Biết Yến Kỳ Vũ không nỡ tiêu tiền, cho nên Bộ Na Na cũng không dẫn cô tới quầy hàng hiệu, mà dẫn cô đến cửa hàng quần áo có giá ổn định.
Thực ra Yến Kỳ Vũ cũng có mua qua nhãn hiệu này, chỉ là cô có một loại ma lực kỳ quái, luôn lấy ra một bộ vô cùng bình thường, không hợp với dáng người nhất từ trong đống quần áo xinh đẹp.
Nhất định là tay có vấn đề.
Bộ Na Na có đôi mắt sáng như đuốc, ra tay như tia chớp, tìm mười phút liền chọn ra ba bộ quần áo cho Yến Kỳ Vũ. Những bộ quần áo này hoặc oversize, hoặc lộ vai lộ lưng, hoặc lười nhác gợi cảm… Một bộ cũng sẽ không xuất hiện trong xe đẩy mua sắm của Yến Kỳ Vũ. Nhưng cố tình những bộ quần áo bình thường cô chưa từng thử, mặc ở trên người cô lại rất đẹp.
Yến Kỳ Vũ vừa cao vừa gầy, bả vai thẳng, có cổ thiên nga mà người người hâm mộ. Nhưng cô lại che giấu ưu thế của mình dưới tầng tầng lớp lớp quần áo dày, quả thực là ỷ vào gương mặt xinh đẹp mà tùy tiền mặc quần áo.
May mắn là Bộ Na Na có gu thẩm mỹ tốt, mới cứu cô thoát khỏi Địa ngục của áo hoodie và áo cao cổ mùa thu.
“Ba bộ này đều rất thích hợp với em, đi, đi tính tiền đi.” Bộ Na Na mặt mày hớn hở nói.
Yến Kỳ Vũ lật bảng giá tính toán một chút, trong lòng nhanh chóng tính được con số tổng cộng… Tiền thuê nhà một tháng của cô không đến một ngàn, mà giá tiền của bộ quần áo này lại sắp ngang ngửa tiền thuê nhà.
Cô có chút khó xử, lưỡng lự hỏi: “Em có thể chỉ mua một bộ không? Bình thường em không ra ngoài nhiều, có mấy bộ quần áo trong nhà đều rất mới.”
Bộ Na Na nhìn túi vải buồm có viết hàng chữ “Cám ơn, không mua, không có tiền” của cô, có ý tốt buộc miệng nói ra: “Không sao đâu, dù sao cũng là đại hội tác giả, phí trang điểm công ty trả một nửa.”
Quả nhiên Yến Kỳ Vũ mặt mày hớn hở, khi tính tiền cũng không đau lòng như vậy.
...
Khi Yến Kỳ Vũ mang theo túi mua hàng bước vào cửa nhà, đúng lúc gặp được đôi vợ chồng trẻ ở phòng ngủ chính, một người tên là A Dũng, một người tên là Tiểu Kiều.
Thật ra tuổi của Yến Kỳ Vũ còn lớn hơn so với hai người họ, chỉ là trên người cô mang theo nét học sinh non nớt, luôn để mặt mộc không trang điểm, buộc đóc đuôi ngựa, dáng vẻ lại trẻ hơn so với họ.
Bởi vì phòng khách được ngăn cách dựng lên thành chỗ ở của Yến Kỳ Vũ, cho nên cả gian phòng không có khu vực công cộng, chỉ có một hành lang tốt mịt chật chọi.
Ba người gặp nhau ở chính giữa hành lang, Yến Kỳ Vũ vội vàng lách người nhường đường, túi giấy mua hàng trong tay theo đó phát ra tiếng ma sát.
A Dũng liếc qua logo in trên túi mua hàng, cười hì hì nói: “Ái chà, chị Yến kiếm được tiền rồi, không tiếc mua quần áo.” Tiểu Kiều ở sau lưng hắn, cúi đầu kéo kéo tay áo hắn.
Yến Kỳ Vũ không thích hắn lắm, bởi vì hắn luôn cãi nhau với Tiểu Kiều, còn thường xuyên hơn nửa đêm mới trở về, đập cửa chống trộm vang cạch cạch, đặc biệt ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi. Hơn nữa hắn còn hút thuốc trong nhà vệ sinh, có một lần suýt chút nữa đốt luôn cả thùng rác.
Yến Kỳ Vũ không có hứng chào hỏi với hắn, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng liền chui vào phòng của mình.
Nhưng cánh cửa mỏng manh kia làm sao ngăn được những lời phàn nàn hỗn độn kia, Yến Kỳ Vũ nghe thấy người đàn ông khinh thường nói với vợ: “Cô xem người ta kìa, mỗi ngày ở nhà vẽ tranh hoạt hình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy…”
Nếu Yến Kỳ Vũ thật sự có thể kiếm được nhiều như vậy, vậy thì cô đã chuyển ra ngoài căn nhà này rồi.
...
Cuối tháng, truyện tranh mạng Cá Heo và văn học mạng Cá Heo cùng nhau tổ chức đại hội tác giả.
Lần này toàn thể tác giả tham dự “Đại hội tác giả” (aka cuộc họp mặt thân cận che mặt)
đều do hai công ty biên tập khác biệt giới thiệu, nhưng người thích hợp thì không nhiều lắm, có gan thể hiện mình trước mặt mọi người càng ít, cuối cùng chọn tới chọn lui, có thể tham gia cuộc gặp gỡ lần này chỉ có 40 người, 18 tác giả kịch bản gốc và 22 họa sĩ truyện tranh.
Bộ Na Na báo động nói: “1 so với 1.2! Cái này còn cao hơn so với tỉ lệ nam nữ chưa kết hôn của Trung Quốc!” Sư nhiều thịt ít, nếu như không chuẩn bị tốt, Yến Kỳ Vũ rất có khả năng trở thành họa sĩ truyện tranh bị “thừa lại”. “Tiểu Vũ Mao, đến lúc đó người ta đều vô cùng náo nhiệt mở nhiều truyện dài kỳ, còn em thì chỉ có thể nằm bò trên cửa sổ, quẹt diêm cầu nguyện.”
Yến Kỳ Vũ bị dọa đến run rẩy, nhanh chóng mở quy trình của hội nghị, cẩn thận nghiên cứu.
Xét thấy có rất nhiều tác giả đều kiêm chức sáng tác, cho nên lần này đại hội tác giả tổ chức vào buổi chiều cuối tuần, địa điểm ngay tại tầng một của văn phòng cao ốc tập đoàn văn học Cá Heo, phòng hội nghị của nơi đó có thể chứa được một trăm người, tất cả họa sĩ truyện tranh, tác giả kịch bản gốc, biên tập đều cùng nhau tham dự.
Trừ biên tập cần lộ gương mặt thật và đeo thẻ công tác ra, thì toàn bộ tác giả và họa sĩ truyện tranh đều đeo mặt nạ. Hai giờ chiều ký tên, hai giờ rưỡi cuộc gặp gỡ bắt đầu, mọi người trao đổi đơn giản trước một chút. Kế tiếp, tác giả kịch bản gốc theo thứ tự lên sân khấu giới thiệu tác phẩm của mình, mà tác giả truyện tranh thì cần chuẩn bị mấy bộ tập vẽ, truyền cho mọi người cùng xem.
Sáu giờ là thời gian ăn tối, nhóm tác giả và họa sĩ truyện tranh có thể tự do lựa chọn có đến ăn bữa tối hay không, đương nhiên, khi ăn cơm nhất định phải cởi mặt nạ.
Quy trình cực kì đơn giản, sau khi Yến Kỳ Vũ xem xong nhất thời yên lòng: Quả nhiên chị Na Na nói rất đúng, họa sĩ truyện tranh chỉ cần cầm tác phẩm nói chuyện là đủ rồi, không cần tài ăn nói lưu loát.
Dưới sự chờ đợi tha thiết của Yến Kỳ Vũ, cuối cùng ngày này cũng đã đến.
...
Bộ Na Na đợi ở chỗ ký tên, không ngừng cúi đầu xem đồng hồ. Tờ ký tên trước mặt cô ấy liệt kê tên tất cả họa sĩ truyện tranh, mà kế bên tên “Tiểu Vũ Mao” vẫn trống rỗng.
Nhóm biên tập khác đã cùng tác giả của mình tiến vào trong phòng hội nghị, trước tiên là phải đến ký tên, trừ Bộ Na Na ra thì chỉ còn phó chủ biên Đặng Diệu Hoa.
“Na Na à, người của cô còn chưa tới sao?” Đặng Diệu Hoa tiến đến, một bàn tay thân mật khoác lên vai cô.
Bộ Na Na bước sang né tránh, nhàn nhạt nói: “Bên kia xảy ra sự cố giao thông, kẹt xe.”
“Nói không chừng là lấy cớ.” Đặng Diệu Hoa giống như lo lắng nói, “Tố chất tâm lý của mấy người trẻ bây giờ quá kém, tôi nhớ cô gái “Tiểu Vũ Mao” kia xuất thân từ trợ lý, tác giả và họa sĩ truyện tranh tham gia đại hội lần này đều nổi tiếng như vậy, chắc không phải là lâm trận bỏ chạy chứ.”
Bộ Na Na vốn lười quan tâm đến anh ta, cô ấy biết rõ Yến Kỳ Vũ coi trọng cơ hội lần này hơn ai hết, tập tác phẩm sửa tới sửa lui mấy bản, mãi cho đến đêm qua rốt cuộc mới sửa xong bản thảo.
Buổi sáng hôm nay Yến Kỳ Vũ cầm đống sách đi in, bởi vì điều này, nên cô mới có thể đến trễ.
“Chậc chậc chậc, vẫn là tác giả của tôi đỡ lo hơn, tuy là người mới, nhưng trong giới đồng nghiệp đã có không ít fan, tốc độ tay nhanh, độ phối hợp lại cao, Na Na, cô nên khai thác loại người mới này nhiều hơn, mới có thể…” Đặng Diệu Hoa nói chuyện lòng vòng, vừa không biết xấu hổ dựa vào người của Bộ Na Na.
Vì cuộc gặp mặt ngày hôm nay, Bộ Na Na đặc biệt mặc một bộ váy nghiêm chỉnh, hình tượng mỹ nhân tri thức hiếm gặp làm mắt người khác sáng ngời. Tâm nhãn của Đặng Diệu Hoa đều bẩn, trong đầu đều là tư tưởng xấu xa, anh ta tự cảm thấy mình “quyền cao chức trọng”, “trẻ trung khỏe mạnh”, cảm thấy khắp thiên hạ chỉ có mình có thể bẻ đóa hoa hồng có gai này.
Bộ Na Na đã sớm không nhịn anh ta được, thấy anh ta được một tấc lại muốn tiến một thước, giày cao gót dưới chân cô ấy hung hăng giẫm lên mặt đất, quyết định bắt lấy thời cơ cho anh ta một giáo huấn suốt đời khó quên.
Nhưng mà chân của cô ấy còn chưa đá tới, thì phía sau liền vang lên một giọng nói kiên cường lạnh như băng.
“Hội nghị sắp bắt đầu, hai người còn ở đây làm gì?”
Đặng Diệu Hoa phản xạ có điều kiện nghiêm chỉnh đứng vững, khoa trương xoay chuyển 180 độ, trên mặt là nụ cười nịnh bợ, “Chào Tổng biên ạ, họa sĩ truyện tranh dưới trướng của Bộ Na Na còn chưa tới, tôi đứng chờ cùng cô ấy.”
“Chờ cùng cô ấy?” Tổng biên Cà Ca của truyện tranh mạng Cá Heo cười lạnh một tiếng, biểu cảm không giận mà uy, “Phó chủ biên tổ một quan tâm đến chuyện của tổ ba khi nào thế?”
“Ách, chính là tôi...”
“Nếu như anh muốn làm bảo vệ cửa, thì anh cứ đứng ở bên ngoài luôn đi.”
Đặng Diệu Hoa bị dọa đến sững sờ, không còn dám nói nhảm gì nữa, mang theo cái đuôi chui vào cửa.
Dáng người Cà Ca cao lớn đứng ở cửa lớn phòng họp, dưới ánh nhìn chằm chằm của anh ấy, mấy con mèo nhỏ vốn đứng ở cửa hóng gió cũng mau chóng chạy vào trong.
Tuy Bộ Na Na đi giày cao gót, nhưng đỉnh đầu còn chưa đến cằm của anh ấy, mỗi lần ngước đầu nhìn anh ấy đều cảm thấy cổ muốn gãy. Cô ấy thu vẻ sắc nhọn trên người lại, cẩn thận tìm từ mở miệng: “Tổng biên, cảm…”
Nhưng Cà Ca ngay cả lời nói của cô ấy cũng không nghe hết, kế tiếp nhìn cô ấy với ánh mắt không có chút độ ấm, liền xoay người đi trở về trong phòng hội nghị.
Bộ Na Na: “...”
Người có thể lên làm tổng biên, hình như tính tình đều có chút quái dị.
Vào lúc Bộ Na Na nhìn cửa lớn đến sững sờ, trong hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Chị Na Na! Thực xin lỗi, em đến muộn!”
Bộ Na Na theo giọng nói quay đầu lại, rất xa, chỉ thấy một cô gái ôm tập vẽ vội vàng bước tới.
Hôm nay Yến Kỳ Vũ đặc biệt mặc quần áo mới mua hôm kia, áo len lông xù màu trắng là kiểu dáng oversize thịnh hành nhất bây giờ, váy ngắn nỉ ôm mông màu nâu phác họa nên đường cong đôi chân xinh đẹp. Kim cài áo ở ngực lại càng làm người khác chú ý: Chú thỏ trắng nằm dưới cây nấm màu đỏ, trên cái đuôi còn có một chú bướm đang đậu.
Không chỉ thế, trên mặt cô còn đeo mặt nạ hình thỏ trắng, hai lỗ tai thật dài dựng đứng ở trên đầu, theo động tác của cô mà hơi lung lay.
Cô chưa từng mặc váy bó sát người thế này, khi đi hơi khó khăn, may là chiếc mặt nạ hình thỏ che đi sự ngượng ngùng trên mặt cô. Cô vỗ ngực, hơi thở bất ổn hỏi: “Có phải đại hội tác giả đã bắt đầu rồi ạ?”
“Không có, không có...” Bộ Na Na như mới tỉnh lại ở trong mộng, vội vàng đưa tờ giấy ký tên trên bàn cho cô, “Đây, tên của em ở trong này, nhanh chóng ký tên vào đi.”
Yến Kỳ Vũ vừa vùi đầu ký tên, vừa áy náy hỏi thăm: “Có phải em là người cuối cùng không ạ?”
Bộ Na Na: “Không phải, còn có một tác giả mới của văn học Cá Heo chưa tới, tên là…”
Lời cô ấy còn chưa dứt, cửa thang máy cách đó không xa “đinh” một tiếng mở ra, một người đàn ông dáng người cao gầy xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy.
Khí chất của người đàn ông kia như mới xuất trần, quần thường màu xám phối với áo len cao cổ màu trắng, anh mặc kiểu phối hợp đơn giản này lại toát ra vẻ nổi trội. Dáng người của anh cao, cất bước đi ra thang máy, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh các cô.
“Chào cô, tôi là tác giả đến tham gia đại hội tác giả, tên là “Điền Dã”.”
Yến Kỳ Vũ đang vùi đầu ký tên ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt hai người giao nhau, bỗng nhiên trong cùng một lúc chợt ngẩn ra.
Trên mặt tác giả tên “Điền Dã” này mang mặt nạ động vật, chính là dáng vẻ của sói xám lớn hiếm thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT