Lại là một ngày thứ hai.

Lại là một hội nghị vào sáng sớm.

Lại là một “cảnh tượng lớn” gặp gỡ giữa tất cả biên tập văn học Cá Heo và truyện tranh Cá Heo.

Hôm nay Bộ Na Na đặc biệt thức sớm một tiếng để trang điểm, gội đầu, chăm sóc da, mỹ phẩm đã một năm không dùng cũng bị cô ấy lấy ra. Cô mặc một bộ váy mà mình thích nhất, trang điểm cho mình trở nên lóa mắt xinh đẹp, nét đẹp của cô như một con dao sắc, mà mục đích của cô chính là muốn đại sát tứ phương vào cuộc họp ngày hôm nay.

Chỉ tiếc cô trang điểm càng xinh đẹp, hấp dẫn đến âm thanh mời gọi của mấy con ruồi bọ cũng càng lớn hơn.

Đặng Diệu Hoa thừa dịp cô đi rót nước mà bám đuôi theo, ngăn cô ở trong phòng trà.

Đặng Diệu Hoa nói với người ngoài rằng mình cao 1m73, Bộ Na Na cao 1m65, mang đôi giày cao gót năm phân lại có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn không có một cọng tóc.

Thời tiết lạnh dần, vị phó chủ biên Đặng này không biết bắt chước phim thần tượng cổ lỗ sĩ nào, mà hắn mặc áo sơ mi phối với áo đan, nếu không phải trong tay hắn đang cầm ly nước in hình cô gái xinh đẹp ngực lớn, thì thật nhìn không ra cái sự tôn quý này của hắn có liên quan gì đến “thế giới 2D”.

Một tuần không gặp, xem ra hắn càng ngày càng low.

Đặng Diệu Hoa dựa sang, thần bí thăm dò: “Na Na à, hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy, tan ca định đi đùa giỡn với cô em nào à?”

Bộ Na Na liếc mắt nhìn hắn: “Phó chủ biên, sinh hoạt cá nhân sau khi tan việc của tôi không cần thiết nói với anh thì phải?”

“Ôi chào, đây là công nhận rồi à?” Đặng Diệu Hoa dùng một loại cảm thán đáng thương nói với cô, “Cô xem đi, cô đã 30 tuổi rồi, gái ế quá tuổi rồi đấy, trong nhà không thúc giục à? Anh Đặng biết cô say mê công việc, nhưng đàn bà con gái không phải cuối cùng sẽ kết hôn sinh con sao, mấy chuyện trong nghề nghiệp gì đó không cần quá liều mạng đâu.”

Bộ Na Na hết nhẫn nại, bắt đầu nhìn xung quanh tìm hung khí giết người.

Đặng Diệu Hoa hoàn toàn không biết đầu mình sắp rơi xuống đất, cứ nhiều lời nói: “Na Na, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, để cô không cần trải qua lễ độc thân, sao hả?”

“...” Bộ Na Na gằn từng chữ, “Đặng Diệu Hoa, tôi cho anh một cơ hội, để anh biết tiết Thanh Minh là gì, thế nào hả?”

Lúc này Đặng Diệu Hoa mới chú ý tới Bộ Na Na đã sắp bùng nổ, cô nhìn hắn từ trên cao, mười ngón tay sơn màu đỏ giống như mười cây đao nhỏ sắc bén.

Một loại nguy hiểm khó nói nên lời dâng lên từ sống lưng người đàn ông, hắn héo teo cười: “Chuyện đó… tôi chỉ đùa một chút thôi.”

“Nhưng tôi không có đùa.”

“... Ha, ha, ha, cô gái như cô cũng thật hài hước.”

Bàn chân Đặng Diệu Hoa như được bôi dầu, nói chuồn là chuồn, Bộ Na Na nhìn bóng lưng hắn cười lạnh liên tục.

Ở trong cái nghề này, Bộ Na Na là cô gái quá lứa chưa kết hôn lại xinh đẹp, dù sao cũng sẽ bị người khác chê trách và quấy rối. Bô Na Na cũng đã từng nghĩ đến chuyện có nên báo lên quản lý nhân sự không, nhưng Đặng Diệu Hoa là phó chủ biên, vẫn có rắn rết tay chân, mà cô mới đến công ty bao lâu? Cô chính là một “tiểu binh”, “tiểu binh” cáo trạng “quan”, thật sự có thể cáo thắng sao?

Cô đã sớm không phải là cô gái trẻ tuổi mới ra đời, không tin trong nghề có chính nghĩa và ấm áp, cô chỉ tin vào năng lực của chính mình.

Điều cô phải làm, chính là mau chóng leo lên trên cao, leo đến nơi mà những thứ rác rưởi này chỉ có thể ngửa mặt nhìn cô, leo đến nơi mà cô chỉ giậm chân cũng có thể đá hết nhóm người đó đi. Khi cô ngồi tít trên cao ở đỉnh núi, như thế cô mới có thể trở thành chính nghĩa mới, khi đó cô mới có thể bảo vệ “tiểu binh” dưới tay cô.

Nhưng con đường cheo leo này chắc chắn sẽ rất dài và gian nan, nhưng cô không sợ.

Mục tiêu ngắn hạn của cô rất rõ ràng, cô muốn thành phó chủ biên tổ ba, như vậy thì cô mới có thể ngang hàng với phó chủ biên tổ một, làm hắn kiêng dè.
Trong tay cầm cốc có mùi hương café tinh khiết và thơm bay ra, cô cúi đầu uống một hớp, tự mình nhấm nháp vị đắng trong đó, tự mình hưởng thụ vị ngọt sau đó.

Cô sải chân bước đi, giày cao gót bước qua hành lang, phát ra tiếng vang dội, làm không ít người chăm chú nhìn trao tặng linh hồn. Nhưng những người đó không thể nào tiến vào mắt cô, không thể nào ngăn cản bước đi của cô.



Trong phòng hội nghị, không khí có chút cứng ngắc.

Cà Ca và Dưa Gia ngồi ngay ngắn ở chính vị, các tiểu biên tập cấp dưới mang theo PPT mà mình vất vả làm xong, lần lượt lên bục thuyết trình tác phẩm của mình.

Chủ đề cuộc họp lần này vẫn như cũ, không tránh khỏi liên quan đến “hội thân cận che mặt” trong cuộc họp tuyển chọn đề tài hai tuần trước, tác giả “ghép đôi” thành công với họa sĩ truyện tranh chỉ vỏn vẹn có sáu cặp, mà hôm nay chính là kết quả nghiệm thu cuối cùng.

Có một số tác phẩm xem qua nội dung thì không tệ, nhưng không thích hợp đổi thành hình thức truyện tranh; hoặc tác giả và họa sĩ truyện tranh không hợp nhau, không đủ ăn ý, bắt không được tiết tấu và mạch lạc, nên thành phẩm nát nhừ… Loại tác phẩm này chắc chắn không thể thông qua.

Tính sơ qua, trong truyện tranh Cá Heo chia tác phẩm đăng nhiều kỳ thành năm bậc SS, S, A, B, C, độ phổ biến của từng bậc khác nhau, tài nguyên có thể điều động cũng khác nhau, nếu một tác phẩm được bầu thành bậc B hoặc C, phần lớn biên tập sẽ khuyên tác giả bỏ đi, mở một tác phẩm mới.
     
Đương nhiên, không phải không có tác phẩm từ thấp chuyển lên cao.

Năm năm trước, ban đầu “Bạo Liệt Thần Quyền” của Tri Bất Đạo Tiên Nhân chỉ có bậc B, mà tác giả thực thụ lại không qua được tác giả bên lề của Trục Mộng Đường, không có danh tiếng. Lúc đó tất cả mọi người đều khuyên ông buông bỏ, nhưng ông lại cắn chặt răng chết không đồng ý. Cà Ca có mắt biết nhìn người tài, ủng hộ ông đăng nhiều kỳ, mà kết quả cuối cùng lại ngoài dự kiến của mọi người, bộ tác phẩm dưới tình huống không được ai đề cử, nhưng nhân khí lại bùng nổ, liên tục bùng nổ! Bậc B, bậc A, bậc S, cứ như vậy vọt đến đỉnh bậc SS, trở thành một trong những IP có giá trị nhất trong tay truyện tranh Cá Heo. Sau khi tung ra bản hoạt hình “Bạo Liệt Thần Quyền”, giá trị của tác giả cũng tăng vùn vụt, phân chia hợp đồng cũng tăng thành cấp Kim Cương.

Nhưng truyện tranh internet phát triển nhiều năm như vậy, tác giả càng ngày càng nhiều, đề tài càng ngày càng mới mẻ độc đáo, không ai có thể đủ vỗ ngực cho rằng mình có thể làm lại thành công của Tri Bất Đạo Tiên Nhân.

Dù sao, không phải ai cũng có số mệnh làm nhân vật chính.

Vào cuộc họp chọn đề tài hôm nay, trong sáu tác phẩm ghép đôi thành công lần trước, một bộ chưa đạt được kết quả tốt, các tác phẩm còn lại một bộ C+, hai bộ B-, nhất định sẽ không có tương lai.

Người trước thiết bị chiếu lại đổi thành người khác.

Hai chân Cà Ca mở rộng, người cao 1m9 uể oải tựa vào ghế ngồi. Anh bắt bẻ ném ipad trong tay, trong năm phút ngắn ngủi lúc nãy, anh đã xem hết bản thảo ba tập đầu của bộ tác phẩm trên bục.

Anh lãnh khốc nói: “Đề tài thông thường, thiết kế người cũ rích, trong kho tác phẩm của chúng ta ít nhất có 30 tác phẩm cùng loại, nội dung nhìn không ra ý mới, bộ này B+.”

Biên tập cầm truyện tranh B+ mắt rưng rưng, PPT của cậu đã sửa lại mấy bản suốt đêm, dàn ý thiết kế người cũng là đề tài phổ biến nhất, trước khi lên bục cậu cảm thấy ít nhất có thể lấy được A-. Đừng thấy A- và B+ chỉ kém nhau một chút, nhưng chút điểm này lại rất khác biệt trong việc phát triển ở tương lai. 
     
Nguyên tác kịch bản gốc của tác phẩm là tác giả cấp Hoàng Kim của văn học mạng Cá Heo, bản thân anh cũng rất có nguồn fan, biên tập văn học của anh cũng tham gia cuộc họp mở đề tài lần này.

Bình xét cấp bậc truyện tranh thấp như thế, biên tập truyện tranh khóc, biên tập văn học nóng nảy, liên tiếp nháy mắt cho lão đại nhà mình.

Dưa Gia ngồi vững như núi ở một bên nâng chén trà trong tay uống một ngụm, hơi nước trong chén cuồn cuộn che mờ mắt kính của anh ấy, anh ấy nhẹ nhàng trêu ghẹo: “A Cà nghiêm túc thật đấy.”

Kỹ thuật trong nghề  cần có chuyên môn, Dưa Gia chỉ biết tiểu thuyết, không hiểu truyện tranh, không có hứng thú tham gia vào chuyện truyện tranh trên mạng, dù sao tác phẩm mà anh ấy để ý nhất còn chưa lên sàn.

Anh ấy đang xuất thần suy nghĩ, rốt cuộc mic truyền vào tay vị biên tập cuối cùng.
Bộ Na Na nâng tay nhận lấy, cô ngẩng đầu đứng dậy từ chỗ ngồi, một tay kéo váy lên, một tay cầm mic giống như đang rút một thanh kiếm ra, bước lên sân khấu trong ánh mát của mọi người.

Cô dùng nước hoa cùng mùi với mình, nồng đậm, tràn ngập tính công kích. Cho dù cô đứng trên cao ở bục, thì chóp mũi Cà Ca cũng có thể ngửi được mùi hương bức người này.

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi.” DiiiEnnnDDAnnnLEEQuyyDoonn#

“Chào tổng biên, chào các vị đồng nghiệp, tác phẩm lần này tôi phụ trách là “Giấc mộng không trung”, một bộ truyện tranh cơ giáp khoa học viễn tưởng với chủ thể toàn bộ là phái nữ.” Bộ Na Na không hề sợ hãi, cô đã sớm chuẩn bị tốt phần giới thiệu nên thuộc nằm lòng, toàn bộ bản thảo cô đều viết xong, tràn đầy tự tin.

“Thầy Điền Dã là người mới ưu tú khai sáng vùng đất khoa học viễn tưởng, tuy thời gian ra mắt rất ngắn, nhưng đã giành được hai giải thưởng Ngôi Sao khoa học viễn tưởng Trung Quốc. Mà Tiểu Vũ Mao xuất thân từ trợ lý, nền tảng kỹ thuật vững chắc, cô đã từng trợ giúp cho Tri Bất Đạo Tiên Nhân, Độc Câu Hàn, hai người đều là tác giả đứng đầu trong giới này, nên tích lũy được kinh nghiệm phong phú, bộ tác phẩm ngắn StartDuck của cô ấy đã giành được top 3 bảng truyện mới.”

Số lượng tác phẩm và độ nổi tiếng của Điền Dã và Tiểu Vũ Mao vốn dĩ rất ít, không thể nào so sánh với những người giàu kinh nghiệm trải qua chiến trường kia. Bộ Na Na nghênh ngang tránh né, sau khi giới thiệu tác giả xong thì nhanh chóng chuyển PPT, giới thiệu với mọi người câu chuyện Giấc mộng không trung này.

Nói thẳng ra, đây là một kịch bản vườn trường được nâng cấp khoác lớp áo là cơ giáp viễn tưởng, nữ chính An Khiết Lỵ Na dựa vào nỗ lực của mình từng bước từng bước tiến lên, từ một học sinh mới hệ hậu cần bình thường trở thành một ngôi sao sáng tiếng tăm lừng lẫy nhất của hệ cơ giáp. Mà trong quá trình thăng cấp, cô dần dần phát hiện ra bí ẩn của số mệnh, bắt đầu tìm kiếm sự thật về việc mất tích của vị nữ chiến thần cơ giáp đầu tiên trong lịch sử…

Khuyết điểm của câu chuyện này… là một bộ phận nhỏ bạn đọc.

Ưu điểm của câu chuyện này… cũng là một bộ phận nhỏ bạn đọc.
     
Một bộ phận nhỏ người xem là gì, một bộ phận nhỏ là do cao siêu quá nên ít người hiểu, cũng có thể là do không theo kiểu cũ! 

Nhưng ngày nay, càng ngày nhiều tác phẩm truyện tranh na ná nhau, một bộ tác phẩm có đề tài mới mẻ đặc biệt, kỹ năng vẽ vững vàng, nội dung trôi chảy đầy nhiệt huyết, như một cú đấm mạnh đánh vỡ lớp sương mù nặng nề kia!

Ở vị trí người chủ trì, Dưa Gia gật đầu liên tục, khóe miệng của Cà Ca, người ăn nói thận trọng cũng khẽ nâng lên.

Nhóm biên tập đã ngồi không yên, đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, không thể tin được tác phẩm bọn họ chờ chế giễu lại có thể được sự chấp nhận của hai vị lão đại.

Bộ Na Na đứng ở trên bục, thu hết biểu cảm của mọi người dưới sân khấu.

Cô có tính cách “xấu xa” như thế, người khác càng kinh ngạc, thì cô càng đắc ý.

Cô cất cao giọng nói: “Tôi đã gửi ba tập đầu “Giấc mộng không trung” vào mạng nội bộ, kỹ năng vẽ của họa sĩ Tiểu Vũ Mao rất tuyệt, nền tảng kỹ thuật phân cảnh vững vàng, bản thảo chỉ mới có mẫu sơ qua, mọi người có thể nhìn xem.”

Không cần cô nhắc nhở, mọi người đã hành động dùng ipad mở tên truyện tranh Giấc mộng không trung ra, trong chốc lát đã truyền đến mấy tiếng kinh hô không ngừng từ nhiều hướng khác nhau.

“Ngọa tào, lại có thể là truyện tranh giấy!”

“F*ck, là tinh thảo à?” (là tinh chỉnh bản thảo, bình thường vì để tiết kiệm thời gian, phần lớn tác giả truyện tranh đều chỉ có bản thảo vẽ thô là được rồi)

“Xóa nét tập một rồi, nhân vật không tệ thật, cảnh vật cũng tốt.”
     
“Chủ yếu là phân cảnh, rất bắt người.”

“Anh thấy không, ba tập đầu cộng lại chừng 72 trang, bản thảo minh họa chiếm hơn một nửa. Hai tuần lễ vẽ nhiều như vậy, tốc độ này đúng là rất trâu mà, không hổ là người dưới tay Tri Bất Đạo Tiên Nhân.” (Một tập bình thường là 8P, truyện tranh đăng nhiều kỳ sẽ tăng hơn gấp bội)

Tiểu biên tập truyện tranh không nhịn được thì thầm với nhau.

Biên tập văn học ngồi cạnh cũng vò đầu bứt tai, bọn họ vốn không nghe hiểu đồng nghiệp tổ truyện tranh đang nói gì!
          
Có quan hệ tốt thì đã lén thăm dò rồi.

Người Giáp bên tổ văn học: “Độ hoàn thành rất cao sao?”

Tổ biên tập truyện tranh Ất: “Đương nhiên cao! Bình thường tác giả một ngày chỉ có thể xóa nét và bổ sung thêm nét mới 4 đến 6P, một ngày có thể làm 10P thì tốc độ tay đã lên mức đại thần rồi. Trong ghi chép kỷ lục của ngành này là Tri Bất Đạo Tiên Nhân, năm đó một ngày ông ta có thể không ngủ nghỉ vẽ ra 25P bản thảo! Nhưng sau này ông ta…”

Dưới sân khấu ồn ào như một đám ruồi bọ, Cà Ca nhíu mày đợi bọn họ một lát, kết quả anh càng chờ thì âm thanh mọi người tranh luận càng lớn hơn.

Cà Ca hết nhẫn nại, nện một quyền lên mặt bàn hội nghị, chấn động làm toàn bộ đồ vật trên bàn đều nhảy lên một cm.

Chớp mắt, phòng họp ồn ào như cái chợ lập tức trở thành một bãi tha ma.

Cà Ca vừa lòng nhìn xung quanh một vòng, dựa vào chỗ ngồi của mình tiếp tục.

“Câu chuyện không tệ.” Cà Ca khẳng định ngay trước mặt mọi người, có thể nghe được hai chữ “không tệ” từ miệng anh đã đại diện cho việc vô cùng hoàn mỹ rồi.

Anh tạm dừng ba giây, tung ra một chữ cái —— “A.”

Kết quả này không ngoài dự đoán của Bộ Na Na lắm, không + không -, không nâng không hạ, không thể nói là mất mác hay là thỏa mãn.

Nhưng cô còn chưa mở miệng thì Dưa Gia bên cạnh bỗng bắt đầu ho khan muốn tê tâm liệt phế.

“Khụ khụ khụ... khụ, khụ khụ! Khụ khụ khụ? Khụ! !”

Dưa Gia vừa ho khan, vừa đấm ngực, vừa liều mạng nháy mắt với Cà Ca.

Trong công ty này, duy chỉ có hai người biết thân phận thật sự của “Điền Dã”, chính là hai người tổng biên. Ban đầu ghép đôi Tri Bất Đạo Tiên Nhân với Vu Quy Dã chính là do ý của Cà Ca.

Quân Tử Quy Dã là ai, bây giờ Quân Tử Quy Dã là tác giả chạm tới tay là có thể bỏng, năm năm liên tiếp leo lên trùm tác giả top 5! IP của anh được tất cả công ty điện ảnh và truyền hình điên cuồng tranh giành, bản phiên dịch ở nước ngoài leo lên bảng xếp hạng bán chạy nhất, nóng lòng mong muốn đến còn chưa viết xong một quyển thì đã có người đặt trước.

Vu Quy Dã lấy nick ảo lẫn vào giới truyện tranh, ai mà cho A chứ?

Khụ khụ khụ, thế nào cũng phải là S- chứ.

Cà Ca trừng ánh mắt như lão đại xã hội đen nhìn Dưa Gia mười giây, cuối cùng mới buông tha.

Anh nhìn về phía Bộ Na Na, phân phó nói: “Khi đăng nhiều kỳ vượt qua 20 tập thì viết cho tôi bưu kiện, gởi tất cả bản sao cho tổng biên tập, tôi sẽ triển khai lên trang chủ cho Giấc mộng không trung.”

Nếu không phải do trường hợp không thích hợp, thì Bộ Na Na thật sự muốn quay cuồng biểu diễn 720 độ trên không trung, bây giờ mở cửa sổ thì cô cũng có thể trực tiếp bay ra ngoài!

Đây chính là banner quảng cáo trên trang chủ, đối với việc xuất bản ra ngoài thì sẽ có giá 300 vạn, bình thường chỉ có tác phẩm S mới có thể được tung ra, S- cũng không được! 

Biên tập khác ghen tị đỏ mắt, Bộ Na Na đắm chìm trong ánh mắt này, cảm thấy bản thân kéo lên ngọn sóng thù hận này cũng đáng giá.

Cô tắt mic đi xuống sân khấu, giống như một vị nữ tướng quân thắng trận trở về, mỗi một bước giẫm lên giày cao gót đỏ thẫm đều giống như từng bước đi trên con đường ước mơ.
     
Cà Ca khép máy tính lại, nhàn nhạt nói: “Được rồi, sáu bộ tác phẩm cũng đã nói xong rồi, tan họp.”

—— “Đợi chút!”

Ai ngờ, một giọng nói mang vẻ láu cá ngắt ngang bước đi của mọi người.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng, thì thấy phó chủ biên tổ một Đặng Diệu Hoa thản nhiên đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười công nghiệp.

“Cà Ca, Dưa Gia, hôm nay tôi muốn nói cho hai vị biết một tin tốt.”

“Ồ?” Hôm nay tâm tình Dưa Gia không tệ, tự hạ mình cho hắn diễn vai phụ, “Tin tốt gì?”

Đặng Diệu Hoa hứng khởi nói: “Sau đại hội tác giả lần trước, Loạn Mã Quân không tìm được tác giả thích hợp, tôi không thông báo chọn đề tài. Qua hai tuần này tôi không cho cô ấy làm việc nên cô ấy quyết định muốn đăng tác phẩm nhiều kỳ mới!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play