Một buổi chiều vào ngày thứ ba, Vu Quy Dã tới văn học mạng Cá Heo đúng giờ.

Nhiều năm phát triển như vậy, văn học Cá Heo đã sớm không còn là xưởng văn học internet nhỏ như lúc trước nữa, bây giờ bọn họ có mối quan hệ hợp tác rất tốt đối với nhiều nhà xuất bản, tác giả dưới trướng cũng không hề chỉ dừng chân xuất bản trên internet, tiền lời bản quyền tiểu thuyết và phim ảnh, anime càng thêm nhiều. Không chỉ như thế, bọn họ còn có thể đề cử tác giả có kinh nghiệm dấn thân vào ngành biên kịch, để tác phẩm của họ được lên màn ảnh lớn, màn ảnh nhỏ, hấp dẫn càng nhiều khán giả. 

Chẳng qua, tất cả ngành nghề trên đời này đều có sóng to gió lớn.

Giữa một vạn tác giả internet, khả năng thành danh chỉ vỏn vẹn có một trăm người.

Mà trong số một trăm người này, chỉ có một “Quân Tử Quy Dã”.

Cửa thang máy mở ra, Vu Quy Dã chỉnh lại cổ áo, cất bước đi ra.

Khách tới thăm cũng cần phải điền thẻ, nhưng Vu Quy Dã là khách Vip của văn học Cá Heo, mặt anh chính là giấy thông hành tốt nhất.

Cô gái mở cửa đại sảnh cho anh là người mới vào, trên bàn máy tính là cuốn tiểu thuyết của Vu Quy Dã đã xuất bản mấy năm trước, trong lúc vô ý Vu Quy Dã nhìn thấy, chủ động hỏi cô ấy: “Muốn ký tên không?”

Cô gái ở đại sảnh kích động nói không ra lời, hai mắt cô ấy không chớp nhìn chằm chằm Vu Quy Dã, tay ở trên bàn cứ sờ loạn, tùy tiện đụng vào một cái gì đó giống cây bút, nhanh chóng đưa đến tay người đàn ông.

“...” Vu Quy Dã nhìn cây son môi trong tay, “… Cô xác định muốn tôi dùng cái này ký sao?”

Cô gái ở đại sảnh mơ màng gật đầu.

Vu Quy Dã vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, lấy bút ra để lại hàng chữ “Quân Tử Quy Dã” màu “đỏ thẫm” trên bìa sách.

Mặc dù nán lại ở đại sảnh một ít thời gian, cũng may Vu Quy Dã không đển muộn.

Khi anh gõ cửa đi vào phòng tổng biên, hai người đàn ông một người béo một người gầy đang ngồi trên ghế sofa tán gẫu, thấy anh đến, hai người đồng thời quay lại nhìn sang.

Người vừa thấp vừa béo kia là tổng biên Qua Gia, mà ngồi đối diện anh ta là người đàn ông cao gầy nhìn rất lạ mặt, tóc hơi dài đến vai, dùng sợi dây thun tùy tiện buộc lên.

“Đại thần Quy Dã! Ngưỡng mộ đã lâu!” Người đàn ông cao gầy vội vàng đứng dậy, vừa thân thiện nghênh đón anh, vừa đưa tay ra nắm tay anh.

Người đàn ông mặc trang phục nhãn hiệu lớn đang phổ biến nhất, đồng hồ trên tay được khảm một vòng kim cương, ngay cả trên thắt lưng cũng có hai chữ “G” kim quang lấp lánh, từ đầu đến chân đều lộ vẻ xa hoa lộng lẫy. Khi ông đưa tay ra, tay phải không khống chế được hơi run run, cũng may mức độ vô cùng nhỏ, nếu không phải Vu Quy Dã am hiểu quan sát, chỉ sợ cũng sẽ bỏ lỡ.

“Xin chào, xin hỏi ngài là…” Trên mặt Vu Quy Dã vẫn treo nụ cười đúng chuẩn.

“Đã quên tự giới thiệu.” Người đàn ông nói, “Tôi là “Tri Bất Đạo Tiên Nhân”, chủ bút “Bạo Liệt Thần Quyền”.”

Năm năm trước, họa sĩ “Tri Bất Đạo Tiên Nhân” ký hợp đồng dưới quyền của Trục Mộng Đường bắt đầu đăng nhiều kỳ tác phẩm “Bạo Liệt Thần Quyền” của ông trên truyện tranh Cá Heo online, bộ truyện này tràn ngập nhiệt huyết, giấc mơ sục sôi một thời tuổi trẻ đã qua, gợi cho độc giả hồi tưởng lại, mấy năm qua bản in lẻ ra từng bộ từng bộ, hoạt hình cũng đã triển khai quý đầu tiên, tuyệt đối là tác phẩm đứng đầu đỉnh Kim Tự Tháp truyện tranh trên mạng Cá Heo.

Năm trước, Trục Mộng Đường bởi vì bị lộ scandal bóc lột tác giả, chốc lát chia lìa sụp đổ, nhóm tác giả ào ào hủy bỏ hợp đồng, ngay lúc đó Tri Bất Đạo Tiên Nhân rời khỏi Trục Mộng Đường. Bây giờ ông mở phòng làm việc riêng của mình, dùng cách nói của ông chính là “tự làm thuê cho mình”.

Trước giờ Vu Quy Dã chưa từng lộ mặt, đây là lần đầu tiên Vu Quy Dã lấy thân phận sáng tác cùng gặp mặt với một tác giả khác.

Qua Gia nhanh chóng mời hai nhân vật đại thần ngồi xuống, bảo trợ lý cho hai vị mỗi người một ly trà.

“Tôi đi thẳng vào vấn đề nhé.” Qua Gia cười rộ lên giống như Phật Di Lặc từ trên miếu đường đi xuống, “Quy Dã, Tiên Nhân, hai vị đều là bạn tốt trên mạng của tôi, trang web tốt như vậy cũng có công lao của hai người. May mà, Quy Dã muốn sáng tác kịch bản truyện tranh, mà Tiên Nhân cũng muốn đăng liên tiếp một bộ tác phẩm nối tiếp “Bạo Liệt Thần Quyền”, tôi cảm thấy hai người hoàn toàn có thể liên kết lại… Lần này hẹn hai vị đến đây, cũng là nói chuyện tác phẩm mới.”

Vu Quy Dã có chút kinh ngạc: “Bạo Liệt Thần Quyền” sắp kết thúc?”

Vu Quy Dã cũng có xem bộ tác phẩm vô cùng nhiệt huyết này, tuy rằng nội dung ở giai đoạn sau có chút hụt hẫng, tuyến tình cảm của nam nữ chính đã lấn áp nội dung chính, nhưng tổng hợp lại mà nói, vẫn là một bộ tác phẩm có thể được tám điểm.

Tri Bất Đạo Tiên Nhân cười cười: “Thật ra còn khoảng một năm nữa, nếu tính bằng tuần thì khoảng 40 tuần nữa sẽ kết thúc rồi. Nhưng mà chuẩn bị truyện tranh mới khẳng định còn phải mấy tháng nữa, chúng ta chọn thời gian này không sai lắm, khi kết thúc “Bạo Liệt Thần Quyền”, tác phẩm mới sẽ đăng được một khoảng thời gian rồi, cũng đủ trải rộng nội dung rồi, như vậy là có thể trực tiếp hấp dẫn người sang.”

Thật ra không riêng gì họa sĩ truyện tranh, rất nhiều tiểu thuyết tác giả cũng có thói quen giống vậy, khi tác phẩm còn chưa kết thúc, thì tác phẩm mới đã được lên giá rồi.

Nhưng Vu Quy Dã khác với bọn họ, anh không cần “nhanh”, không cần “kéo người sang”, anh đã quen sau khi thật sự viết xong một bộ, sẽ lắng đọng một khoảng thời gian, lại sáng tác thêm bộ tác phẩm. Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến vấn đề sáng tác của anh, nếu như anh đồng thời viết dân quốc thần kỳ và võ hiệp cổ đại, e rằng mình sẽ viết đến hồ đồ.

Ở trong lòng Vu Quy Dã, anh càng có khuynh hướng tìm một họa sĩ “Hoàn toàn thuộc về anh” “Toàn tâm toàn ý nghĩ cho tác phẩm này”, không hy vọng có tác phẩm khác để phân chia tinh lực cho đối phương.

Vu Quy Dã cẩn thận hỏi: “Thứ cho tôi nói thẳng, vẽ truyện tranh rất hao phí tinh lực, ông làm hai truyện tranh khác nhau, có phải rất vất vả không?”

Tri Bất Đạo Tiên Nhân tỏ vẻ không sao, vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, trợ lý của tôi rất nhiều, nếu bận quá, thì lúc đó sẽ chiêu mộ thêm một nhóm.”

“... Trợ lý?”

Qua Gia nâng ly trà trong tay, chậc chậc mở miệng: “Quy Dã, anh không hiểu chuyện này ư? Làm sao có thể vẽ truyện tranh một mình được, căn bản tất cả tác giả truyện tranh đều sẽ mướn trợ lý giúp đỡ, chia sẻ một phần công việc. Đương nhiên, tổng biên tập khác cũng mướn một hai người, tập thể trợ lý của Tiên Nhân có… có bao nhiêu người nhỉ?”

Tri Bất Đạo Tiên Nhân khiêm tốn nhưng cũng khó nén kiêu ngạo nói: “Hiện tại là năm —— không còn cách nào khác, lượng cập nhật lớn như vậy, tôi không kịp tinh chỉnh, chỉ có thể để trợ lý giúp đỡ.”

Trước kia Vu Quy Dã cũng không biết nhiều đến ngành nghề truyện tranh, nhưng anh rất có hứng thú hỏi: “Trợ lý phụ trách cái gì?”

“Cái gì cũng có.” Tri Bất Đạo Tiên Nhân nói, “Đại khái truyện tranh chia làm mấy bước, bản thảo phân cảnh, xóa đường viền, lên màu nhân vật, vẽ bối cảnh. Bây giờ tôi chủ yếu phụ trách hai bước trước, phía sau đều giao cho trợ lý làm.”

Qua Gia nói xen vào: “Sao xóa đường viền cũng là ông làm? Tôi nhớ ông có trợ lý xóa đường viền rất giỏi mà, phong cách vẽ cũng giống như ông.”

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt của Tri Bất Đạo Tiên Nhân bỗng nhiên vặn vẹo, rất nhanh lại nở nụ cười, “Qua Gia, kia đều là thời hoàng kim đã qua ở Trục Mộng Đường rồi. Sau khi tôi rời khỏi chỗ đó, đã không còn liên lạc với trợ lý kia, cũng không biết cô ấy đi đâu rồi.”

Ông cho rằng mình đã hoàn toàn che giấu được ý lạnh lẽo trong mắt, lại không nghĩ rằng tất cả đều không thể thoát khỏi hai mắt của Vu Quy Dã.

Vu Quy Dã nhẹ nhàng để ly trà xuống, sự mong chờ trong lòng lại giảm xuống một phần đối với lần hợp tác này.

Sau đó, ba người lại trò chuyện thật lâu, Vu Quy Dã im lặng không nói chuyện nội dung tác phẩm mới của mình, chỉ nói “còn đang suy nghĩ”, Qua Gia trêu chọc dù sao thì anh cũng phải lộ chút phương hướng của đề tài, thời đại bối cảnh, Vu Quy Dã cười cười, nói “còn chưa xác định” giống như trước.

Anh ba phen bốn bận khước từ rõ ràng như vậy, Tri Bất Đạo Tiên Nhân không quen với anh, còn tưởng rằng anh đang cảnh giác cao, không đồng ý tiết lộ nội dung chính trước khi hợp tác, nên cũng rất biết điều không hỏi nhiều nữa.

Nhưng Qua Gia đã qua lại với anh mười mấy năm, lập tức nhìn ra Vu Quy Dã vốn không định hợp tác với Tiên Nhân.

Chờ đến hơn năm giờ chiều, bởi vì buổi tối còn có tiệc nên Tiên Nhân xin về trước.

Tiễn vị tiểu thần kia xong, Qua Gia lập tức trở về chất vấn một vị đại thần khác: “Quy Dã, anh không có hứng thú lắm với lần hợp tác này sao?”

Vu Quy Dã nhấp nước trà, thấp giọng nói: “Ừm.”

“Tại sao?” Qua Gia nghĩ mãi không ra, “Quả thật, nói về số lượng độc giả, chắc chắn Tiên Nhân không bằng anh về mặt phổ biến, nhưng ở trong giới truyện tranh, ông ấy là một khối vàng tự chiêu bài nổi vang. Hai người hợp tác, tuyệt đối thắng lợi gấp đôi.”

Vu Quy Dã lắc đầu: “Không liên quan đến tiếng tăm, tôi chỉ cảm thấy người này có chút không hợp với hơi thở của tôi.”

Qua Gia bị câu nói lấy cớ này của anh làm méo mũi, “hơi thở không hợp” là cách nói không rõ ràng, rất mơ hồ, có đôi khi chỉ có đương sự mới có thể cảm giác được, còn người ngoài chỉ cảm thấy thần kinh của anh quá nhạy cảm.

“Đúng rồi, còn có chuyện này tôi rất để ý.” Vu Quy Dã hỏi, “Anh có để ý tay phải của ông ta cứ luôn run rẩy? Rất giống như vì nghiện rượu hoặc hút thuốc làm cho thần kinh bị tê liệt, như thế này mà ông ta còn có thể cầm bút sao?”

“Được rồi được rồi, đại tác giả, tôi biết anh từng viết truyện trinh thám, nhưng lần này anh cũng đừng hóa thành Holmes nữa.” Qua Gia tức giận trừng mắt nhìn anh, “Đừng đoán mò, đó là người ta bị bệnh nghề nghiệp đấy, là vì thời gian dài cầm bút làm cho cơ bắp vất vả mà sinh bệnh và run rẩy. Năm trước ông ta phát bệnh rất nghiêm trọng, vào bệnh viện nhiều lần, tay run đến ngay cả thìa cũng không cầm được! Nhưng như thế, người ta cũng không ngừng đăng nhiều kỳ, cẩn thận vẽ “Bạo Liệt Thần Quyền”, thật là một chiến sĩ thi đua!”

Một sự không dễ chịu mãnh liệt xẹt qua trong đầu Vu Quy Dã, rất nhanh liền biến mất vô hình, cũng không khiến anh cảnh giác.

Qua Gia còn nói: “Có lẽ tôi biết “không hợp hơi thở” mà anh nói là ý gì, tôi làm việc nhiều năm như vậy, cấp dưới, đồng nghiệp, người này người kia “không hợp” với tôi nhiều lắm. Nhưng công việc là công việc, cá nhân là cá nhân, đừng vì chút thành kiến mà không hợp tác với nhau…” Anh ta thở dài, “Bây giờ nhìn xem với mọi góc độ, tác giả truyện tranh mà có thể tìm đến thì Tiên Nhân là người thích hợp nhất. Không thì anh bảo ông ta ra một bản thiết kế người cho anh nhìn thử xem, nếu được thì vẽ duyệt thử, nếu không được thì sẽ bàn lại.”

“...” Vu Quy Dã chần chờ.

Từ khi anh mới ra mắt đến nay, Qua Gia vẫn luôn chịu trách nhiệm làm biên tập của anh, cho dù Qua Gia thăng chức lên tổng biên, cũng không đưa anh cho tiểu biên tập khác phụ trách. Quan hệ giữa biên tập và tác giả còn phải chặt chẽ hơn cả người ngoài tưởng tượng, Qua Gia đã cho Vu Quy Dã rất nhiều sáng kiến, hơn nữa liên tục giúp đỡ anh chuyển motip thử nhiều đề tài khác nhau…

Có thể nói, trên con đường trở thành tác giả, biên kịch, ít nhiều cũng có Qua Gia chống đỡ phía sau, Vu Quy Dã mới có thể đi thuận lợi như vậy.

Nếu Qua Gia đã suy tính đến Tri Bất Đạo Tiên Nhân... Vậy thì cứ thử xem sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play