*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khoảng thời gian gần đây, Yến Kỳ Vũ trừ thời gian ăn cơm, đi ngủ, đi toilet ra, thì từng giờ từng giây đều treo trạm S vẽ tranh trong phòng phát trực tiếp, nháy mắt livestream nhảy lên đầu bảng xếp hạng tuần, nhóm fan cứ tới tới lui lui, tận mắt nhìn thấy quá trình làm một tập truyện mà trước nay chưa từng có.

Rất nhiều người để lại lời cảm thán:

“Lần đầu tiên xem livestream vẽ truyện tranh, không ngờ vẽ truyện tranh vất vả như thế.”

“Trước kia cứ nghĩ làm họa sĩ truyện tranh rất dễ, muốn vẽ thì vẽ, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, bây giờ xem livestream của tiểu thần tiên mới biết thì ra cường độ công việc lớn như vậy, đòi hỏi rất nhiều kỹ xảo.”

“Em là học sinh cấp ba, thừa dịp nghỉ ngơi bò lên đây xem livestream, không ngờ em đã làm xong năm trang đề từ tiết tự học sáng đến tiết tự học tối mà tiểu thần tiên vẫn còn đang vẽ... Chẳng lẽ chị ấy không mệt sao?”

“Xin nhờ giúp đỡ, tôi đã tải hết bút lông mà tiểu thần tiên tỷ tỷ chia sẻ, nhưng sao vẽ không giống hiệu ứng ví dụ mẫu của cô ấy QAQ! Là tôi tải sai tệp sao?”

“Lầu trên, chuyện này không liên quan đến tệp, mà liên quan tới kỹ thuật.”

“A a a, tôi cần cái móng chó này để làm gì nữa!”

Trước khi chưa mở livestream, mỗi ngày Yến Kỳ Vũ đều mở mắt nhắm mắt tự mình phấn đấu, bây giờ mở livestream rồi, có fan làm bạn, vẽ mệt thì xem lời nhắn của mọi người, thỉnh thoảng sẽ giải đáp thắc mắc với mọi người, làm phơi đi rất nhiều cô đơn và mệt mỏi tận sâu trong lòng.

Hành động cô vô tư chia sẻ bút lông tặng mọi người khiến số lượng fan trên weibo ngày một tăng, mỗi ngày đều có tiểu họa sĩ mới vào nghề chạy tới nói với cô những lời như “Thành thật rất cảm ơn”, “Cảm ơn phu nhân”, vân vân.

Yến Kỳ Vũ đối với những chuyện thụ sủng nhược kinh này, chỉ có thể trả lời mọi người là mình sẽ càng cố gắng vẽ tranh, chia sẻ bút lông nguyên sang và tranh vẽ mình tâm đắc.

Mà tất cả chuyện này, không thoát khỏi liên quan tới Vạn Kim “Điền Dã” ở sau lưng cô.

Ở phía sau tài khoản, thầy Điền Dã lại thưởng cho cô nhiều "vàng thật bạc trắng", Yến Kỳ Vũ cảm thấy mình hít thở đều mang theo mùi vị của tiền, mỗi lần vẽ ra một đường sẽ biến thành màu vàng.

Tiểu Vũ Mao: QAAAAAAAQ Thầy Điền Dã! Sao anh thưởng cho tôi nhiều tiền thế!

Điền Dã: Tuyên truyền tốt mà. diennDannnLEeeQuyDoon~@

Điền Dã: Đừng có mang gánh nặng tâm lý, tiền bạc chỉ là mánh khóe đầu tiên để thu hút người khác thôi, có thể giữ lại nhóm fan, tất cả đều là công lao của cô.

Tiểu Vũ Mao: [con thỏ nhỏ run rẩy].gif

Tiểu Vũ Mao: Nhưng cũng không thể để anh tiêu tốn vì tôi như thế! Đợi đến lúc nhận được tiền nhuận bút đầu tiên, tôi nhất định sẽ trả một vạn này lại cho anh!

Vu Quy Dã vốn không thiếu một vạn đồng, chuyện thưởng này đối với anh mà nói, giống như là đi ăn lẩu với Yến Kỳ Vũ, cùng cô đi châm cứu... Điểm xuất phát chính là “để cô vui”, vốn dĩ không cần phải báo đáp.

Nếu anh tiêu tiền ở trên người cô, còn yêu cầu cô trả lại, thì mối quan hệ của bọn họ chẳng phải ngay cả người xa lạ cũng không bằng sao?

Nhưng Yến Kỳ Vũ rất cố chấp, gia cảnh cô bình thường, tiền lương làm ở Trục Mộng Đường chỉ có 1000 đồng khởi đầu, một vạn đối với cô mà nói là “số tiền lớn” không hơn không kém, cô vốn không thể thản nhiên nhận quà tặng lớn như vậy.

Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, anh đã chăm sóc tôi rất nhiều rồi.

Tiểu Vũ Mao: Tiền nhuận bút chia cho anh chỉ 20%, tôi có hỏi họa sĩ truyện tranh khác, tác giả kịch bản họ hợp tác đều lấy 25%, người có chút danh tiếng thì lấy trên 30%.

Tiểu Vũ Mao: Tôi biết anh xem tôi như bạn bè, nhưng anh em ruột cũng cần phải tính toán rõ ràng.

Tiểu Vũ Mao: Một vạn nhiều lắm, tôi thật sự không thể nhận.

Điền Dã:...

Điền Dã: Được rồi, nếu như cô đã kiên trì như thế thì thôi vậy.

Điền Dã: Nhưng có một chỗ cô nói sai rồi.

Tiểu Vũ Mao:?

Điền Dã: Tôi chưa từng xem cô là bạn bè.

Tiểu Vũ Mao:...QAQ!!! Ơ ơ ơ?

Yến Kỳ Vũ cảm thấy vô cùng ủy khuất, trong đại hội tác giả, cô gần như trong phút chốc đã bị tác phẩm của thầy Điền Dã làm thuyết phục, trong mắt cô không có đối tượng thứ hai muốn hợp tác, cả đầu đều nhớ phải làm sao mới có thể dùng thực lực của mình mời thầy Điền Dã cùng sáng tác Giấc mộng không trung với mình. 

Trong khoảng thời gian hợp tác này, cho dù cô có vất vả, có mệt mỏi cũng đều rất vui vẻ, cô cảm thấy giữa cô và thầy Điền Dã có một loại ăn ý ngầm hiếm có, chưa từng xảy ra xô xát hay tranh chấp. Cho nên ở trong lòng cô, mối quan hệ giữa bọn họ đã sớm thoát khỏi “đồng nghiệp trong công việc”, mà tiến lên thành “bạn bè” rồi.

Nhưng lúc này thầy Điền Dã lại nói cô không phải là bạn của anh...

Yến Kỳ Vũ tủi thân cuộn người trước máy tính, lông vũ khắp người đều bị một tầng sương đau lòng làm ẩm ướt.

Đúng lúc này, máy tính lại nhảy ra câu thứ hai.

Điền Dã: Tôi chưa từng xem cô là bạn bè bình thường.

Điền Dã: Tôi xem cô là Tử Kỳ của tôi.

Bá Nha Tử Kỳ, cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm (*).

(*) Câu thành ngữ gắn liền với điển tích về Bá Nha Tử Kỳ. Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha - một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ - một tiều phu bên Hán Giang. 

Tim Yến Kỳ Vũ vừa vỡ thành từng mảnh, phịch một tiếng liền bay thẳng lên trời, biểu diễn vòng quay Thomas 720 độ trên bầu trời trước công chúng.

Tiểu họa sĩ ngồi trước máy tính, cô ôm gương mặt đỏ như trái táo, lén nở nụ cười.

...

Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.

Nghi: Mở hố, cập nhật, làm PR.

Kỵ: Bệnh lười rồi, trốn, không muốn tăng ca.

A Lâm:... Tiểu Vũ Mao, hoàng lịch nhà cậu có còn nhớ Lễ Giáng Sinh không?

A Lâm: Hơn nữa, ngày mai là Lễ Giáng sinh đó, trước đêm Noel cậu không ra khỏi cửa, không phải là thủ trước máy tính ngồi vẽ tranh đấy chứ?

A Lâm: Không phải cậu đã sớm nộp bản thảo ba tập rồi sao?

A Lâm: Tìm một chỗ đếm ngược nghỉ lễ đi.

A Lâm: [Cậu đúng là con heo chăm chỉ nhất mà tớ từng gặp].jpg

Trên QQ, bạn tốt A Lâm tận tình thuyết phục Yến Kỳ Vũ ra ngoài để hóng gió, sợ cô ở nhà hoài rồi sinh bệnh.

Nhưng Yến Kỳ Vũ lại không có hứng thú lắm.

Tiểu Vũ Mao: Trước đêm Noel đi ra ngoài làm gì, để bị ngược cẩu sao?

Tiểu Vũ Mao: Ba tập đầu thì vẽ xong rồi, nhưng còn có tập thứ tư nữa đấy.

Tiểu Vũ Mao: Hơn nữa tớ đã đặt giờ tự động cập nhật vào lúc 0 giờ lễ Giáng sinh, tớ phải ngồi canh, không muốn ra ngoài đâu.

Tiểu Vũ Mao: [Công việc khiến tôi vui vẻ].jpg

A Lâm đã quá phẫn nộ, lần này ngay cả sticker cô ấy cũng chẳng thèm dùng.

A Lâm: Công việc sẽ không giúp cậu vui vẻ! Mà chỉ làm cậu rụng tóc!

A Lâm: Làm việc phải kết hợp với vui chơi cậu có hiểu không hả!

A Lâm: Bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, đi gội đầu! Tớ chờ cậu ở rạp chiếu phim!

Tiểu Vũ Mao: _(:з" ∠)_

Tiểu Vũ Mao: Vâng.

Dưới sự ra uy của Thái hậu A Lâm, trạch nữ Yến Kỳ Vũ chỉ có thể nhận mệnh tắt máy tính, kì kèo mè nheo đi tắm thay quần áo. Một tháng này bế quan chạy bản thảo, cô đúng là không ra cổng trước, không vào cổng trong, nơi đi xa nhất chính là xuống dưới lầu bỏ rác, mỗi ngày đều dựa vào đồ ăn mua ở ngoài mà sống, ngay cả những người cùng chung mái hiên cũng chưa gặp bọn họ vài lần.

Cô chải đầu xong, nhặt những sợi “lông gà” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play