*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vu Quy Dã vốn định nói rõ thân phận trong bữa tiệc tối tác giả với Yến Kỳ Vũ, nhưng không ngờ đến lúc anh cầm đồ trở về từ trong phòng nghỉ, thì đã không thấy bóng dáng của Yến Kỳ Vũ rồi.
Mặt nạ tiểu bạch thỏ để trơ trọi ở trên bàn, lẻ loi một mình, rất đáng thương.
Vu Quy Dã thầm thở dài, anh nâng tay gỡ mặt nạ sói xám lớn trên đầu mình xuống, đặt bên cạnh mặt nạ tiểu bạch thỏ.
Trước kia, anh chưa bao giờ lấy thân phận “Quân Tử Quy Dã” tham gia bất cứ hoạt động nào, nên anh không sợ bị người khác nhận ra trong trường hợp như vậy.
Sau khi lấy mặt nạ xuống, thì gương mặt anh tuấn, khí chất trầm ổn của anh nhanh chóng dẫn tới không ít sự chú ý. Rất nhiều tác giả làm việc mê mệt, bế quan sáng tác, lơ là tập thể dục, nên không phải là bụng phệ thì là ốm yếu nhã nhặn, dưới sự làm nền của những người “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, Vu Quy Dã càng thêm xuất sắc.
Bộ Na Na chú ý tới không ít ánh mắt của nữ tác giả hướng về bên này, cô ấy cảm thấy có chút may mắn khi Yến Kỳ Vũ rời khỏi đây trước, nếu không chắc chắn sẽ thành kẻ thù chung của mấy người ở đây.
Vu Quy Dã hỏi cô ấy: “Tiểu Vũ Mao đi đâu vậy?”
Bộ Na Na nhún nhún vai, cầm lấy mặt nạ tiểu thỏ trắng nhét vào trong tay anh: “Tiếng chuông ma thuật vang lên lúc giữa đêm, công chúa nhất định phải về nhà, nếu không xe ngựa bí đỏ sẽ trở lại nguyên hình, đây là mặt nạ thủy tinh, cô ấy nói dựa vào cái này có thể đổi được một bữa tiệc riêng một lần.”
Vu Quy Dã bị “vị tiên đỡ đầu” này chọc cười, ánh mắt anh khẽ cong lên, nhìn qua tâm tình cũng không tệ: “Xem ra tôi phải mang mặt nạ thủy tinh này, thử lần lượt xem ai là cô bé lọ lem của tôi rồi.”
Yến Kỳ Vũ không có ở đây, Vu Quy Dã cũng không có tâm trạng tham gia tiệc tối, trực tiếp ra xe về nhà.
Loạn Mã Quân ăn mặc lộng lẫy chờ ở nhà hàng rất lâu, muốn tranh thủ cơ hội hợp tác, nhưng lại chụp hụt, vị tiểu thư này hơi nổi nóng. Nhưng mà Vu Quy Dã hoàn toàn không biết chuyện này, cho dù có biết, thì anh cũng không có hứng thú hợp tác với người khác.
...
Sau khi Vu Quy Dã về nhà, liền treo hai mặt nạ động vật ở trong ngực lên tường, hai con động vật, một con uy phong lẫm liệt, một con non nớt mềm mại dễ thương, rõ ràng đầy sự tương phản, nhưng lại hết sức hài hòa. Anh tự ý thưởng thức một lát, không biết tại sao, càng nhìn càng thoải mái.
Trên tường vốn treo một bức tranh học giả nổi tiếng, lại bị anh lấy xuống trực tiếp nhét vào gian phòng để đồ lặt vặt. Gian phòng để đồ đó đã lâu rồi không có người tiến vào, anh chỉ ở trong đó vài phút, mà đã bị biến thành toàn thân đầy bụi.
Thu dọn xong tất cả, anh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi, kết quả vừa khéo nhìn thấy bóp tiền của chị gái ở giữa bàn trà.
Vu Kinh Hồng năn nỉ anh nhanh chóng đưa bóp tiền đến nhà hàng, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể vội vàng thay quần áo đến cửa hàng.
...
Xe dừng lại ở gara, Vu Quy Dã cầm bóp tiền chuẩn bị đi xuống xe, cặp chân dài đã bước ra khỏi ngoài xe, thì bỗng nhiên lại thu trở về.
Anh cầm điện thoại gửi weixin cho chị gái.
Phiên Như Kinh Hồng: Em trai, em đến đâu rồi hả? Chị và người ta trò chuyện 20 phút rồi, đang chờ em đến đó!
Quy Dã: Chị, xin chị nói thành thật cho em biết, đối tượng chị mời ăn cơm là nam hay nữ?
Phiên Như Kinh Hồng: Nữ sinh ý.
Quy Dã: Cô ấy vừa đến tuổi, độc thân, tướng mạo xuất chúng?
Phiên Như Kinh Hồng:...
Quy Dã: Chị Vu, chiêu này của chị đã dùng mấy lần rồi?
Đừng trách Vu Quy Dã bực dọc, trong nhà bởi vì vấn đề tình cảm của anh mà đau đầu, có một lần Vu Kinh Hồng hẹn anh chủ nhật ăn cơm xem phim, đến nhà hàng anh mới phát hiện ở đó còn có một cô gái trẻ tuổi.
Cho nên anh suy đoán, nghĩ rằng chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay của Vu Kinh Hồng là hoạt động “thân cận” đã mưu đồ từ lâu.
Phiên Như Kinh Hồng:... Em trai, em thật sự là nghĩ nhiều rồi.
Quy Dã: 【 mỉm cười 】
Phiên Như Kinh Hồng: Thực sự không phải gạt em tới làm quen.
Quy Dã: 【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】
Quy Dã: 【 mỉm cười 】 Chị dám dùng thành tích cuộc thi của Daniel để thề rằng chị không nghĩ tới chuyện giới thiệu cô ấy làm bạn gái cho em không?
Phiên Như Kinh Hồng: Ách............
Quy Dã: 【 mỉm cười 】Tìm cớ để cô ấy rời khỏi, em sẽ lại đưa bóp tiền.
Vu Quy Dã lẳng lặng đợi mười phút ở trong xe, cuối cùng chờ đến lúc tin nhắn của chị ấy gửi tới.
Phiên Như Kinh Hồng: 【 thở dài 】 Em đi lên đi, chị bảo cô ấy về nhà trước rồi.
...
“Chị Hồng, em về trước nhé.” Yến Kỳ Vũ khéo léo vẫy tay tạm biệt với Vu Kinh Hồng.
Trên mặt Vu Kinh Hồng là nụ cười ấm áp ôn nhu, chị ấy vẫy tay bảo người phục vụ thêm một ấm trà, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, vốn không nhìn ra chị ấy là kẻ nghèo với cái túi trống trơn.
“Em về nhà trước đi.” Chị ấy tao nhã nhấp một ngụm trà, “Đúng lúc chị có một người bạn ở gần đây, chị đợi cậu ấy tời tìm chị.” Chị ấy thật sự nói không nên lời cảnh giới lúng túng của mình, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do quang minh chính đại.
Sao Yến Kỳ Vũ có thể nhìn thấu được lời nói dối của chị ấy, sau khi chào tạm biệt với chị ấy, thì cầm lấy túi xách rời khỏi nhà hàng.
Tòa trung tâm thương mại này tổng cộng có sáu tầng, tầng cao nhất là nhà hàng và rạp chiếu phim, tầng một hai ba là thiên đường mua sắm, tầng bốn là các cửa hàng dành cho phụ nữ mang thai và trẻ em, còn tầng năm chính là các tổ chức giáo dục trẻ em.
Cuối tuần, người trong cửa hàng tổng hợp chật kín, khắp nơi đều là các cặp đôi. Yến Kỳ Vũ đứng trên bậc thang cuốn tự động để đi xuống, trái phải trước sau đều là cặp tình nhân chàng chàng thiếp thiếp.
Yến Kỳ Vũ cô đơn lẻ loi, tâm trí đã bay đi đâu mất.
Trước kia vì để theo kịp bản thảo StarDuck, mà cô đã hơn một tháng còn chưa ra khỏi cửa đi dạo phố. Lần trước tới đây, là vì đòi tiền lương còn thiếu lúc làm giáo viên mỹ thuật, người phụ trách thấy cô dễ ức hiếp, đã định khất nợ, nếu không phải có anh ấy đến giúp đỡ, e rằng cái khổ này còn không biết kêu ca với ai.
Nghĩ đến người đàn ông mới gặp được vài lần, trong lòng Yến Kỳ Vũ khó tránh khỏi việc tiếc nuối về nhan sắc.
Lần đó đi thay ca ở tiệm café nữ bộc, vậy mà cô lại được gặp Vu Quy Dã một lần nữa, trước khi người đàn ông đi, còn để lại số điện thoại của anh, đáng tiếc cuối cùng số điện thoại của anh bị vệt nước làm mờ đi.
Vẫn luôn không liên lạc với anh, trong lòng anh Vu, chắc là cô rất thất lễ nhỉ?
Nhưng mà biển người mênh mông, giữa cô và anh không hề có sợi dây liên hệ nào, sau này cơ hội gặp lại vô cùng xa vời.
Nếu như có thể gặp lại... Nếu như có thể gặp lại...
Đột nhiên, Yến Kỳ Vũ đang đứng giữa thang máy, hai tay nắm tay vịn màu đen thật chặt, rướn cổ lên nhìn xuống dưới.
Người đàn ông đang đi vào thang máy tham quan, không phải là Vu Quy Dã mà cô vừa mới nghĩ đến sao?
...
Khi Vu Quy Dã đi vào thang máy tham quan, dường như nghe thấy có người gọi tên của anh. Anh theo bản năng quay đầu tìm kiếm, nhưng nhìn quanh cũng không thấy được bóng dáng quen thuộc.
Phía sau có người không kiên nhẫn đẩy anh: “Mau vào bên trong đi, phía sau còn có người nữa.” Vu Quy Dã chỉ có thể theo dòng người, bị những người khách khác liên tục đẩy vào tuốt bên trong.
Cuối tuần nên người rất nhiều, mỗi tầng đều có khách đi vào đi ra. Có cặp tình nhân ngọt ngào dính nhau, có ba ba đẩy xe em bé, có cụ già bước đi thong thả… Mục đích của Vu Quy Dã là nhà hàng ở tầng trên cùng, nhưng mà sau khi cửa mở đến mỗi tầng đều dừng lại rất lâu.
Đứng ở bên cạnh anh là một người mẹ trẻ tuổi ôm đứa bé, đứa bé khoảng bốn năm tuổi, buộc một chùm nhỏ trên đỉnh đầu, trên lưng mang cặp da nhỏ hình con ếch, mục tiêu của hai người chắc là tổ chức dạy học cho trẻ em ở trên tầng năm.
Vu Quy Dã nhìn thấy cô bé, thì đã nghĩ đến tiểu ma vương quậy phá nhà mình. Nếu như có Daniel ở đây, chắc sẽ ôm cánh tay bĩu môi, lầm bà lẩm bẩm oán giận không muốn đến lớp bổ túc.
“Mẹ, mẹ xem nơi đó kìa!” Tay nhỏ bé của cô bé vuốt tấm thủy tinh của thang máy tham quan.
Người mẹ trẻ nhanh chóng chặn tay của cô bé, nhỏ giọng nhắc nhở cô bé: “Bé con ngoan, đừng vỗ lên thủy tinh.”
Nhưng cô bé lại cố chấp vươn ngón tay ra chỉ lên thủy tinh: “Mẹ, mẹ nhìn dì đó đi, dì đó đang đuổi theo chúng ta kìa!”
Người mẹ trẻ vốn tưởng rằng cô bé đang nói bậy, các cô đang ở trong thang máy tham quan chạy thẳng lên trên, làm sao có người đuổi theo được chứ? Nhưng khi cô ấy nhìn theo hướng ngón tay của cô bé, lại thật sự nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, đang liều mạng chạy thật nhanh trên thang cuốn, hơn nữa vừa chạy vừa quay đầu nhìn thang máy tham quan như đang tìm vị trí của các cô.
Người mẹ trẻ vội vàng nhân cơ hội này mà giáo dục cô bé: “Bé con không nên học theo chị ấy đấy, chạy trên thang cuốn thật sự rất nguy hiểm…”
Vu Quy Dã bị đoạn đối thoại của hai mẹ con hấp dẫn, anh dựa lưng vào vách tường thủy tinh của thang máy tham quan, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai to gan như vậy.
Hiện tại, trung tâm thương mại mới phát triển, vì để dẫn đường cho dòng người, mà trừ loại thang cuốn hai tầng thông thường ra, thì còn có thang máy lên một tầng, có loại lên ba tầng, có loại lên bốn tầng, và thang cuốn sáu tầng của cửa hàng này, có thể trực tiếp đưa khách từ tầng một đến tầng sáu bán thức ăn ngon rồi tầng chiếu phim.
Mà hiện tại, trên thang cuốn dài dọa người kia, có một bóng dáng cao gầy nhỏ nhắn đang cố gắng trèo lên trước. Hình ảnh cô vội vã, vừa đi vừa sốt ruột quay đầu nhìn, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, hai gò má bởi vì vận động kịch liệt cũng trở nên đỏ bừng.
Trong miệng cô luôn nói “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, làm phiền nhường đường một chút ạ”, cố gắng bắt kịp vượt qua một nhóm khách, trong lòng cô chỉ ôm một suy nghĩ: hôm nay cô tuyệt đối không thể bỏ qua Vu Quy Dã!
Nhưng thang cuốn thật sự rất dài, cô cố gắng trèo như vậy, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, tốc độ càng ngày càng chậm, bên tai chỉ còn lại tiếng thở và tiếng tim đập của mình.
Cuối cùng cô vẫn chậm một bước, khi thang máy tham quan đến lầu trên cùng, cô cũng còn lại mười mấy bậc thang...
Nếu như cô không liều mạng một phen, thì đợi đến lúc Vu Quy Dã hòa vào dòng người, vậy thì sẽ lại bỏ qua anh một lần nữa!
Cũng không biết sức lực đến từ đâu, Yến Kỳ Vũ như một chú thỏ trắng phát lực, ba chân bốn cẳng, cọ cọ đôi chân liền bật nhảy lên, cuối cùng đuổi kịp trước khi cửa thang máy khép lại.
Một ý nghĩ xông lên đầu cô, Yến Kỳ Vũ ngăn ấn phím cửa mở, mặt dày yêu cầu lớn tiếng với khách bên trong thang máy, “Anh Vu, xin anh đưa số điện thoại cho tôi với!”
Cô quá mức khẩn trương, khi hô lên ngay cả mắt cũng không mở ra.
Cô liền duy trì dáng vẻ ngốc nghếch đó ở cửa thang máy như làm thần giữ cửa, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời theo mong đợi.
Cô cô đơn mở mắt ra, cho rằng mình quá mức da mặt dày, để Vu Quy Dã khó xử. Nhưng khi cô nhìn kỹ lại, trong thang máy làm gì có Vu Quy Dã, trừ một đôi tình nhân ra, thì người trong thang máy đều là con gái!
Yến Kỳ Vũ: “...”
Người con trai duy nhất kia nhìn qua cũng chỉ 18, 19 tuổi, đầu cua, mặt nổi mụn, mang kính đen. Cậu ta si mê nhìn chằm chằm mặt Yến Kỳ Vũ, lắp ba lắp bắp trả lời: “Tuy rằng tôi không họ Vu, nhưng tôi có thể đưa số điện thoại của tôi cho… A!”
Bạn gái bên cạnh cậu ta nhéo vào đùi cậu ta, chỉ sợ tối nay cậu ta sẽ trở về làm cẩu độc thân.
Yến Kỳ Vũ giật mình nhìn khách trong thang máy, không rõ chỉ trong chớp mắt mà Vu Quy Dã đã biến mất.
Vào lúc cô đang ngỡ ngàng không biết làm sao, thì phía sau cô truyền đến một trận cười khẽ, giọng của người đàn ông nghe rất êm tai.
Yến Kỳ Vũ vội vàng xoay người —— quả nhiên, người đàn ông đang mỉm cười đứng trước mặt cô không phải là Vu Quy Dã sao?
Người đàn ông thấy đầu cô đầy mồ hôi, sợi tóc đều bởi vì do mồ hôi mà dính lên hai bên má cô. Anh sờ sờ trên người phát hiện không mang khăn giấy, dứt khoát đề nghị: “Tôi thấy cô vừa mệt lại vừa nóng, không bằng tìm một chỗ ăn hay uống đồ lạnh nhé?”
...
Tầng trên cùng của cửa hàng tổng hợp có một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, Vu Quy Dã gọi cho cô một phần mango pomelo sago lạnh, gọi cho mình nước dừa bình thường.
Trong tay Yến Kỳ Vũ nắm chặt một tờ khăn giấy, cúi đầu yên lặng lau cái trán đầy mồ hôi, từ đầu tới cuối ánh mắt cũng không dám nhìn người đàn ông.
Ánh mắt cô nhìn về phía bên trái, Vu Quy Dã liền nhìn theo bên phải cô. Ánh mắt cô nhìn về phía bên phải, Vu Quy Dã liền nhìn theo bên trái cô.
Yến Kỳ Vũ không né tránh được, xấu hổ đến tai đỏ lên, chỉ có thể cúi đầu nhìn cái thìa trước mặt.
Vu Quy Dã thấy cô ngượng ngùng như thế, ngược lại càng muốn trêu đùa: “Lúc nãy lớn tiếng muốn số điện thoại của tôi như vậy, sao bây giờ lại cảm thấy ngại rồi?”
Yến Kỳ Vũ nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có chút sốt ruột...”
“Tôi cũng sốt ruột.” Vu Quy Dã thở dài, cố ý chọc lòng áy náy của cô gái, “Ngày đó tôi để lại số điện thoại, nhưng cô không có liên lạc với tôi. Sau này tôi đến tiệm café của cô, thì bà chủ còn nói trong tiệm không có ai tên là Yến Kỳ Vũ… Tôi còn nghĩ đó là cô gái mà tôi nằm mơ thấy.”
“Anh đến tiệm café tìm tôi à?” Quả nhiên Yến Kỳ Vũ mắc câu, vội vàng giải thích nguyên nhân đã để lỡ mất.
Khi Vu Quy Dã nghe thấy số điện thoại bị nước làm ướt, bà chủ ở tiệm café là một cặp sinh đôi, thì anh cảm thấy thật sự rất trùng hợp.
Đương nhiên, còn có một chuyện trùng hợp hơn, anh và cô lại là một cặp hợp tác truyện tranh.
Chẳng qua, Yến Kỳ Vũ cũng không phát hiện “Thầy Điền Dã” chính là Vu Quy Dã ở trước mặt, ai bảo khi anh ra cửa đã thay một bộ quần áo mới chứ?
“Đúng rồi, tôi có một chuyện rất vui muốn chia sẻ với anh” Cánh tay Yến Kỳ Vũ đè ở trên bàn, nghiêng người ra phía trước, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý và vui vẻ, “Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức trở thành họa sĩ truyện tranh!”
“Ơ? Không phải trước kia cô đã là họa sĩ truyện tranh rồi sao?”
“Không giống nhau~” Yến Kỳ Vũ nghiêm túc nói, “Lúc trước là tôi làm việc cho người khác, làm trợ lý, hoặc là cải biên truyện ngắn đã có sẵn thành truyện tranh. Nhưng lần này là tôi hợp tác với người khác, cùng nhau sáng tác nên một tác phẩm hoàn toàn mới, đó là một bầu trời hoàn toàn tự do, tôi có thể thỏa sức sáng tạo.”
Yến Kỳ Vũ cẩn thận như muốn moi hết tất cả tâm tư trong lòng ra để miêu tả cảm giác này: “Không biết nói như vậy anh có thể hiểu hay không, chỉ cần cho tôi một cây bút, tôi sẽ có thể tạo nên một thế giới hoàn toàn mới.”
Vu Quy Dã cười rộ lên: “Tôi hiểu.”
Anh rất hiểu loại cảm giác này, đây chính là nguyên nhân mà anh kiên trì chọn con đường sáng tác này. Không phải vì dang tiếng hay lợi ích, mà là vì anh tha thiết muốn dùng bút để viết nên những kỳ tích trong lòng.
Anh theo đuổi từng giấc mơ, cũng sáng tạo ra từng giấc mơ, để nhân vật được thức tỉnh dưới ngòi bút của anh, sống động đứng trước mặt anh, mỗi cái nhăn mày hay từng nụ cười, mỗi tiếng nói hay từng cử động, đều chân thật như vậy. Họ là bạn của anh, cũng là đứa con của anh.
Anh xuyên qua từng thế giới, anh mang những câu chuyện khác nhau đến cho mọi người, đồng thời cũng đang thử thách chính mình.
Nhà nghệ thuật đều nhạy cảm. Cho dù là viết tiểu thuyết, hay là vẽ truyện tranh, thì không hề có “công việc”, mà chỉ có sự tìm tòi, ôm ấp lòng hiếu kỳ đối với thế giới này, mới có thể xem cây bút như thanh kiếm, vạch một đường thẳng xuống sống lưng.
May mắn là, trên con đường nào cũng đã định sẵn những gian khổ và bụi gai, Vu Quy Dã gặp được Yến Kỳ Vũ, hay là nói, “Điền Dã” gặp được “Tiểu Vũ Mao”.
Yến Kỳ Vũ không nghĩ tới anh Vu thật sự có thể hiểu được ý nghĩ của cô, cô giống như đứa trẻ, trong lòng nghĩ cái gì, thì trên mặt lập tức biểu hiện ra ngoài.
Cô phấn khởi kể cho Vu Quy Dã nghe chuyện “xứng đôi” kỳ diệu vào hôm nay, khi cô nhắc tới “Thầy Điền Dã” và dàn ý kịch bản của anh, trong mắt cô gái tràn đầy ánh sáng.
“Đó tuyệt đối sẽ là một câu chuyện rất hay! Chắc chắn sẽ có rất nhiều độc giả yêu thích!” Cô chắc chắn nói.
Cô là một họa sĩ truyện tranh có đạo đức, tuy rằng cô và Điền Dã, truyện tranh Cá Heo cũng không ký tên thỏa thuận bên thứ ba giữ bí mật, nhưng trước khi truyện tranh được login, cô sẽ vô cùng kín miệng, tuyệt đối không làm lộ nội dung cụ thể của kịch bản gốc. Cứ như vậy, cô chỉ có thể liên tục nhấn mạnh câu chuyện này rất đáng xem, cô không ngừng dùng những tính từ, sợ không thể biểu đạt được sự tin tưởng của cô đối với câu chuyện này.
Vu Quy Dã ngồi đối diện cô, mỉm cười nghe cô khoa trương khen ngợi. Thấy cô nói liên tục đến khát, nên ngoắc tay thêm một phần sữa pha nước gừng.
Anh vốn định cởi bỏ nick ảo trước mặt Yến Kỳ Vũ, nhưng bây giờ đổi ý, muốn dùng lớp cừu che đậy một chút.
—— dùng thân phận cừu nghe tiểu thỏ trắng khen ngợi sói xám lớn, cảm giác này thật sự không tệ đấy. ^_^
… Hơn nữa, có phải anh đã quên chuyện gì quan trọng rồi không?
...
Trong quán hải sản Quảng Đông 281 đồng một người kia, Vu Kinh Hồng gọi người phục vụ tới, lại thêm một ấm trà.
Chị ấy chiếm vị trí hai người tốt nhất trong một phòng trang nhã ở nhà hàng, biểu cảm cao ngạo mà lạnh nhạt, chị ấy giống như mai vàng trong tuyết, khí thế nghiêm nghị cao quý.
Nhưng mà chỉ có mình chị ấy biết, di động của chị ấy đã sắp hết pin.
Phiên Như Kinh Hồng: 【 phẫn nộ 】【 phẫn nộ 】【 phẫn nộ 】
Phiên Như Kinh Hồng: Vu Quy Dã!!!!
Phiên Như Kinh Hồng: Rốt cuộc em chết ở đâu rồi hả!!!!!!!!
(*) Mango pomelo sago
Tập tin gởi kèm:
|