Yến Kỳ Vũ dùng bút vẽ của mình tặng những cái ôm yêu thương cho “thầy Điền Dã” ở màn hình bên kia, nhưng trên thực tế, cô mới là người thật sự cần được ôm.
—— vì thiết kế cơ giáp, mà tất cả tế bào não của cô đều muốn tử trận hết!
“Giấc mộng không trung” là một bộ tác phẩm cơ giáp sáng tác cho phái nữ, trừ tính cách, vẻ ngoài, nội tâm khác nhau của mấy nhân vật nữ ra thì thiết kế cơ giáp hoàn toàn rất quan trọng.
Dàn ý chi tiết kịch bản truyện tranh chủ yếu chia làm hai phần, phần thứ nhất là tình hình cụ thể nửa phần trước của câu chuyện, phần thứ hai là tiểu sử của các nhân vật, trong tiểu sử miêu tả kỹ càng thiết kế người của những nhân vật quan trọng. Nhưng mà “Giấc mộng không trung” nhiều hơn những chuyện khác một phần, đó chính là thiết kế cơ giáp.
Đây là một thế giới có trình độ phát triển kỹ thuật rất cao, tuổi thọ của con người đã hơn ba trăm năm, số tinh cầu bị chiếm lĩnh lên tới hàng nghìn, số người đột phá tới tám chục tỉ người. Nhưng chỉ có một phần vạn người có khả năng thông qua đủ loại thử thách để lái cơ giáp, bước lên hành trình ra ngoài biển sao rộng lớn.
Lái cơ giáp không chỉ đòi hỏi cơ thể cường tráng, mà còn yêu cầu sự gan dạ, sáng suốt hơn người và đầu óc thông minh nhạy bén. Từ lúc cơ giáp xuất hiện đến nay, chiến sĩ cơ giáp chỉ có nam giới mới đảm đương trách nhiệm này, bởi vì khi khởi động cơ giáp thì trọng lực sẽ gia tăng làm bóp nghẹt cơ thể, với thân hình mỏng manh của phụ nữ thì không thể nào chống cự được, máu của các cô gái vẩy đầy chiến trường. Từ đó về sau, cho dù khoa học kỹ thuật đã cập nhật qua rất nhiều thế hệ, nhưng cấp trên quân đội cũng rõ ràng cấm đoán để phụ nữ lái cơ giáp, quân nhân nữ trên chiến trường dần dần lụi tàn thành những nhân vật phụ.
Năm mươi năm trước, một chiến sĩ cơ giáp kiệt xuất tung hoành ngang dọc, “anh” gầy yếu, “anh” thấp bé, nhưng “anh” nỗ lực hơn những chiến sĩ cơ giáp khác, “anh” đã giẫm đạp lên biết bao thủ hạ bại tướng, chỉ dùng 15 năm đã trở thành chiến tướng chủ lực tiếng tăm lừng lẫy, lãnh đạo thuộc hạ đánh lùi những kẻ địch mạnh ở vũ trụ. Nhưng khi đến nghi thức trao huân chương thiếu tướng, “anh” đứng trước truyền hình trực tiếp toàn bộ vũ trụ, tiết lộ thân phận thật sự của mình, thì ra vị chiến thần này là một cô gái!
Toàn vũ trụ ồ lên! Nữ chiến thần dùng kinh nghiệm của mình để ủng hộ vô số cô gái có giấc mộng giống như cô, khuyến khích các cô dũng cảm thực hiện, tìm tòi và theo đuổi giấc mơ cơ giáp.
Nhưng vào ba mươi năm trước, trong một cuộc chiến chống quân xâm lăng ngoài tinh cầu, cô gái thần võ này khởi động thiết bị tự nổ, quyết chiến sống còn cùng với những chiến hạm của đối phương, từ đó liền biến mất trong vũ trụ. Có người nói cô “hương tan ngọt nát”, có người nói trước khi cô khởi động thiết bị tự nổ thì đã dịch chuyển tức thời, nhưng chân tướng cuối cùng thì mọi người không ai biết.
Câu chuyện của cô khích lệ những nữ sinh từ thế hệ này sang thế hệ khác, thúc đẩy các cô bước vào trường quân đội. Nữ chính tên là “An Khiết Lị Na”, chính là một cô gái trẻ ôm giấc mộng về cơ giáp, cô có xuất thân bình thường, cha mẹ hy vọng cô có thể trở thành cô giáo chăm sóc trẻ sơ sinh, nhưng trong cuộc thi chọn ngành, cô đã lén đăng ký vào ngành cơ giáp của trường quân sự, cuối cùng bởi vì thể chất không thích hợp mà bị điều đi học viện hậu cần.
Đã là trường quân đội thì đương nhiên bên trong trường sẽ thường thấy các loại cơ giáp. Cơ giáp chiến đấu chia làm một thể thống nhất là kiểu loại sản xuất và số lượng đã đặt sẵn, phần phụ trợ cơ giáp còn phong phú chủng loại hơn, Điền Dã liệt kê rất tỉ mỉ các loại cơ giáp, những cơ giáp của các nhân vật quan trọng đều viết mấy trăm chữ giới thiệu.
Yến Kỳ Vũ đối với mấy ngàn chữ văn kiện tài liệu này, đầu óc vô cùng trống rỗng.
Máy tính bất thình lình dần dần tối đi, trên màn hình tối đen đó phản chiếu dáng vẻ suy sụp của Yến Kỳ Vũ
... Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, mà cô cảm thấy tóc của cô hình như rụng đi không ít trong một tuần này QAQ!
Cô gái trẻ biến thành người hói đầu, kết cục này là do thiếu nhân tính hay là không có luân lý?
Cô cúi đầu nhìn trên mặt đất thì giật nảy mình, bởi vì chạy theo bản thảo, mà mấy ngày nay cô chưa quét nhà, trên đất toàn là từng nắm tóc rơi của cô, nếu như gọp lại làm thành lông cừu, chắc chắn có thể nhặt được một “vật kỷ niệm Tiểu Vũ Mao đầu trọc” phiên bản mini…
Cô thở dài, tìm di động chụp một tấm hình mái tóc của mình, gửi lên weibo mà đã lâu rồi cô chưa đăng nhập vào.
@ Tiểu Vũ Mao OwO nhẹ nhàng: Mùa đông đến rồi, động vật nhỏ cũng bắt đầu thay lông...
Nhờ vào StarDuck mà trong khoảng thời gian gần đây, cô tăng không ít fan, bỗng chốc đột phá thành hai nghìn người quan tâm, bây giờ cô và Long Long Long cộng lại, thì có hẳn 15200 fan đấy.
Cô vừa gửi tin weibo này lên, chưa được bao lâu thì nhận được tin trả lời của độc giả nhiệt tình.
@ Long Long Long Long Long Long hàng dài Long: 666, lần đầu nhìn thấy rụng tóc mà nói chuyện văn vẻ vui tươi như thế.
... Thì ra không phải là độc giả nhiệt tình, mà là đồng bọn cùng hợp tác đáng đánh đòn.
Cô đang định trả lời Long Long Long, thì màn hình máy tính đột nhiên phát sáng, khung đối thoại với Long Mộc Mộc bật ra.
Long Long Long: Tiểu Vũ Mao, đã lâu rồi không liên lạc, chui vào đâu ngủ đông đấy?
Yến Kỳ Vũ lăn con chuột nhìn trên mạng, phát hiện cô thật sự đã không nói chuyện với Long Long Long hai tuần rồi.
Tiểu Vũ Mao: Sao có thời gian ngủ đông chứ, thời gian ngủ còn không đủ. _(:з" ∠)_
Long: Thì ra là thiếu ngủ, hèn chi trọc đầu.
Tiểu Vũ Mao: 【 thở dài 】
Long: Bận gì thế?
Tiểu Vũ Mao: Bận đăng nhiều kỳ ~
Long:...
Long:......
Long:.........
Tiểu Vũ Mao: Sao thế? OAO
Long: Ông đây còn định giới thiệu một công việc cho cô!
Tiểu Vũ Mao: Ôi, truyện ngắn sửa thành truyện tranh sao?
Long: Không phải, tôi có một người bạn viết tiểu thuyết, muốn tìm người mua tranh.
Tiểu Vũ Mao: Tranh minh hoạ? Tranh bìa? Tranh toàn thân?
Long: Đều không phải, là mua tranh của đồng nghiệp.
Tiểu Vũ Mao:...???
Long: Là như vậy, bây giờ cô ấy đang viết một tiểu thuyết nguyên sang nhiều kỳ ở trên mạng, nhưng không đủ độ hot, định tìm vài họa sĩ giúp cô ấy tuyên truyền, vẽ mấy tấm trong tiểu thuyết, dùng weibo của mình đăng lên, đừng nói là trả tiền mua với người ngoài, coi như là độc giả nhiệt tình tặng cho cô ấy đi.
Tiểu Vũ Mao:...
Tiểu Vũ Mao:... Chuyện này, không tốt lắm đâu...
Long: Tiểu Vũ Mao, chuyện này rất bình thường trong giới này. Chỉ cần chịu chi tiền, làm việc tốt, thì một bộ tiểu thuyết có độ hot trung bình cũng có thể một bước lên trời.
Long: Hình ảnh trực quan hơn chữ viết, tranh vẽ càng đẹp, độc giả có lòng hiếu kỳ thì sẽ xem tiểu thuyết, sau đó sẽ không ngừng hấp dẫn độc giả mới, chờ tác phẩm có danh tiếng, thì sẽ có những họa sĩ khác tiếp tục vẽ. Con đường nổi tiếng này tuyệt đối không phải ít khi thấy đâu.
Yến Kỳ Vũ nhìn lời nói trên màn hình Long Long Long gửi tới, có chút chần chừ. dienDannnLEeQuyyyDon~@
Bàn bạc bản thảo, thì cô nhận. Nhưng tên tuổi của cô cũng nhỏ, trước đó cũng nhận linh ta linh tinh vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết của tác giả, hay vẽ tranh bìa, nhưng bây giờ nhà xuất bản rất hay lừa bịp, tiền dự toán rất thấp, một tấm chỉ cho có mấy trăm đồng, hợp đồng trả tiền thì vô cùng chậm, còn liên tiếp thay đổi kế hoạch, thời gian trễ nãi làm cô đủ vẽ mấy tấm chân dung ở sạp tranh, cho nên cô chỉ hợp tác hai lần rồi không nhận tiếp công việc này nữa.
Giống Long Long Long đã từng nói loại “đồng nghiệp” này, lúc trước cô có nghe thấy, nhưng phần lớn đều là nhờ người trong ngành điện ảnh và truyền hình, ví dụ như sau khi mỗi bộ điện ảnh, phim truyền hình được công chiếu, thì công ty PR sẽ thuê một số họa sĩ nổi tiếng trên mạng vẽ mấy tấm hình đẹp, với danh nghĩa là “đồng nghiệp” gửi lên weibo của mình hay là trong blog, hấp dẫn fan của bọn họ xem những tác phẩm này. Trừ bên đó ra, rất nhiều công ty trò chơi, công ty PR cho minh tinh cũng sẽ làm những việc tương tự thế.
Đối với công ty mà nói, chỉ dùng rất ít tiền dự toán liền có thể làm phim, trò chơi và nghệ sĩ của mình lên độ hot, vốn không cần phải lo lắng việc mở rộng phát triển nữa; còn đối với họa sĩ mà nói, công việc vẽ nhẹ nhàng, tranh được giới thiệu rộng rãi, tiền vào nhanh, còn có thể hot theo, cũng không bị người ta nhìn ra là đang làm quảng cáo, cớ sao mà không làm chứ?
Yến Kỳ Vũ phải thừa nhận, trước kia cô đã từng bị hấp dẫn với loại công việc này, nhưng cô không quen biết nhiều, căn bản không tiến vào được trong giới này. Công ty tìm họa sĩ chỉ tìm người có thể giữ kín miệng, cho nên tìm tới tìm lui chỉ có thể nhận một nhóm họa sĩ nhỏ nhận công việc này, Yến Kỳ Vũ chỉ có thể đứng ngoài vòng này, nhìn người ta vẽ một tấm bản Q liền có thể kiếm được trên mấy vạn.
Nếu như bây giờ có một cơ hội quảng bá điện ảnh và truyện hình, trò chơi hay nghệ sĩ đến trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ không chút do dự nhận lấy. Nhưng để quảng bá truyện tranh, quả thật cô không thể nào vượt qua vướng mắt trong lòng, thoải mái nói một tiếng “Được”.
Trong lòng cô luôn cảm thấy, viết tiểu thuyết hẳn là giống với vẽ tranh, từng bước chân trên con đường làm việc miệt mài này, đều là nổi tiếng trước, kiếm tiền sau. Nhưng thị trường lại nói với cô biết hết lần này đến lần khác: Bây giờ đã sớm không phải là thời kỳ “rượu thơm không sợ hẻm sâu” nữa, nếu như bạn muốn bộc lộ hết tài năng trong thế giới văn học mạng hay truyện tranh mạng, thì nhất định phải chú trọng hoạt động của thị trường, dù sao lượng người đọc cũng là mấu chốt.
Yến Kỳ Vũ gõ gõ đánh chữ trên bàn phím, sửa câu nói lại nhiều lần, cuối cùng mới biến thành một lời từ chối nhẹ nhàng.
Tiểu Vũ Mao: Thực xin lỗi QAQ gần đây công việc bận quá, thật sự không nhận nổi nữa...
Long:...
Long: Được rồi, vậy cô cố gắng làm việc, cố lên.
Yến Kỳ Vũ biết, Long Long Long thông minh như vậy, nhất định nhìn ra được ý của cô.
Cô thở dài, tắt QQ đi, cầm lấy bút vẽ định tiếp tục thiết kế cơ giáp, thì đột nhiên Long Long Long lại nhắn qua QQ của cô.
Long: Chuyện đó, Tiểu Vũ Mao à...
Long: Bởi vì quan hệ bạn bè giữa tôi và cô không tệ, cho nên tôi muốn nói mấy câu với cô.
Long: Chắc cô cảm thấy cô ấy muốn nổi tiếng đến điên rồi, phải đi con đường tắt này.
Long: Thật ra không phải.
Long: Quả thật cô ấy muốn nổi tiếng, nhưng ai mà không muốn nổi tiếng chứ, nhìn tác phẩm mà mình cực khổ sáng tác, nhưng độ hot bị những tác giả biết tuyên truyền vượt mặt, chắc chắn trong lòng rất khó chịu được.
Long: Khi truyện tranh đăng nhiều kỳ StarDuck tiến vào bảng top 10 tác phẩm mới của Cá Heo, nhưng cô xem đi, những tác phẩm còn lại trong top 10 đó có hơn phân nửa đều là tác phẩm “bán thịt”, hơn nữa chúng ta còn bị đám thủy quân không biết từ đâu ra công kích bôi đen.
Long: Tôi thật sự không nuốt trôi chuyện này.
Long: Cho nên tôi rất hiểu tình cảnh của cô ấy.
Long: Hơn nữa... Nói thật, tôi đã xem qua bộ tác phẩm kia của cô ấy rồi, nội dung và cách hành văn không tệ, nhưng cách nhu cầu thị trường quá xa, ở trong giới văn học mạng nhất định là cao siêu quá nên ít người hiểu.
Long: Nếu như mua mấy bức tranh của đồng nghiệp có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ấy, để cô ấy cảm thấy mình được “tác giả thích”, “được thị trường xem trọng”, có cái gì mà không được chứ.
Long: Tác giả nào viết tiểu thuyết mà không muốn trở thành Quân Tử Quy Dã tiếp theo chứ?
Long: Một quyển sách copy right bán được hơn một ngàn vạn giống như anh ấy, thoải mái sống qua ngày.
Yến Kỳ Vũ nhìn tên đại thần tác giả mình vô cùng yêu thích xuất hiện trên màn hình, cảm giác đó thật sự rất phúc tạp.
Tiểu Vũ Mao:... Long Mộc Mộc, anh cũng muốn như vậy sao?
Long: Cô nói một quyển sách kiếm được hơn một ngàn vạn sao?
Long: Tôi không muốn, tiền trong nhà tôi quá nhiều, đời này cũng không xài hết.
Long: Tôi sẽ không tranh đoạt một ngàn vạn này với những người nghèo kia.
Yến Kỳ Vũ khiếp sợ rồi!!!
Tiểu Vũ Mao: = 口 = anh là phú nhị đại?
Tiểu Vũ Mao: Không, không đúng, điều tôi muốn hỏi căn bản không phải chuyện này!
Long: Vậy cô muốn hỏi cái gì?
Tiểu Vũ Mao: Tôi muốn hỏi là, anh cũng muốn trở thành tác giả nối tiếng giống Quân Tử Quy Dã sao?
Long Long Long trả lời như đinh đóng cột.
Long: Không muốn.
Tiểu Vũ Mao: Ồ? Không phải anh nói mỗi một tác giả đều muốn trở thành như anh ấy sao?
Long: Anh ấy nổi tiếng nhiều năm như vậy, chưa từng tham gia hội ký bán một lần, ngay cả công ty điện ảnh và truyền hình cũng không biết dáng vẻ của anh ấy.
Long: Chuyện này nói lên điều gì?
Long: Chứng minh anh ấy nhất định là dạng “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, mắt xếch miệng méo, nói không chừng cân nặng vượt quá chỉ tiêu, bản thân mình không thể nào đi bộ, chỉ có thể ngồi trên xe lăn được người ta đẩy đi.
Long: Tôi vừa đẹp trai vừa có tiền, không muốn đổi với anh ấy.
Yến Kỳ Vũ yên lặng.
Sau khi yên lặng thì là núi lửa thức tỉnh! Là sóng thần càn quét! Là trái đất chấn động.