*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Độc Câu Hàn từ khi ra mắt đến nay sáng tác rất nhiều tác phẩm truyện tranh, nhưng hai bộ nổi tiếng nhất đó là Phượng Hoàng Đài và Anh Đào Am.
Quyển đầu tiên là một bộ truyện tranh siêu dài đã đăng nhiều kỳ 10 năm kể về cô gái đang trong độ tuổi trẻ trung sau khi tiến cung ra sao, từ một cung nữ thận trọng bám víu vào quyền lực trên cao, cuối cùng ổn định vị trí của mình trở thành một nữ hoàng khai thiên tích địa, có quyền thế, tình yêu, có âm mưu quỷ kế, không thể tin được ai ở trong cung. Bộ tiếp theo là truyện tranh về nữ thiếu hiệp chỉ có 50 tập, tiểu yêu hoa đào xinh đẹp, đáng yêu bị bùa phép hóa thành người, vì để trả ơn nên giáng trần bảo vệ ân nhân chuyển thế, trải qua các thời đại khác nhau, quốc gia, giới tính, chủng tộc, cuối cùng xuất thân và trí nhớ cũng được khôi phục lại.
Tuy số trang gốc của truyện tranh Anh Đào Am không dài, nhưng nội dung rất đủ, cải biên thành điện ảnh hoạt hình khoảng nửa tiếng.
Cho dù là hoạt hình hay là truyện tranh thì khán giả nói chung xem điện ảnh hoạt hình đều chú ý nội dung, quan tâm đến phối nhạc, chú ý nhân vật, nhưng Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã làm trong ngành truyện tranh, cô còn muốn xem tính ăn khớp của động tác nhân vật, xem cách cắt cảnh kể chuyện, xem mạch nối tiếp của nội dung để từ đó rút ra kinh nghiệm, áp dụng vào trong tác phẩm của mình.
Nội dung nửa tiếng thoáng qua có cười có khóc, cũng may kết cục cuối cùng là người có tình cảm với nhau sẽ về với nhau.
Khi kết thúc, ánh đèn phát sáng khiến Yến Kỳ Vũ theo bản năng giơ tay che mắt lại, không muốn để lộ đôi mắt sưng vù vì khóc của mình cho người bên cạnh thấy.
Sao mà Vu Quy Dã chê cười cô được chứ, thấy cô nhập tâm vào nội dung như thế, khóc đến lông mi đều ướt hết, anh vội vàng đưa khăn giấy qua để cô lau nước mắt.
Yến Kỳ Vũ nhỏ giọng nói: “Cũng không biết tại sao... Khi họ trải qua tất cả khó khăn, cảnh cuối cùng gặp nhau ở Anh Đào Am, tự dưng nước mắt tôi lại không ngừng được.”
Rõ ràng là kết cục đẹp nhất, nhưng cô lại cảm thấy mũi đau xót, khóc đến mắt cũng đau luôn rồi.
“Đừng có ngại, chuyện này rất bình thường mà.” Vu Quy Dã khuyên giải cô, “Ai nói chỉ có bi kịch mới có thể làm người ta rơi nước mắt? Câu chuyện hạnh phúc sẽ càng kích động cảm xúc trong lòng mọi người hơn.” Nói xong, anh ra hiệu bảo Yến Kỳ Vũ nhìn những khán giả xung quanh.
Dù sao cũng là điện ảnh hoạt hình, nội dung vẫn là yêu đương với tiên nữ, khán giả đến xem đều là những người trẻ khoảng mười mấy, hai mươi tuổi, nhóm con gái khóc đến vành mắt ửng đỏ, Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không phải là người duy nhất rơi nước mắt.
Nghiêng tai thoáng nghe, mọi người cũng đang thảo luận đủ loại ưu điểm của bộ hoạt hình này, khán giả đã xem qua bản gốc chia thành hai phe đối lập, mà khán giả mới xem thì đang cảm thán đồ họa quá đẹp, nội dung rất lãng mạn, nữ chính đáng yêu, nam chính quá tiên, quá đẹp trai.
Chỗ ngồi trong rạp cũng khá cao, dù sao cũng là phim chiếu tết nên phải tăng giá, hơn nữa còn là điện ảnh hoạt hình trong nước đầu tiên có tên tuổi hướng về người trưởng thành, vừa là truyện tranh cải biên rất hot, khán giả rất có niềm tin vào phim.
Khán giả dần dần đi về khá nhiều, nhưng Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã đều ở lại xem phụ đề chạy xong, bày tỏ sự tôn trọng với vị tiền bối.
Khi những dòng chữ phụ đề lướt qua, ở phía dưới màn hình có một logo nét vẽ đơn giản theo phong cách thủy mặc chuyển động: Người áo tơi ngồi một mình trên chiếc thuyền cô độc, trong tay cầm một cần câu. Dưới logo là một hành thư phóng khoáng, nguyên tác: Phòng làm việc truyện tranh Độc Câu Hàn.
Vu Quy Dã cảm thấy khá hứng thú hỏi: “Tôi nhớ cô từng nói có đăng ký một phòng làm việc truyện tranh? Vậy logo của cô có hình dạng gì?” DiennnDannLeeQuyyDonn@#
Yến Kỳ Vũ vội vàng nói: “Tôi làm gì có phòng làm việc chứ! Tôi chỉ nghe theo quân sư, biên tập nói nếu thành lập một công ty cá nhân thì tiền nhuận bút có thể bớp nộp đi một ít thuế, tôi mới làm theo. Đợi đến khi tôi thành đại họa sĩ, có một nhóm trợ lý thì hẵng lo đến vấn đề logo.”
“Chuẩn bị trước không phải càng tốt sao?” Ánh mắt Vu Quy Dã đặc sắc, “Hơn nữa cô xem, lúc mới vào phim sẽ phải đặt chuỗi tiêu đề công ty, nếu như cô đặt logo của mình vào trước mỗi chương truyện tranh thì sẽ càng gây ấn tượng với người xem, như vậy cho dù sau này cô có đăng truyện tranh khác, mọi người nhìn thấy logo của cô cũng sẽ biết đó là sản phẩm của cô.”
“Vậy được rồi.” Yến Kỳ Vũ bị anh thuyết phục thành công, định trở về cẩn thận suy nghĩ thiết kế logo.
Bút danh của cô tên là Tiểu Vũ Mao, nếu không có gì bất ngờ thì logo cũng là một sợi lông vũ, kiểu dáng lông vũ thì giống như bình thường, khác biệt là màu sắc gì, hướng nào, thổi qua từ đâu.
Nhưng nếu như vậy thì logo có vẻ hơi trống, tốt nhất còn có thể thêm chút yếu tố gì đó, để hình ảnh càng thêm đủ đầy...
Vào lúc cô đang đắm chìm vào mạch suy nghĩ của mình, di động đặt trong túi chợt vang lên...
Cô lấy đi động ra nhìn, kinh ngạc vui mừng “òa” một tiếng.
Vu Quy Dã hỏi: “Sao thể?”
Yến Ký Vũ hăng hái lắc lắc màn hình di động trước mặt người đàn ông, vui vẻ nói: “Anh nói xem có trùng hợp không, vừa mới xem Anh Đào Am xong, thì thầy Độc Câu hàn đã tới tìm tôi rồi.”
Vu Quy Dã: “... Ừm, trùng hợp thật.”
Cô gái vui mừng mở QQ ra, khung trò chuyện của Độc Câu Hàn nhảy ra trước.
Độc Câu Hàn: Kỳ Vũ, có ở đó không?
Độc Câu Hàn: Anh Đào Am chiếu phim, ở chỗ của tôi có hai tấm vé nhà sản xuất tặng, mấy trợ lý khác đều nghỉ phép về nhà rồi, cô có rảnh không? Ngày mai đi xem phim với tôi nhé.
Lý do không chê vào đâu được, giọng điệu vân đạm phong khinh, giống như là trùng hợp có hai tấm vé vậy, rồi lại trùng hợp tìm một cô gái trợ lý trước kia đã rời khỏi phòng làm việc của anh ấy từ rất lâu đi xem phim.
Cô em gái trợ lý vốn dĩ không nghĩ theo hướng khác, thầy chủ bút mình kính nể chủ động mời cô đi xem tác phẩm điện ảnh của anh ấy, cảm giác này giống