Sudoku chỉ là một trò chơi chữ số đơn giản, nhưng mỗi con số đều mang tính thử thách logic của người tham gia. Vu Quy Dã giỏi số học, lại rất mạnh về logic, khi anh còn đang học đại học đã mang về hai cúp trận đấu sudoku cấp toàn quốc.

Vu Quy Dã chủ động "xuất chiến xin đi đánh giặc", chủ ý là sợ Yến Kỳ Vũ chịu thiệt, muốn che chở cho cô.

Nhưng khi trận đấu bắt đầu đến ván thứ năm, Vu Quy Dã phát hiện là cô đang che chở cho anh.

Bất tri bất giác, bên bàn trận đấu của bốn người đã vây đầy khách hàng, khi Yến Kỳ Vũ lại một lần nữa chỉ trong vòng ba giây đã lắp đầy các con số, dẫn đầu ấn chuông trên bàn, chốc lát đám quần chúng vây xem vang lên tiếng vỗ tay rần rần.

Vu Quy Dã ổn định bút, lấy tốc độ chậm vài giây điền xong hàng sudoku của mình. Khách hàng tự nguyện đảm nhận chức trọng tài lập tức lật đến trang đáp án so sánh, không ngoài dự đoán, đáp án của hai người không một chút sai sót.

Lại nhìn tổ hai người trạch nam ngồi đối diện bọn họ, trên tờ giấy trước mặt chỉ còn ít ỏi mấy con số, dưới sự làm nền của Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã, bọn họ giống như học sinh tiểu học ngay cả phép cộng trừ trong vòng 10 cũng không tính được, trên đầu bọn họ viết đầy chữ “không biết tự lượng sức mình”.

Khách hàng khác đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt, lúc này đúng lúc có cớ để giễu cợt.

“Đây là ván thứ mấy rồi?” “Ván thứ bảy hay là ván thứ tám?” “Không cần biết là ván thứ mấy, hai người này đã bị người ta chơi đến chết rồi!”

Hai trạch nam đón nhận ánh mắt trào phúng của mọi người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay này run, chân nọ run.

Sao hai người có thể chịu được loại tra tấn chế giễu của nguyên nhóm người được, cho dù bọn họ có ngốc, lúc này cũng hiểu mình đã lọt vào bẫy của Yến Kỳ Vũ, tiểu nữ bộc nhìn qua yếu đuối hay thẹn thùng thế này nhưng lại không thể ức hiếp được!

Một trạch nam trong đó thở gấp giống như ống bễ, đột nhiên đẩy tất cả vào trong góc!

Cậu ta lớn tiếng nói: “Sao lại có một quán café nữ bộc chơi sudoku chứ? Chúng ta chơi game đi!”

Đây rõ ràng là không chịu thua, thẹn quá hóa giận.

Yến Kỳ Vũ không kiêu ngạo không hống hách, thẳng người lên. 

Chỉ nghe cô cười khanh khách nói: “"Chủ nhân", anh muốn chơi trò khác cũng được, nhưng mời anh tính tiền trước đã.” 

“Tiền gì chứ?”

“Mục “Nữ bộc chơi trò chơi cùng” này là hai trăm đồng một ván, lúc nãy tổng cộng là tám ván, giảm cho ngài 25%, còn 1200 đồng, xin hỏi “chủ nhân” muốn tính bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ?”

Mặt người kia trắng bệch: “Không thể nào! Sao mắc như vậy chứ?”

Không đợi Yến Kỳ Vũ trả lời, một giọng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống: “Mắc? Tiệm chúng tôi đã niêm yết giá rồi, không gạt già trẻ, bảng giá lớn như vậy treo ở trên tường, mắt mình thì mù mà còn nghĩ mặt trời chưa đủ sáng sao?”

Mọi người nghe tiếng đều nhìn lại, thì ra bà chủ trong tiệm chẳng biết từ lúc nào đã đi ra từ sau bếp, cô ấy chống nạnh đứng bên cạnh bàn, giống như con gà mẹ chắn chú gà con Yến Kỳ Vũ không biết tranh cãi ở sau lưng mình.

Nhưng dáng người Hạ Trì hơi thấp, sao có thể chắn được cho chú gà con Yến Kỳ Vũ cao gầy này.

Tròng mắt cô ấy chuyển động, đẩy Yến Kỳ Vũ qua bên cạnh Vu Quy Dã, miệng líu ríu: “Tiểu Vũ Mao, nơi này để tớ xử lý, cậu đi bồi vị “chủ nhân” này nói chuyện phiếm đi, tính 200 đồng trò chuyện trước.”

Yến Kỳ Vũ lúng túng, ánh mắt đúng lúc đối diện với Vu Quy Dã, nhanh chóng tránh né đi.

Không nghĩ đến Vu Quy Dã lại rất vừa lòng với việc sắp xếp này, anh giữ chặt cổ tay Yến Kỳ Vũ, nhẹ nhàng kéo cô rời khỏi chiến trường. Yến Kỳ Vũ mơ màng bị anh kéo đi, chẳng biết lúc nào trong lòng bàn tay đã có một bóp tiền dày cộm của nam.

Vu Quy Dã cười hỏi: “Mức chi phí của các cô ở đây khá cao. Tôi muốn mua cô cho đến khi tan làm, không biết số tiền này có đủ không nhỉ?”

Yến Kỳ Vũ nhanh chóng đưa bóp tiền trở lại trên người Vu Quy Dã, phồng má nhắc nhở anh: “Mấy loại trò đùa nhàm chán này, tôi thật sự phải tuân theo quy tắc mà thu phí!”

Hai người trở về chỗ ngồi xuống, vừa rồi Vu Quy Dã đi gấp, trong ly café còn chưa kịp uống, bọt sữa trôi lơ lửng ở trên dần dần tan mất, hòa vào giữa café. Vu Quy Dã đáng tiếc nhìn hình lông vũ dần dần biến mất đi, cũng may còn có một Tiểu Vũ Mao khác làm bạn cùng anh. diennDannLequyyyDonnn!#@

Đây chính là nghiệp vụ “cùng trò chuyện” đầu tiên của Yến Kỳ Vũ, không khỏi có chút khẩn trương, đặc biệt hơn khách hàng này là Vu tiên sinh đã giúp đỡ cô hai lần.

Vu Quy Dã tiếp xúc với người khác nhiều, là một người tương đối khéo nói, chủ động bắt chuyện: “Không ngờ cô chơi sudoku tốt như vậy, vốn còn đang sợ cô chịu thiệt.”

Sudoku là điểm mạnh của Yến Kỳ Vũ, cô đắc ý lộ ra cái đuôi nhỏ xinh đẹp: “Mẹ tôi là tài vụ, tôi thường nghe thấy nên đã quen, từ nhỏ đã đặc biệt nhạy cảm với con số, khi học đại học thì môn toán cao cấp không rớt xuống hạng 2 toàn khối.”

Vu Quy Dã có chút kinh ngạc: “Chuyên ngành mỹ thuật còn cần phải học toán cao cấp à?”

“A... Không phải.” Nói đến chuyện này, Yến Kỳ Vũ hơi ngượng ngùng, “Con gái phải theo nghề của mẹ, lúc đại học tôi học tài chính, chuyên ngành kế toán.”

Người đàn ông bất ngờ nhìn cô: “Cho nên cô vẽ tranh là tự học thành tài? Cô vẽ giỏi như vậy, tôi tưởng cô học từ chính quy ra.”

“Anh, anh đừng khen tôi nữa, tôi không chịu được việc thổi phồng đâu, tôi rất dễ kiêu ngạo!” Yến Kỳ Vũ nâng gò má nóng hổi lên, “Sao lại xem là “tài” ạ, vẽ nhiều năm như vậy, luôn tự học ở ngoài.”

Vu Quy Dã nhớ tới vị tác giả hợp tác nóng tính trong khoảng thời gian này, cảm thấy Yến Kỳ Vũ như vậy thật sự đáng quý.

Rõ ràng Vu Quy Dã là “Chủ nhân”, nhưng nói đến quãng đường đã qua, “tiểu nữ bộc” lại không kìm được lòng nói lên tiếng lòng với anh.

“Thật ra… lúc trước tôi bỏ hết tất cả để chạy theo vẽ truyện tranh, tất cả giáo viên, bạn bè đều không hiểu. Trừ mẹ tôi ra, những người khác đều nói tôi học bốn năm đại học vô ích. Nhưng bọn họ càng không xem trọng tôi, tôi lại càng muốn thực hiện giấc mơ của mình, chứng minh năng lực của mình. Tôi biết tôi bắt đầu chậm hơn rất nhiều người, nhưng xuất phát trễ còn tốt hơn việc không thể xuất phát được.”

Sau khi Yến Kỳ Vũ tốt nghiệp, một mình dốc sức chọn một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, trong hoàn cảnh khó khăn, cô đơn chỉ có chính mình biết.

Hối hận không? Đương nhiên là từng hối hận.

Khi bị tổng biên tập thúc giục một ngày vẽ nhiều trang truyện tranh, ở ký túc xá lọt gió mà cô lại đau bụng kinh không cầm bút nổi, khi một mình kéo hành lý ở thành phố lớn tìm nhà thuê, liên tiếp gửi bản thảo lên truyện nhiều kỳ nhưng bị chặt chém…

Cô đã từng oán trách chính mình, tại sao không thể giống như mẹ, làm một công việc kế toán ổn định ở nơi bản địa, kiên định thi một cái bằng, hằng tháng lấy được tiền lương đủ nuôi sống bản thân mình, tìm một bạn trai xuất thân gia đình bình thường giống như cô, yên bình sống hết cuộc đời này.

Nhưng loại hối hận này, loại oán trách này, loại cam chịu này, chỉ lưu lại trong lòng cô một buổi tối.

Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, những giọt nước mắt kia giống như giọt sương trên ngọn cây bốc hơi đi.

Cô lựa chọn giấc mơ, hơn nữa giấc mơ cũng muốn lựa chọn cô.

Vu Quy Dã ngồi đối diện cô, có thể rõ ràng nắm bắt được ước mơ truyện tranh và khát vọng ở trong mắt cô, trên con đường theo đuổi ước mơ này, cô gian khổ bước đi, hơn nữa cũng kiên định bước đi.

Anh gọi cô là “tiểu họa sĩ”, nhưng từ trong mắt cô có thể nói ra, giấc mơ của cô là làm “đại họa sĩ”.

Yến Kỳ Vũ nói rất nhiều rất nhiều, mãi đến khi miệng khô lưỡi khô, cô mới ý thức được mình lại nói hết tất cả tâm sự giấu nhiều năm trong lòng. Cô vén tóc rơi loạn ra sau tai, dè dặt hỏi anh, có phải mình nói nhiều lắm không.

“Sao có thể chứ, có giấc mơ là một chuyện tốt.” Vu Quy Dã khen ngợi từ trong đáy lòng. “Thật ra tôi cũng có tiếp xúc với một số tác giả truyện tranh, bọn họ thành công không ít, nhưng trên người tác giả truyện tranh đã không còn tìm được sự theo đuổi thuần túy như cô vậy, tôi chỉ có thể thấy được vẻ sáo rỗng và buôn bán trục lợi mà thôi.”

Anh nhớ mấy ngày trước xảy ra mâu thuẫn với Tri Bất Đạo Tiên Nhân, càng nghĩ đến càng thở dài.

Yến Kỳ Vũ vội nói tốt cho các bậc tiền bối của mình: “Anh đừng nói như vậy! Thật ra có rất nhiều tác giả truyện tranh tốt lắm, trước kia tôi có từng theo một người thầy chủ bút, tác phẩm của thầy ấy hot sang Nhật Bản đấy! Mấy nhà xuất bản tranh giành ký với thầy ấy, nhưng thầy ấy không hề kiêu ngạo, rất dịu dàng chăm sóc những người trợ lý chúng tôi, không những sắp xếp lượng công việc hợp lý, lại còn dạy chúng tôi rất nhiều điều!”

“Ồ?” Vu Quy Dã rất hứng thú hỏi, “Là ai thế?”

Yến Kỳ Vũ lập tức rút ra một quyển sách từ trong chồng sách, hưng phấn nói: “Đây, chính là người này! Nhất định anh đã nghe qua thầy Độc Điếu Hàn, nhưng thầy ấy chỉ chọn nhân vật truyện tranh trong nước.”

Trong tay cô là tác phẩm truyện tranh mới nhất của Độc Điếu Hàn, trên bìa là một thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ cổ trang dựa vào đình ở bờ hồ, chiếc quạt tròn trong tay che nửa mặt, lộ ra một đôi mắt như nước mang theo vẻ linh động.

Không biết có phải Vu Quy Dã bị ảo giác hay không, anh mơ hồ cảm thấy, bìa truyện tranh trong tay cô gái có nét giống cô.

Nhắc tới người thầy chủ bút mà cô sùng bái, Yến Kỳ Vũ như mê muội lâm vào cuồng nhiệt khen ngợi hết lời: “Thầy ấy là sinh viên tài cao chuyên ngành vẽ nhân vật truyền thần của học viện mỹ thuật, thầy ấy đưa phong cách vẽ nhân vật Trung Quốc vào trong truyện tranh, vô cùng đặc sắc!... Ôi, thật hâm mộ thầy ấy, giống như thầy ấy xuất thân từ chính quy vậy, kỹ năng vững chắc, không biết giỏi bao nhiêu so với tôi…”

Vu Quy Dã nghe cô thổi phòng Độc Điếu Hàn, bỗng nhiên trong lòng có sự phiền muộn không rõ, anh không kịp tìm hiểu loại suy nghĩ này từ đâu đến, ngoài miệng đã thầm đổi đề tài rồi.

“Cô đừng tự coi nhẹ mình, tuy rằng tôi chỉ thấy cô vẽ ba bức tranh, nhưng cô thật sự rất giỏi về việc nắm bắt đặc điểm của người khác, đây là sở trường lớn nhất của cô, cô có một đôi mắt giỏi về phát hiện cái đẹp, nhưng nhớ kỹ, đôi mắt của cô cũng rất đẹp.” Anh bổ sung nói một câu, “Hơn nữa bây giờ đa số người học đại học sau khi tốt nghiệp thì chuyên ngành lại khác với công việc, không nên vì điểm này mà cảm thấy tự ti. Ví dụ như tôi, công việc của tôi và chuyên ngành khoa chính quy cách xa vô cùng lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tôi cả.”

Quả nhiên Yến Kỳ Vũ cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, mơ màng bị anh dẫn sang đề tài khác, tiếp lời.

“Vu tiên sinh, hồi đại học anh học gì?”

Vu Quy Dã nhún vai: “Máy tính.”

“Anh cũng quá lợi hại rồi!” Trong mắt Yến Kỳ Vũ như có hàng ngàn ngôi sao lấp đầy, chỉ còn thiếu vỗ tay khen ngợi, “Anh học máy tính, bây giờ làm luật sư, tôi thường nghe người ta nói, luật sư thi khó lắm!”

Vu Quy Dã: “...”

Sao anh lại quên, Tiểu Vũ Mao ngây ngô này vẫn luôn cho rằng anh là luật sư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play