối tiêu điện hạ: @Tiểu Vũ Mao, vô cùng tốt.

Nhìn lời khẳng định của biên tập trên màn hình, Yến Kỳ Vũ hoan hô một tiếng, thần kinh căng thẳng cả đêm chốc lát được thả lỏng.

Cô ngã người xuống giường, ánh nắng rực rỡ hừng hực của buổi sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ trong vòng ba phút cô đã nhanh chóng chìm vào giấc mơ.

...

Cuối tuần này là ngày kỷ niệm kết hôn của hai vợ chồng Vu Kinh Hồng, bọn họ bàn bạc tính đi xung quanh trấn nhỏ Ôn Tuyền hưởng tuần trăng mật lần hai, về phần đứa con trai béo ú phiền toái này, đương nhiên sẽ ném cho cậu của thằng bé chăm sóc.

Vì thế hôm nay, Vu Quy Dã cầm túi lớn túi nhỏ ăn vặt và đồ chơi đến nhà Vu Kinh Hồng, "Hưởng thụ" ngày chủ nhật ấm áp cùng Daniel.

Đã nửa tháng không gặp đứa nhỏ, Daniel cao lên 2cm, thịt trên người bị kéo dài ra, có vẻ gầy đi một vòng.

Đừng nhìn Vu Kinh Hồng chỉ ra ngoài hai ngày, nhưng chị ấy để tờ giấy A4 viết đầy chữ cho Vu Quy Dã, dặn đi dặn lại lúc nào thì dẫn Daniel đến lớp học hứng thú (*), một ngày ba bữa phải ăn ít thịt và ăn nhiều rau, bữa ăn thêm phải uống viên canxi dành cho trẻ em…

(*) Đây là chương trình học ngoại khóa của học sinh trung học và tiểu học, trong đó không bao gồm việc học các môn chính của bậc trung và tiểu học như ngữ văn, toán, v.v., chủ yếu là để bồi dưỡng hứng thú ngoài giờ học chính khóa của học sinh như các lớp về nhạc cụ, mỹ thuật, âm nhạc, vũ đạo, mô hình máy bay, các loại cờ, các lớp Anh văn nâng cao và các lớp học thể thao khác.

"Đương nhiên phải như thế!" Vu Kinh Hồng nói rõ rành mạch, “Phải thắng từ trên vạch xuất phát có biết không? Em đã gặp qua Cindy cùng lớp với thằng bé rồi đấy, tên nhóc chết tiệt kia ghét bỏ người ta béo, thật ra người ta mới chê ghét thằng bé! Cindy nhỏ hơn thằng bé hai tháng, nhưng nhận biết được hơn một trăm chữ Hán, nghe nói kỳ nghỉ đông còn sắp thi tiếng anh thiếu nhi, em nói xem, cùng học nhà trẻ song ngữ, đến bây giờ Daniel còn chưa nói được sáu từ đơn tiếng Anh trở lên.”

Daniel xấu hổ đến mặt mập đỏ bừng, lôi tay áo mẹ không cho chị tiếp tục nói.

Vu Kinh Hồng không quan tâm đến cậu bé, tiếp tục dặn dò em trai: “Em nhớ kỹ, hai ngày này đừng nói tiếng Trung với thằng bé, phải rèn luyện khẩu ngữ tiếng Anh cho thằng bé!”

"..."

Vu Quy Dã muốn tìm kiếm viện trợ, kết quả ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện anh rể đứng sau chị gái, đăm chiêu ủ dột nhún vai với anh.

Sau khi hai vợ chồng rời khỏi, Daniel bị trói buộc đã lâu rồi, nay tung tăng vui đùa thích thú, mặc quần lót, khoác drap giường chạy tán loạn xung quanh phòng, nói mình là superman

Vu Quy Dã gọi cậu bé: “Được rồi, mặc quần áo vào nào, cậu dẫn con đến lớp cờ vây.”

Lúc này Daniel biến thành super chậm chạp, đi từng bước một, trở về phòng ngủ trước, lại lượn đến phòng sách sắp xếp cặp da, đến phía trước mặt cậu, nâng gương mặt tròn tròn ủy khuất lên, buồn bã nói: “… Cậu, con không muốn học lớp cờ vây.”

Cậu bé vươn tay lôi kéo cổ tay áo của Vũ Quy Dã, cả người leo lên đùi anh: “Cậu ơi, cậu nói với mẹ đi, con không muốn học nhiều lớp như vậy, nhất là lớp cờ vây, con chỉ biết chơi cờ năm quân, không muốn thi cấp bậc cờ vây.”

Gánh nặng học tập của mấy đứa nhỏ bây giờ quá nặng, đứa nhỏ của bạn không học, đứa nhỏ khác thì đang học tập không ngừng, kết quả người ta luôn luôn tiến bộ, còn đứa nhỏ của bạn bị hạ xuống. Vu Quy Dã đau lòng cho cậu bé, nhưng vẫn thông cảm cho suy tính của chị gái.

Anh chỉ có thể khuyên Daniel: "Con ngoan ngoãn học lớp cờ vây buổi sáng hôm nay, buổi trưa cậu dẫn con đi ăn Pizza Hut được không?”

"Thường quá." Daniel không bị thuyết phục, “Một bữa pizza hut thì tính là gì.”

"Vậy con muốn gì?"

"Ít nhất là ba bữa, lại thêm một cây kem Haagen Dazs.”

Vu Quy Dã nghiêm mặt nói: "Lại cò kè mặc cả, sau này cậu sẽ không thương con nữa.”

Daniel không sợ trời không sợ đất ngẩng đầu lên: "Cậu sẽ không nở đâu."

...

Chỗ học lớp cờ vây của Daniel là ở tầng năm trung tâm thương mại cỡ lớn nào đó, bây giờ, cửa hàng tổng hợp đều cùng một khuôn mẫu, tầng một, hai, và ba chỗ mua bán, tầng bốn là dành cho mẹ và bé, tầng năm là nơi giáo dục trẻ em, còn lại là xem phim và nhà ăn san sát nhau. Daniel đeo cặp da nhỏ, tay trái giơ cây kem Haagen Dazs, tay phải nắm tay giáo viên, vừa đi vừa quay đầu nhìn xung quanh.

"Cậu! Con sẽ sớm tan học thôi, cậu đừng đi nhé!" Cậu bé lưu luyến nói.

Vu Quy Dã cười dỗ cậu bé: "Cậu không đi đâu cả, cậu chỉ đi dạo trong cửa hàng thôi, bảo đảm con vừa ra, người đầu tiên con nhìn thấy chính là cậu.”

Lúc này Daniel mới yên tâm.

Tầng này đều là lớp phụ đạo liên quan đến giáo dục trẻ em, từ tiếng Anh, toán học đến múa ballet, khúc côn cầu, Vu Quy Dã đi một vòng, đã bị đủ loại quảng cáo nhét đầy tay.  Càng về sau anh thật sự không cầm hết được, nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ trong cửa hàng, tìm một chỗ vắng vẻ giữa thang máy.

Kết quả người chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng tranh cãi phía trước.

"Tiểu Yến... Cô giáo Tiểu Yến phải không?" Giọng nói đến từ một người phụ nữ khoảng  năm mươi tuổi, “Cô xem đi, cô không lấy hợp đồng lao động ra, chỉ có tờ giấy nợ tiền lương viết tay, cái này không nói rõ được vấn đề gì.”

Giọng nữ của người nhỏ tuổi hơn vẫn căn cứ theo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình: “Nhưng tờ giấy này có con dấu của trường học! Kỳ nghỉ hè tôi đến đây dạy hộ cho giáo viên, nói chính xác hơn, lúc đó chỉ dạy thay hai tháng cho lớp tối, cho nên mới không ký hợp đồng lao động. Sau này bởi vì chuyện cá nhân mà tôi từ chức, người phụ trách lúc đó nói phải trừ nửa tháng tiền lương, tôi cũng không có một câu oán hận gì. Bây giờ đã qua lâu như vậy, tiền bạc vẫn chưa giải quyết xong cho tôi, chuyện này là trách nhiệm của các người!”

Người phụ nữ lớn tuổi kia rất biết đùn đẩy, một mực từ chối nói: “Chuyện này không phải là tôi không giải quyết cho cô, nhưng người phụ trách trước đã đi rồi, tôi cũng là người mới được phía trên điều sang, tôi thật sự không rõ tình hình cô nói lắm.”

Vu Quy Dã chỉ nghe một đoạn như vậy, liền hiểu rõ tình hình bây giờ là gì, xem ra cô giáo trẻ tuổi làm không công cho một nơi phụ đạo, bị khất nợ nửa tháng tiền lương.

Vu Quy Dã không muốn tham gia vào việc riêng của người khác, anh đang muốn tránh xa ra, bỗng nhiên bước chân dừng lại, bất ngờ nhìn về phía cô gái trẻ tuổi vành tai đỏ bừng, kia không phải là “tiểu họa sĩ” mà mấy ngày trước anh không tìm thấy sao?

...

Từ nhỏ Yến Kỳ Vũ không biết tranh cãi với người khác, mỗi lần có tranh chấp có mâu thuẫn, buổi tối về nhà sẽ quấn trong chăn suy nghĩ nửa ngày, mới có thể phản ứng kịp lúc đó cần phải phản bác thế nào.

Nhưng để trị bách bệnh “nghèo”, cô cố sức lao động, mỗi một phân tiền cô đều phải nhận được, cô ép mình đứng ở chỗ này, gằn từng tiếng nói đạo lý với người phụ trách mới ở chỗ cơ quan đào tạo.

"Tôi biết việc tuyển chọn của các cô, là vì nhà cô có tiếng, nơi nơi đều có chi nhánh. Lúc đó người phỏng vấn tôi nói, bởi vì tôi không có giấy chứng nhận tư cách làm giáo viên, một tiết chỉ có thể cho tôi một phần tư tiền, lúc đó tôi cần tiền gấp, nên đã đồng ý. Một ngày hai tiết, cuối tuần còn phải thêm tiết, tôi chưa từng xin nghỉ một ngày, còn chuyên nghiệp hơn bất cứ giáo viên nào! Bây giờ tôi chỉ cần cầm lại nửa tháng tiền lương mà tôi nên có, như vậy cũng không được sao?” Yến Kỳ Vũ vừa vội vừa tức, cô sốt ruột không khống chế được nước mắt, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc tỏ ra yếu đuối, cô cứng rắn buộc mình ngăn nước mắt lại trong hốc mắt.

“Cô giáo Tiểu Yến, tôi hiểu tình cảnh của cô, nhưng chúng tôi phải dựa theo quy định mà làm.” Người phụ trách vung tay, làm vẻ lực bất tòng tâm, “Bây giờ không liên lạc được với người phụ trách trước, không ai có thể chứng minh tờ giấy trong tay cô là do ông ấy viết. Cho dù có con dấu, ai mà biết rốt cuộc làm sao đóng dấu được chứ?”

Yến Kỳ Vũ đối mặt trước lời phỏng đoán vũ nhục ác ý như vậy, da mặt đỏ lên: “Nếu cô nói như vậy, chúng ta tìm trọng tài (*) về lao động chứng kiến đi.”

(*) Trọng tài (arbitration): chỉ người thứ ba (đã được công nhận địa vị) giải quyết tranh luận giữa hai bên đương sự, sẽ do người thứ ba phán quyết đúng sai. Trọng tài khác với thẩm phán, trọng tài cần hai bên tự nguyện, cũng khác với cưỡng chế hòa giải, là một loại hòa giải đặc biệt, là xét xử công bằng tình nguyện, khác với tố tụng và cưỡng ép phân xử.

"Đi thôi." Người phụ trách không sợ gì cả, "Cô không có lao động hợp đồng, trọng tài lao động sẽ không giải quyết cho cô..."

"Ai nói trọng tài lao động sẽ không giải quyết?" Một giọng nam trầm ổn già dặn cắt ngang lời tranh cãi của các cô, Yến Kỳ Vũ theo bản năng nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy ở góc rẽ hành lang, có một người đàn ông dáng cao to xuất hiện ở nơi đó. Người đàn ông cất bước đi về phía bọn họ, gót giầy giẫm trên mặt đá hoa, từng tiếng vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.

Yến Kỳ Vũ lập tức nhận ra anh, đây là phụ huynh của vị khách nhỏ tuổi cô tiếp đón lần cuối cùng! Cô tuyệt đối không nghĩ tới, một người chỉ gặp mặt một lần sẽ đứng ra giúp cô vào lúc này.

Vu Quy Dã khẽ nhìn Yến Kỳ Vũ, sau đó quay đầu nhìn người phụ trách không phân rõ phải trái kia.

Anh nói: "Trong tay cô giáo Yến đã có đủ chứng cứ chứng minh cô ấy đi làm ở cơ quan các cô, bao gồm chấm công, gồm lời chứng cứ của đồng nghiệp, học sinh, phụ huynh, và thêm giấy nợ tiền lương trong tay cô ấy, cái này đủ chứng minh giữa các cô có mối quan hệ về lao động. Đương nhiên trọng tài lao động sẽ cam đoan quyền lợi cho cô ấy.”

Tốc độ nói của Vu Quy Dã không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ anh nói ra, đều giống như thanh kiếm, hướng thẳng về phía lồng ngực đối thủ. “Tôi nghĩ mắc xích ở cơ quan của các cô lớn như vậy, không muốn gây ra vụ tai tiếng khất nợ tiền lương đâu nhỉ? Hơn nữa trên tờ rơi trong tay tôi có viết, cam kết giáo viên mỹ thuật của tất cả các lớp đều từ trường chuyên môn, tôi nhìn xem… "Lớp dạy học cho trẻ em, một tiếng dạy học ba trăm đồng"? Cô nói xem, nếu như phụ huynh học sinh biết các cô vì thành tích, mời cô giáo không có giấy chứng nhận giáo viên dạy hộ lớp hè, sẽ dẫn đến hậu quả gì?”

Trước đó người phụ trách hơn 50 tuổi hoàn toàn vô lý quấy nhiễu, bây giờ bà ta bị Vu Qu Dã chọc vỡ mặt nạ trên mặt, lúc này sắc mặt trắng nhợt, lập tức thay đổi cách nói: "Không phải trường học chúng tôi không nói đạo lý, nhưng vị phụ trách trước thông báo tuyển dụng giáo viên nào thì quả thật tôi không biết. Đây đều là hiểu lầm… Nếu không thì như vậy đi, tôi thấy cô giáo Tiểu Yến cũng khó khăn, tôi sẽ đến hỏi tài vụ, rốt cuộc có phát tiền lương không, nếu như không phát, tôi sẽ bổ sung tiền lương nửa tháng này giúp bọn họ.”

Sau khi Vu Quy Dã mở miệng, Yến Kỳ Vũ không thể chen vào được, cô nắm chặt tay, sợ mình lắm miệng quấy nhiễu đến đợt tiến công của người đàn ông.

Người phụ trách lúc nãy còn khí thế bức người đột nhiên thay đổi cách nói, đồng ý bổ sung tiền lương phát lại cho cô, tim Yến Kỳ Vũ đang treo cao được buông lỏng, cuối cùng rơi xuống đất: “Cảm…”

"Đợi chút." Vu Quy Dã cong khóe miệng, lại bổ sung thêm một đao: "Ai đồng ý nửa tháng tiền lương là đủ rồi? Dựa vào quy định thứ 82 của “Luật hợp đồng lao động”, phía đơn vị dùng người vượt quá một tháng mà không ký kết văn bản hợp đồng lao động cùng với người lao động một năm, cần phải trả gấp đôi tiền lương mỗi tháng cho người lao động. Hơn nữa, chuyện này còn chưa tính cô khất nợ lâu như vậy, cần phải bồi thường tiền lương.”

"Không... Không thể nào!" Người phụ trách ngây ngẩn cả người.

Đừng nói đến bà, ngay cả Yến Kỳ Vũ ở bên cạnh cũng bị giá tiền lớn như vậy làm sợ ngây người.

Lúc này cô lùi xuống phía sau Vu Quy Dã nửa bước, cô nhất thời kích động, theo bản năng nâng tay kéo góc áo của anh, muốn nói anh chỉ cần lấy nửa tháng tiền lương là đủ rồi, không cần phải bồi thường khác.

Nhưng Vu Quy Dã lại lật tay ôm lấy tay cô, khẽ kéo tay của cô gái trên áo sơ mi mình xuống, sau đó nắm chặt lại, không đến một giây lại nhanh chóng buông tay, tiếp tục lạnh mặt cò kè mặc cả với người phụ trách.

Anh chỉ đơn thuần muốn nhắn nhủ “Đừng lo lắng, việc này tôi giúp cô”, lại không ý thức được sự tế nhị hẳn có giữa nam và nữ.

Bị anh vô duyên vô cớ sờ soạng tay, nháy mắt Yến Kỳ Vũ đứng ngây người tại chỗ, qua chừng nửa phút, trên mặt ửng đỏ lên.

Này... Này này này... Cô thật muốn cầm lấy bút vẽ, thêm ký hiệu đặc biệt của truyện tranh ở bên cạnh mình, cô muốn vẽ hơi nóng bốc ra trên đầu mình trước, sau đó thêm vài đám sương hồng nhạt.

Vu Quy Dã có khả năng biện luận, tư duy rõ ràng, điều khoản pháp luật nắm trong lòng bàn tay, không hề phí sức. Cũng thật trùng hợp, năm trước anh có viết bộ tiểu thuyết ngắn liên quan đến luật sư, nội dung chính là một vị luật sư nhiệt tình giúp nông dân kiện tụng, điều khoản pháp luật liên quan đến trọng tài lao động, anh đã xem rất nhiều lần, cho tới bây giờ ký ức vẫn còn mới mẻ.

Người phụ trách hơn 50 tuổi bị anh tấn công mãnh liệt làm cho mông muội, ngay cả một câu phản bác cũng không nói ra được.

Cuối cùng Vu Quy Dã "Lui nhường một bước", xét thấy trọng tài lao động làm việc thời gian quá dài, đồng ý đối phương dùng một tháng tiền lương bồi thường cho Yến Kỳ Vũ, tính bằng tiền mặt ngay tại chỗ.

Trước ngày hôm nay, Yến Kỳ Vũ đã tìm đến cơ quan giáo dục này mấy lần, nhưng cứ luôn bị làm cho qua loa, cô vốn cho rằng hôm nay sẽ thất bại, lại không nghĩ tới dưới sự giúp đỡ của Vu Quy Dã, cô không chỉ lấy được tiền lương mình nên có, còn bất ngờ lấy được tiền bồi thường!

Yến Kỳ Vũ ôm túi vải trong lòng, nhẹ nhàng đi ra ngoài dưới ánh mắt xem thường của người phụ trách.

Khi nhìn thấy người đàn ông đứng yên ở cửa chờ cô, chốc lát cô lấy lại tinh thần, trên mặt cũng hiện lên nụ cười tươi vui mừng.

Hôm nay nếu như không có vị tiên sinh này bênh vực lẽ phải, sao cô có thể lấy được tiền sinh hoạt hai tháng cho sau này chứ?

Vu Quy Dã dựa trước lan can, cười hỏi: "Tiểu họa sĩ, tôi giúp cô một việc lớn như vậy, có nghĩ ra làm sao báo đáp tôi không?”

"Suy nghĩ một lát đã!" Yến Kỳ Vũ ba chân bốn cẳng bước tới gần, vui vẻ nói, “Đại luật sư, trưa nay tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn được không?”

Vu Quy Dã cười thầm trong lòng, anh cũng không phải là luật sư, nhưng mà anh không sửa lại, mà hỏi cô: “Tiệc lớn gì?”

Yến Kỳ Vũ nhìn trái phải, cuối tuần trung tâm thương mại hết chỗ kín người, tầng đồ ăn ngon trên lầu cao, từng cửa tiệm đều đã xếp đầy người, chỉ có tiệm fastfood nhìn qua còn có chỗ trống thôi.

"... Vậy Pizza Hut nhé?" Cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.

"Đi." Vu Quy Dã rất sảng khoái đồng ý, "Nhưng mà tôi phải dẫn theo một người ăn chực khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play