*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Kỳ Vũ làm xong tập đầu tiên, rất xa xỉ cho bản thân mình nghỉ nửa ngày. Cái gì cô cũng không nghĩ tới, cái gì cũng không làm, thoải mái làm tổ trong chăn xem truyện tranh.

Xem truyện tranh là tiêu khiển của cô, cũng là cách để cô học hỏi. Phần lớn họa sĩ truyện tranh khác đều thích chơi game giải trí, gì mà tay lướt lia lịa trên máy chủ của game, nhưng khả năng phối hợp của cô không tốt, lại còn choáng với hình 3D, đối với cô mà nói vẫn là nhân vật trong thế giới 2D dễ thương hơn một chút.

Sau khi vào đông, cuối cùng máy sưởi cũng đến. Ngay giường của Yến Kỳ Vũ có máy sưởi ở bên cạnh, mỗi ngày khi lên giường đi ngủ đều bị hơi nóng phà vào như đang bị nướng. Nhưng cho dù cô có bị nướng thì vẫn mềm dẻo, giống như bánh mì lớn mới ra lò, ai thấy cũng đều muốn cắn một miếng.

Chỉ tiếc cổ của bánh mì này không tốt, cứng ngắc, khô cằn, ai cắn cũng sẽ mẻ răng đấy.

“Người bạn” Vu tiên sinh của cô mấy lần mời cô đi châm cứu giảm đau tiếp, tiếc rằng cô thật sự đi không được, một lần đi và về như thế mất tới mấy tiếng đồng hồ, đủ để lên màu một trang truyện tranh rồi!

Trong điện thoại, giọng Vu Quy Dã bất đắc dĩ: “Sức khỏe cô không tốt, đừng ngồi trước máy tính suốt. Nếu như không rảnh đi châm cứu mát xa, thì mỗi ngày phải giành thời gian tập thể dục cũng được.”

Yến Kỳ Vũ ngoài miệng nói được được được, nhưng vừa cúp điện thoại thì mày chau mặt ủ. 

Bây giờ cô ngay cả thời gian ngủ cũng không thể bảo đảm, sao mà có thời gian tập thể dục chứ. Hơn nữa tập thể dục rất mệt, nhìn cánh tay nhỏ, đùi nhỏ của Yến Kỳ Vũ xem, cô chạy 20 phút là đã mệt đến cả ngày không mở mắt ra nổi.

Suy nghĩ một lát, cô quyết định hỏi ý kiến của vị tác giả khác, là tác giả kịch bản cùng hợp tác với cô, cũng là đối tượng xin viện trợ thích hợp nhất.

Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, có onl không ạ?

Điền Dã: Mao Mao, tôi đây.

Điền Dã: Sao thế?

Tiểu Vũ Mao: Tôi nhớ anh cũng là tác giả full-time phải không? Tôi muốn hỏi anh một chút, anh có thói quen tập thể dục không?

Điền Dã: Có ^_^ Tôi định kỳ sẽ đến phòng tập thể dục tập nhịp điệu và tập với các thiệt bị.

Điền Dã: Cô thấy hứng thú với tập thể hình à?

Tiểu Vũ Mao: Thật tốt quá, có thể nói cho tôi biết anh phân bổ thời gian làm việc và tập thể dục như thế nào không, bây giờ mỗi ngày vừa mở mắt ra là tôi phải chạy bản thảo, thật sự không có thời gian tập thể dục. QAQ

Điền Dã: Ưm… Tôi có một cách.

Tiểu Vũ Mao:!!! Cách gì?

Điền Dã: Cô có biết máy may kiểu cũ không, hai chân phải đạp trên bàn đạp không ngừng vận động, sinh ra động năng mới có thể làm máy vận hành. Cô có thể tìm người sửa lại một máy may, nguồn điện máy tính gắn ở trên, hai chân thì cung cấp năng lượng, không đạp thì máy tính sẽ ngắt điện.

Tiểu Vũ Mao:...

Điền Dã: Vì không muốn tranh của mình vất vả vẽ ra bị mất, cô phải vừa vẽ truyện tranh vừa liều mạng đạp bàn đạp, như vậy không phải có thể phân bổ được thời gian tập thể dục và công việc sao?【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】

Tiểu Vũ Mao: 【 chống má suy xét 】

Tiểu Vũ Mao: Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý.

Điền Dã: ^_^

Yến Kỳ Vũ ngốc nghếch hoang mang bị “Điền Dã” đùa, càng nghĩ càng cảm thấy phương án này có thể thực hiện được, hoàn toàn không ý thức được đối phương đang nói đùa trong dáng vẻ nghiêm túc.

Nhưng cô phải đi đâu tìm người có thể sửa máy may và nguồn điện máy tính đây? Thật sự không có cách, vì thế cô lại điện thoại cho Vu tiên sinh, nói vấn đề khó khăn mà mình gặp phải cho anh nghe.

Sau khi nghe cô gái xin giúp đỡ xong, Vu Quy Dã bỗng nhiên không lên tiếng.

Thật ra là anh đang nghẹn cười.

Vu tiên sinh chân thành nhiệt tình này, trong nửa tiếng ngắn ngủi thay đổi hai thân phận cùng tiến hành ba đoạn hội thoại với cô, hoàn toàn ăn sạch viên kẹo ngọt ngốc nghếch này.

Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia cứ yên lặng, Yến Kỳ Vũ nghĩ mình đưa ra yêu cầu làm cho người ta khó xử. Trước giờ cô sợ nhất là làm phiền người khác, cô rút vào trong chăn thêm một tí, nhỏ giọng nói: “Vu tiên sinh, có phải quá khó không? Tôi, thật ra tôi chỉ hỏi thôi, không phải bảo anh làm giúp tôi đâu…”

“Không phải.” Trong lòng Vu Quy 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play