Trước khi Yến Kỳ Vũ đi ra phòng thay quần áo thì đã bị Hạ Trì cầm đồ trang điểm ngăn lại.

"Mặc trang phục nữ bộc sao lại không trang điểm chứ?” Hạ Trì vừa nói, vừa mở túi trang điểm dày cộm ra bày trên bàn.

Yến Kỳ Vũ muốn phản kháng thì Hạ Trì trừng mắt, bảo cô chọn một trong hai việc “Ở phía sau quầy bếp bánh rán”, và “chào hỏi khách khứa ở sảnh trước”.

Yến Kỳ Vũ vô cùng muốn ở sau bếp làm ổ không đi ra, xung phong chọn quầy bánh rán. Cô ăn bánh rán ở quán ven đường nhiều lần như vậy, không phải là thêm một muỗng bột sền sệt vào sao, rồi dùng đồ gắp trở mặt, có cái gì khó chứ!

... Kết quả năm phút sau cô sáng tác ra một miếng bánh bị nát.

Yến Kỳ Vũ ý thức sâu sắc được chiên bánh rán cũng là một môn học thâm sâu, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào ghế dựa, khẩn trương chờ đợi Hạ Trì “vẽ tranh” trên mặt cô.

Yến Kỳ Vũ đã quen cầm bút, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với bút trang điểm. Đầu cọ lông xù lượn vòng chà xát trên mặt cô, Hạ Trì đánh một tầng phấn nền nhàn nhạt cho cô trước, sau đó là bóng mắt, má hồng, son nước…

Bút màu kẻ mắt tinh tế vẽ quanh đôi mắt tròn xoe kia của cô, lông mi thon dài như hoa hướng dương nở rộ, đôi môi mượt mà ẩm ướt thấm màu son đỏ tươi như chu quả đang đợi hái.

Đợi đến khi Hạ Trì vẽ đường cuối cùng, cô gái trước mặt giống như được làm phép, rõ ràng đường nét trên mặt không đổi, nhưng cả người lại càng trở nên trẻ đẹp động lòng người.

Hạ Trì thán phục nói: "... Ồ, hóa ra là một “cô gái lọ lem”!"

Yến Kỳ Vũ bị của biểu hiện khoa trương của cô ấy làm mặt đỏ lên. Lần trước cô trang điểm là ngày chụp ảnh tốt nghiệp, nhưng mà thợ trang điểm do nhà trường mời tới không đủ kiên nhẫn, tay nghề cũng không tốt, make up cho cô thành dáng vẻ quái đản. Sau khi cô vào Trục Mộng Đường, mỗi ngày vừa mở mắt liền chạy theo bản thảo, càng không quan tâm đến trang điểm và ăn mặc.

Hạ Trì nói gì cũng không chịu cho cô soi gương, thật sự đẩy cô ra ngoài sau bếp, thúc giục cô mau chóng bắt đầu làm việc.

Kích cỡ giày của Xuân Vãn nhỏ hơn Yến Kỳ Vũ một số, cho nên trên chân cô vẫn là chiếc giày vans màu đen của cô. Váy nữ bộc bồng bềnh và đôi giày phong cách thoải mái hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, Yến Kỳ Vũ thầm bồn chồn, âm thầm cầu nguyện đám người trạch nam không bới móc.

Nhưng chẳng ai ngờ đến, cô vừa mới xuất hiện ở đại sảnh, ánh mắt của tất cả khách hàng gần như đều tập trung trên người cô, sặc nước, ho khan, tim đập dồn dập tạm dừng một lát, hít một hơi khí lạnh thật sâu… thậm chí có một vị khách đang cắn bánh rán, ngơ ngác làm rơi cả bánh rán lên đùi.

Yến Kỳ Vũ bị những ánh mắt kích động này làm cô không dám ngẩng đầu lên, cô sắp cuống đến phát khóc rồi, cảm thấy đôi giày thoải mái trên chân mình nhất định làm khách vô cùng ghét bỏ. 

Thôi bỏ đi… vẫn nên cứ tốc chiến tốc thắng, gọi thực đơn xong sẽ mau chóng trở về sau bếp.

Cô lấy lại bình tĩnh, bước nhanh hơn về bên cạnh người đàn ông ngồi bên cửa sổ.

Mặt của vị khách này hướng ra ngoài cửa sổ, ngồi trên sofa, ăn mặc khác với đám trạch nam “trang phục đau nhức”, vị khách này ăn mặc rất có style, áo khoác màu nâu nhạt vắt trên lưng ghế dựa bên cạnh, quần thoải mái màu vải kaki bao lên hai chân thon dài thẳng tắp. Trên bàn trước mặt anh có không ít sản phẩm truyện tranh trong nước, mà tác phẩm anh đang lật xem là của một bậc thầy mà Yến Kỳ Vũ vô cùng yêu thích vẽ.

Đây là lần đầu tiên Yến Kỳ Vũ làm “nữ bộc”, tay phải của cô đè tay trái, kèm theo âm thanh nhịp đập nhảy loạn, nhỏ giọng mở miệng trên đỉnh đầu vị khách, “Chủ, chủ nhân, xin hỏi ngài muốn uống chút gì không?”

Giọng của cô còn không lớn bằng của con muỗi, đến nỗi cô nghi ngờ vị “chủ nhân” này có nghe thấy cô nói gì không.

... May mắn là, "Chủ nhân" nghe được.

... Không may là, "Chủ nhân" này lại là Vu tiên sinh!!!

Vu Quy Dã cũng thật không ngờ có thể gặp người bạn cũ ở chỗ này, cô gái này có duyên số không ít với anh, mỗi lần gặp nhau đều mang đến cho anh sự kinh ngạc.

Vu Quy Dã nhìn ra của vẻ ngượng ngùng của cô, rất lịch sự không hỏi cô tại sao làm việc ở quán nữ bộc, ngược lại còn khen ngợi cô: “Trang điểm à? Rất đẹp đấy.”

Tiểu nữ bộc theo bản năng sờ sờ gò má nóng hổi, lắp ba lắp bắp nói: "Thật à?... Là bà chủ trang điểm giúp, tôi còn tưởng rằng sẽ rất khoa trương.”

“Sao có thể chứ.” Vu Quy Dã nâng mắt nhìn vào đôi mắt của cô, giống như anh tìm được hình ảnh ngược của mình trong đôi mắt tròn xoe ấy. Anh cười trêu ghẹo, “Chẳng lẽ cô không chú ý, các vị khách khác đều đang nhìn cô?”

"A?" Yến Kỳ Vũ lén nhìn khách hàng xung quanh, nhỏ giọng trả lời, "Anh hiểu lầm rồi, bọn họ đang nhìn chân của tôi thôi.”

Vu Quy Dã nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy chân của Yến Kỳ Vũ mang đôi giày thể thao màu đen, đôi giày đó không hợp với chiếc váy, nhưng lại vô cùng hài hòa. Mắt cá chân cô trắng mịn được bao bọc trong tầng vớ, có một nốt ruồi màu đen nhạt trên cổ chân cô.

"Chân?" Vu Quy Dã chân tình thực lòng khen ngợi, "Không nhìn thấy chân đâu, nhưng mà chân rất đẹp.”

... Yến Kỳ Vũ cảm giác lại cần bút vẽ, vẽ thêm cho mình mấy hiệu ứng sương mù.

Thấy cô gái vùi đầu vào trong ngực, Vu Quy Dã ý thức được bản thân mình hơi thất lễ.

Kỳ quái, anh chẳng phải là người quen thân, tại sao lại nói lời vui đùa mờ ám với cô gái chỉ gặp mặt mình có ba lần chứ?

Anh ho nhẹ một tiếng rồi nói sang chuyện khác: "Không phải gọi món sau, có thực đơn không?”

Yến Kỳ Vũ như tỉnh lại từ trong mộng “a” một tiếng: “Không có thực đơn, nhưng mà những món mà quán café bình thường có thể làm thì nơi này đều có.”

"Quán café thông thường không có bánh rán trái cây.” Vu Quy Dã bất đắc dĩ nói, "Có món ăn nào có thể phối với café không?”

"Ách..." Yến Kỳ Vũ nhớ lại những món có ở sau bếp, “Còn có Đại La Bắc, cơm trộn, bánh rán, và bánh quai chèo.”

Vu Quy Dã: "..."

"Đúng rồi!" Trên đầu Yến Kỳ Vũ như có bóng đèn sáng, “Còn có “kẹo xếp chồng” nữa!”

"Cái gì là “kẹo xếp chồng” vậy?"

"Chính là kẹo hồ lô đấy, người Thiên Tân gọi là kẹo xếp chồng, đang làm đấy!”

Kẹo hồ lô phối với cà phê, sự phối hợp này thật sự rất tuyệt.

Vu Quy Dã rất hứng thú hỏi: "Là cô làm à?"

"Tôi không có tay nghề làm kẹo hồ lô đâu, đó là bà chủ làm đấy.” Yến Kỳ Vũ căng thẳng nhìn khắp nơi, khẽ kề sát vào bên tai Vu Quy Dã, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu như anh gọi món đó, tôi có thể dùng sốt đường vẽ kẹo ra cho anh, miễn phí.”

Vu Quy Dã phát hiện, mỗi lần mình nói chuyện với cô gái thanh tú xinh xắn này, đều sẽ bị chọc cô cười.

“Vậy được, tôi muốn kẹo hồ lô. Tiểu họa sĩ, đừng quên, phải dùng mật vẽ cho tôi đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play