Edit AshleyAdhlie

Beta Hepc

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lệ Táp cau mày, mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác!

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thông gió hình tròn chiếu lên người, Lệ Táp kéo chăn trùm kín đầu, muốn ngăn cách tất cả tạp âm.

Phó Liệt cũng bị đánh thức, vội vàng cầm điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn người trong ngực, thấy cô cau mày trùm chăn lại, một hồi nhộn nhạo trong bụng. 

Sợ có người quấy rầy giấc ngủ của cô vì vậy mà chiếc điện thoại duy nhất ở trong phòng đặt bên phía anh nằm. Tối hôm qua huyên náo hơi mệt nên ngủ say.

"A lô?" Phó Liệt mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.

Lệ Táp nửa tỉnh nửa mê bị đánh thức, hơi nóng hầm hập phun lên cổ cô: "Bảo bối, có người tìm em, dậy nhận điện thoại nào."

Vốn Lệ Táp còn có chút bực bội, nghe vậy lại hơi nghi ngờ, ngay sau đó nghĩ đến việc mình tắt điện thoại trước khi ngủ nên gọi vào số điện thoại cố định cũng không có gì kỳ quái. 

Điện thoại ở đầu bên kia, giường của bọn họ là King Size, từ trước đến giờ cô rất quy củ, ngủ bên phía của mình, người kia thì dửng dưng chiếm hơn nửa chiếc giường, lần nào cũng nằm ngay chính giữa. 

Ngồi dậy ‘ vượt núi băng đèo ’  đến chỗ ống nghe, một tay chống xuống giường, một tay cầm điện thoại, cả người còn vùi trong chăn. Mới sáng sớm trời còn rất lạnh. 

"Lệ Táp, mình là Oánh Sam đây, lâu rồi không gặp, có rảnh không, bọn mình cùng đi dạo phố?" Bạn cùng lớp kiêm bạn tốt của Lệ Táp - Chúc Oánh Sam ở đầu bên kia đang đề nghị. Từ lúc thực tập đến giờ, đã rất lâu rồi không tụ tập, hôm nay là tuần cuối cùng, muốn tất cả ra ngoài họp mặt.

Thật ra thì Chúc Oánh Sam cũng coi là từ nhỏ cùng lớn lên với Lệ Táp, lúc Lệ Táp mới được đưa vào nhà họ Cao, trừ ba anh em nhà họ Cao và Cao Tinh Tinh, người đầu tiên cô biết chính là Chúc Oánh Sam ở cùng đại viện, cô cũng là người hay bị bắt nạt, bạn bè không nhiều, mặc dù hai người không cùng trường tiểu học hay trung học nhưng lại đậu cùng trường Đại học, ngoài ý muốn trở thành bạn cùng phòng, dần dần lại thành bạn tốt, quan hệ vô cùng thân thiết. 

"Ahhh, " Lệ Táp vừa định nói chuyện, bất chợt hít vào một ngụm khí lạnh, cái tên không biết xấu hổ Phó Liệt lại cắn vào ngực cô —— cô đang nằm ngang  trước người anh, tư thế vô cùng bất tiện khiến cho người nào đó nhân cơ hội.

"Sao vậy?" Chúc Oánh Sam cũng cảm thấy có gì đó khác thường, vội vàng hỏi.

"Không có việc gì, " Lệ Táp vội lên tiếng giải thích, nghiêng mặt hung ác trợn mắt nhìn người đang gặm nhấm, vuốt ve ngực cô, cố nén lại tê dại trên người: "Mới vừa rồi không cẩn thận đụng phải tay, có đau một chút."

"À" Chúc Oánh Sam yên tâm hỏi tiếp, "Thế nào, có rảnh hay không?"

"Buổi chiều được không? Buổi sáng mình không muốn ra ngoài." Cả người Lệ Táp vừa mệt vừa đau, rất muốn ngủ bù, hiện tại nói cô đi dạo phố thì chắc chắn sẽ ngủ ngục trong tiệm, tốt nhất là nghỉ ngơi hồi phục rồi buổi trưa tái chiến. 

"Được, cứ quyết định như vậy đi, buổi chiều gặp nhau ở quảng trường Âu Lăng nhé!" Chúc Oánh Sam vui vẻ nói, sau đó cúp điện thoại. 

Phó Liệt đã sớm đổi tư thế, hai quả hồng mai bị cắn càng trở nên hồng hào. Thấy vợ cúp điện thoại, vội vàng ấn cô nằm xuống, đắp chăn lên cơ thể vì khí lạnh xâm nhập mà trở nên lạnh lẽo của cô, chẳng qua tay vẫn đặt ở chỗ mềm mại, mượn danh nghĩa sưởi ấm để làm việc sai trái.

Lệ Táp nhắm hai mắt, trách móc: "Anh có thể sống yên ổn một lát được không?!" Tối hôm qua chiến đấu vô cùng kịch liệt, đến giờ giọng nói vẫn chưa khôi phục lại, có chút tắc trong cổ họng, phát âm cũng không rõ ràng. 

Ai ngờ người nọ thẳng thắn đáp lại: "Không thể." Cô lập tức có một loại kích động muốn đạp anh xuống giường. 

Cứng rắn không được thì phải mềm mỏng nếu cô muốn ngủ bù. Trong lòng Lệ Táp thở dài, đành phải cầu xin: "Anh đừng náo loạn, người em còn đau dữ dội đây." Đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa hốc mắt hơi thâm quầng của anh: "Anh nhìn xem, mắt cũng thâm quầng cả rồi, đừng náo loạn nữa nếu không sẽ không chịu được."

Phó Liệt âm trầm cười: "Không có chuyện gì, hôm nay anh không phải đi làm." Vừa nói dứt lời, tay không đàng hoàng di chuyển đến giữa hai chân cô mà vuốt ve, cảm thấy người trong ngực hơi run rẩy, anh cắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: "Còn đau không? Hả?"

Tối hôm qua, sau khi đi ra từ phòng tắm lại náo một hồi, đến khi đại chiến kết thúc, cô mệt mỏi nằm ngủ mê man, Phó Liệt kiểm tra lại chỗ đó thì thấy có chút sưng đỏ, lúc trước trong khi anh đang hoạt động vui vẻ thì cô khóc lóc, mà anh cũng không để ý, xem ra xuống tay có chút không biết nặng nhẹ, lấy thuốc bôi giúp cô để tránh cho ngày mai không có cách nào bước xuống giường được.  

Nghe anh hỏi như thế, Lệ Táp mới nhớ tới chỗ đó quá thực rất sảng khoái, nghĩ đến việc anh giúp cô bôi thuốc, nhưng lại không muốn anh được đắc ý, nhắm mắt lại lạnh nhạt nói: "Cũng may là không đau lắm."

Không ngờ những lời bình thường này lại giống như thuốc trợ tình, kích thích người nào đó đè lên người cô, Lệ Táp tức giận, trong lòng vô cùng bực bội, hai tay đẩy anh ra ngoài: "Tránh ra, cái người này sao nặng như vậy, muốn đè chết em hả?"

Phó Liệt vui vẻ hôn lên mặt Lệ Táp, sau đó nghiêng người tránh để cả cơ thể đè lên cô, đôi tay không đàng hoàng vuốt ve, hôn lên cơ thể cô, phía dưới không ngừng nắm lấy vật nào đó đã mạnh mẽ ngẩng cao đầu.

Ngón tay từ chỗ tròn trịa mê người di chuyển xuống mật cốc, đi vào dò xét. Nhìn dáng vẻ mê man gật gù, vuốt ve khuôn mặt cô, thừa dịp cô còn chưa kịp chuẩn bị thì mạnh mẽ đâm vào.  

Lệ Táp bị anh đẩy lên phía đầu giường, ngược lại không có cảm giác đau chỉ hơi căng căng khó chịu, nheo mắt nhìn người phía trên: "Em muốn đi ngủ, đừng làm phiền em!"

Phó Liệt ngoảnh mặt làm ngơ, động tác bên dưới vẫn không ngừng, vừa mút môi cô lẩm bẩm: "Không phải buổi chiều mới đi ra ngoài hay sao? Một lát thôi, còn nhiều thời gian để em ngủ mà. Ngoan nào, bây giờ để cho ông xã em vui vẻ rồi sẽ lập tức để em đi ngủ."

Nhớ tới đêm qua lúc anh để cô ở phía trên, có lẽ do quá mệt mỏi mà cô nằm rạp lên người anh, anh phải ôn tồn dỗ dành nửa ngày mới miễn cưỡng khiến cô thẳng người nhưng chính mình ở phía dưới hoạt động, cô mệt mỏi rên rỉ, đôi mắt long lanh ngấn nước, khiến cho người khác thương tiếc. 

Rốt cuộc không chịu nổi sự khóc lóc cầu xin của cô, Phó Liệt kéo cô nằm trên người anh, phía dưới vẫn mãnh liệt ra vào không giảm lực, hất mái tóc đen sang một bên, đỡ đầu cô, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, cô khóc lóc ôm lấy anh, cầu xin anh ra ngoài nhanh một chút. Phó Liệt cảm thấy, lúc đó thật là chọc người nhớ thương.  

Lệ Táp biết mỗi sáng anh rất tận hứng, nếu không thì sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ đành cầu nguyện anh mau xong chuyện để cô có thể ngủ tiếp bổ sung tinh lực. 

Sau cuộc mây mưa, Phó Liệt thỏa mãn ôm vợ nằm trên giường lớn nghỉ ngơi, hơi thở người trong ngực thơm như hoa lan đang thở dốc, cảm thấy vô cùng vui vẻ, cúi người hôn cô vài cái không nỡ buông, hai tay ôm chặt lấy cô nằm ngủ..

Vật nhỏ này, làm thế nào cũng yêu không đủ?!

"Bé ngoan, ngủ đi."

..............................

Lệ Táp tỉnh dậy, ngực bị hai bàn tay to lớn vững vàng bao lấy, không trách được tại sao lại cảm thấy trước ngược nóng hừng hực, thì ra người này dù nằm ngủ cũng không quên hưởng thụ.

Liếc nhìn đồng hồ đối diện giường lớn, đã sắp mười hai giờ trưa rồi, có lẽ người giúp việc cũng nghỉ nên không có ai đi tới đánh thức họ, ngủ một giấc thật dài. 

Nhớ tới cuộc hẹn với bạn lúc hai giờ chiều, Lệ Táp chuẩn bị rời giường sửa soạn đi đến điểm hẹn. Cô không thích tới trễ, người khác thì không sao nhưng cô có yêu cầu rất nghiêm khắc với chính bản thân mình, chờ người thì được nhưng để người ta phải chờ mình thì quả thực rất ngượng ngùng. 

Người phía sau đoán chừng cũng đã tỉnh, sức lực trước ngực rõ ràng đã chặt hơn mấy phần. Trước đó quá mệt mỏi nên vẫn chưa ý thúc được, bây giờ hoàn toàn tỉnh táo lại cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn đứng lên đi vào phòng tắm.

Anh vẫn ôm không buông tay, Lệ Táp quay đầu nhìn anh, anh hé nửa con mắt: "Hôn chồng em một cái nào!"

Lệ Táp bất đắc dĩ, đành phải tiến lên hôn tượng trưng lên môi anh, nhưng không nghĩ lại bị anh mút chặt cánh môi, khuấy đảo trong miệng cô khiến cô bực bội đập anh một cái. 

Hai người ở chung một chỗ mà nói, luôn làm cho người ta động lòng hâm mộ. Ngược lại, Phó Liệt cũng không làm gì, chỉ đơn thuần ôm cô nhỏ giọng nói chuyện, phần lớn đều là anh nói..., lúc hỏi đến cô thì cô mới cúi thấp đầu đáp lại mấy câu. Khi cô cố ý chọc tức anh thì anh lại kéo cô, cào cào ngứa ngáy, hai người ở trong chăn náo không ngừng.

"Mà em có việc muốn nói với anh." Lệ Táp ngồi dậy, xoay người nhìn anh.

Anh không lên tiếng, Lệ Táp tiếp tục nói: "Thuốc của em đã hết, anh đi lấy cho em đi." Bình thường, dùng quá nhiều thuốc tránh thai sẽ không tốt cho thân thể, thuốc thường do anh lấy về, ở phương diện con cái, anh có cùng quan điểm với cô, không hề có ý kiến gì khác.

Tối hôm qua huyên náo lợi hại như vậy, tuy nói là ở kỳ an toàn, nhưng cô vẫn có chút không yên tâm, nếu như có đứa bé về sau lại trở thành một loại ràng buộc. Thuốc anh đưa cô bên ngoài không bán, cũng không biết gồm những thành phần gì nhưng quả thực không có tác dụng phụ, cô cảm thấy rất yên tâm.

Phó Liệt nghe vậy, nhìn cô thật lâu rồi kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: "Bé ngoan, không sao, hai ngày nay là thời kỳ an toàn, không uống cũng được. Dùng thuốc nhiều có hại cho thân thể."

"Mà em nghe nói thời kỳ an toàn cũng không hẳn là an toàn như vậy đâu......"

"Bé ngoan, anh rất hiểu em, làm sao lại để em mạo hiểm được, có đúng không?" Phó Liệt cưng chiều hôn lên mắt cô."Nghe lời anh, hôm nay không cần dùng, thuốc kia một tháng uống một lần là được."

Lệ Táp nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không thể không tin, quả thật cô cũng không mang thai, không phải sao? Sau đó gật đầu đi vào phòng tắm. 

Tắm xong, cô kéo cánh cửa tủ quần áo ra, một dãy quần áo vẫn còn chưa giật tag, còn có những đôi giày đồng màu, Lệ Táp nghĩ, một người đàn ông như Phó Liệt, nếu quyết tâm theo đuổi ai đó, đoán chừng không có mấy người có thể từ chối. Chỉ đáng tiếc, trong lòng cô đã sớm có người nhớ nhung.

Thay quần áo đi ra ngoài, Phó Liệt đã ngồi trên sô pha đợi cô, lấy một bình trắng nhỏ đưa cho cô, "Bên trong là thuốc dùng cho nửa nằm, mỗi tháng một lần, đừng uống quá nhiều, nhớ không?"

Nửa năm cũng chính là chỉ có sáu viên mà thôi, Lệ Táp gật đầu, bọn họ kết hôn hơn bảy tháng rồi, lần trước anh cũng đưa cô mấy viên thuốc như vậy, cô nghĩ chắc chắn anh sẽ không lừa cô. 

Phó Liệt gọi đồ ăn ngoài, hai người tùy tiện dùng cơm xong, Lệ Táp chuẩn bị đi ra ngoài. 

Có người đi vào, Phó Liệt giới thiệu với cô: "Đây là Trang Huyền, hôm nay tài xế nghỉ phép, anh tạm thời để anh ta làm tài xế cho em một ngày."

Nhà họ Phó có tài xế chuyên dụng, vì người trong nhà đông đảo, sử dụng xe thường xuyên, có tài xế chuyên dụng rất dễ dàng điều động. 

Lệ Táp cũng không tò mò vấn đề này, giờ anh lại giới thiệu cho cô mà trước kia không hề có như vậy, mỗi lần tài xế tới thì trực tiếp đi ra ngoài, hôm nay làm sao thế nhỉ?

Cậu thanh niên ước chừng mười chín hai mươi tuổi, nhìn cũng rất đẹp trai, Lệ Táp cười với cậu ta, tiến đến bắt tay, cậu ta còn rất xấu hổ. Trong lúc cậu ta vươn tay ra, Lệ Táp thấy được hình xăm đầu hổ, nhìn không rõ ràng nhưng có lẽ là hình xăm động vật có chút hung dữ.

"Anh Liệt, vậy em đưa chị dâu đi nhé." Trang Huyền xoa xoa hai bàn tay, gãi đầu xoay người đi ra ngoài trươc.  

Có lẽ là người của anh, Lệ Táp cũng không nghĩ nhiều, chào Phó Liệt rồi cầm túi bước ra cửa, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt người ngồi trên ghế sô pha đang suy nghĩ âm trầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play