Ed: AshleyAshlie

Bt: Hepc

"À, có việc này muốn cho em biết, bệnh viện Cẩm Hoa đã chuyển Lộ Tử Hằng đến trung tâm phục hồi chức năng Thánh Gia ở Paris, đối với việc khôi phục chấn thương của anh ta sẽ có tác dụng tốt hơn. Phó Liệt bỗng nhiên nói một câu như vậy, giống như là lửa than đốt bên trong bếp lò đột ngột tuôn ra một tràng tiếng nổ vang, trong nháy mắt khiến cho đáy lòng Lệ Táp gợn sóng.

Cô không lên tiếng cũng không tỏ thái độ chất vấn, Lệ Táp không hiểu được hành động này của anh có nghĩa là gì, muốn dò xét hay chỉ đơn giản là thông báo?

Thân thể người trong lòng bỗng dưng cứng ngắc đã bán đứng lớp cảm xúc ngụy trang bên ngoài, Phó Liệt cũng không nói ra, chỉ quan tâm vuốt ve cánh tay cô. 

Anh nói tiếp: "Việc thi nghiên cứu sinh anh hi vọng em có thể suy nghĩ một chút, bây giờ là tháng ba, đến tháng sáu là xong, nửa năm sau cứ tập trung tinh thần vào việc nghiên cứu đi."

Lại suy nghĩ một chút, anh lại tự nhủ: "Thôi, nếu không thì anh trực tiếp báo danh cho em, đỡ mất thời gian cả ngày học hành."

Lệ Táp vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ của Phó Liệt và người khác không giống nhau, người nào có thể thay đổi đề tài nhanh như vậy? Thấy anh vẫn không buông tha cho việc cô thi làm nghiên cứu sinh, hơn nữa còn thay cô quyết định, giống như đó là chuyện đương nhiên.

"Không phải em đã nói rồi à, em sẽ không làm nghiên cứu sinh." Mặc kệ là do cô tự thi hay do anh giúp thì cô cũng đều không học, điều này căn bản không ở trong tính toán của cô. Cô không biết tại sao anh lại cố chấp muốn cô tiếp tục đi học, tóm lại cô sẽ không thỏa hiệp.

Phó Liệt tất nhiên có tính toán, ngay từ lúc năm thứ tư đại học bắt đầu vốn đã có dự tính như vậy, chỉ là lúc đó có quá nhiều chuyện, sợ cô trong lúc nhất thời không chịu đựng được nên đành chậm lại mấy ngày, nhưng không nghĩ rằng kết quả vẫn như vậy.  

Chuyện cũ không thể tìm lại. Lệ Táp cũng mơ hồ nhớ tới lúc mới vừa kết hôn, hình như là anh cũng đề cập tới vấn đề này. Suy nghĩ miên man, có một lời ca rằng:

Though yesterday is yesterday,

And the world keep changing everyday,

But my dear love for you forever stay.

............

Tình yêu của cô có thể kéo dài trong bao lâu? Mãi mãi sao? Cô không biết.

Tiếng ‘xì xì’ trong nồi kéo cô từ trong ký ức quay trở lại, Lệ Táp bước tới giảm nhỏ lửa, nhìn thấy cháo đã được liền tắt bếp. Xoay người lại nhìn thấy khuôn mặt thần bí của Phó Liệt đang nhìn mình, lập tức nhíu mày. 

Rất rõ ràng, vừa rồi anh và cô căn bản không ở cùng một đoạn ký ức, đại khái là lạnh lùng ngồi đó nhìn cô chìm vào quá khứ. Cũng đúng, bị vây hãm trong vũng bùn quá khứ không thoát ra được vẫn chỉ có chính cô mà thôi.

Cơm nước xong, Lệ Táp thu dọn chén đũa sạch sẽ xong, chuẩn bị lên lầu, Phó Liệt ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách gọi điện thoại, mơ hồ nghe được anh đang nói với đầu dây bên kia: "Mẹ kiếp, các cậu cũng đừng có đợi tôi...... Được rồi, hôm nay tôi không đi, mấy người cứ việc chơi đùa thoải mái...... Thôi biến đi!"

Đuôi mắt phát hiện ra bước chân Lệ Táp trong chớp mắt dừng lại, Phó Liệt nhếch mép, tâm trạng rất tốt.

Tắm rửa nằm trên ghế sô pha xem ti vi, Lệ Táp bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, không muốn nghĩ đến việc có phải Cao Khang gọi điện báo cho anh hay không, không nghĩ tới hàm nghĩa phía sau của những lời mà  anh nói với cô, tất cả mọi thứ, tạm thời không muốn quan tâm đến.

Nhưng mà, cố ý trốn tránh là có thể có được sự cứu rỗi ngắn ngủi hay sao? Không muốn suy nghĩ thì sẽ không nghĩ nữa hay sao?

Trên ti vi đang chiếu quảng cáo một bộ phim truyền hình sắp phát sóng, cứ vài phút một lần, đó đơn giản là một mánh khóe để thu hút sự chú ý của người xem mà thôi.

Bắt đầu bằng hình ảnh một cô gái bị người đàn ông đè ở trên giường lớn trong phòng ngủ, miệng cô gái bị bịt lại, giây phút nước mắt của cô gái rớt xuống, sấm sét vang dội ngoài cửa sổ, giống như ông trời cũng vì hành vi man rợ của người mà rống giận. Cộng thêm với mấy lời thuyết minh diễn cảm, không thể nghi ngờ rằng nó giống hệt với một câu chuyện xưa.

Lệ Táp gắt gao níu gắt gao níu lấy lưu tô trên ghế sô pha, cả người lạnh lẽo ngồi đó, từ hình ảnh đó dường như thấy được bản thân mình đã từng bất lực như vậy......

Cuộc sống hai mươi năm của Lệ Táp, mặc dù không giống như trong gia đình bình thường có cha mẹ hiền hậu yêu thương, nhưng rốt cuộc cũng là xuôi gió xuôi nước lớn lên, trừ những ngày thường, nhà họ Cao lạnh lùng lạnh nhạt, mấy anh em hay châm chọc khiêu thích thì cũng chưa từng gặp trắc trở gì, mãi cho đến ngày đó.

Khi cô muốn ra ngoài thì Cao Khang ném cho tập tài liệu, để thuận đường mang tới khách sạn Cẩm Hoa, dù sao vẫn còn thời gian nên cô đồng ý.  

"Ba đã dặn đi dặn lại là tài liệu này rất quan trọng, cô nhất định phải tự mình mang qua!" Cô còn nhớ rõ anh cả Cao Viễn đứng sau lưng cô nhấn mạnh, "Là tầng cao nhất của Cẩm Hoa, 1107!"

Không có nghĩ đến, cái ‘ thuận đường ’ này lại sơ sẩy thành ‘ thuận tiện ’ chôn vùi hạnh phúc suốt đời của cô. 

Cô mở cửa đi vào, trong giây phút nhìn thấy người đàn ông kia, lập tức trợn tròn mắt, anh ta đã dây dưa với cô mấy ngày rồi, bây giờ lại xuất hiện tại đây, ánh mắt nhìn vào tập tài liệu trong túi, mặt ngoài trấn tĩnh đặt tài liệu lên bàn nhỏ ở gần, cô xoay người đi ra ngoài. 

"Nhờ anh nói giùm với ba tôi, đồ tôi đã mang đến rồi."  Trong lòng Lệ Táp tự động viên mình, có lẽ ba tới nơi này bàn việc cùng anh ta, có lẽ là bà chưa tới, có lẽ......

Trong nháy mắt, tất cả những suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng ‘răng rắc’ truyền đến từ cửa chính, cô không quay đầu lại, giọng nói nhỏ nhẹ xen lẫn run rẩy không thể đè nén, "Anh Phó, nhờ anh mở cửa giúp tôi hoặc cho tôi biết mật mã." Điều khiển đang nằm trên tủ giày cách cô một bước ngắn nhưng cô không biết mật khẩu.

Sau lưng có tiếng bước chân vừa nhẹ vừa trầm đi tới, có lẽ là do thảm lông dê nên âm thanh bị hấp thụ hơn một nửa, chính tại căn phòng sang trọng này, chờ đón cảm giác bị áp bức cùng cực. 

Phó Liệt xoay người cô lại, một tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, hít hà chiếc cổ trắng nõn: "Bạch ngọc khảm châu cũng không so được với vẻ đẹp, hoa hồng cũng không thể thanh lệ bằng, vô cùng xinh đẹp."

Giây phút bị anh đè xuống trên thảm, Lệ Táp khó có được bình tĩnh, giọng nói giống như ngậm sỏi trong miệng: "Cậu hai muốn dùng sức mạnh với một cô gái yếu đuối như tôi hay sao?"

Phó Liệt nhìn chằm chằm đôi mắt ẩn chứa sợ hãi của cô, lồng ngực rung động, anh cười khẽ một tiếng: "Phép khích tướng đối với tôi cũng vô dụng, đừng phí công, chỉ cần cô khiến tôi thoải mái, tôi sẽ thả cô đi."

Anh bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của cô, trang phục mùa hè vốn rất ít, quần áo trên người cô nhanh chóng bị cởi xuống.

Hai tay của Lệ Táp bị anh gắt gao bóp chặt, vào giờ phút này, tất cả ngôn ngữ đều không đủ để hình dung nỗi sợ hãi của cô, chỉ có thể phát ra âm thanh run run cầu xin tha thứ: "Phó thiếu gia, nếu như trước kia tôi có làm gì mạo phạm anh thì tôi xin lỗi, cầu xin anh đừng làm vậy với tôi, van cầu anh."

Cô chỉ có thể nỉ non cầu xin tha thứ, hi vọng một tia thiện lương tha cho cô một lần. 

Thân thể của hai người dán chặt một chỗ, người cô hơi lạnh, anh thì ngược lại, toàn thân nóng muốn chết, cảm giác mát lạt truỳen đến khiến anh thoải mái thở dài: "Băng Cơ Ngọc Cốt, thật là tuyệt sắc!"

Anh mạnh mẽ mở ra hai chân đang khép chặt của cô, đặt cơ thể bền chắc của mình ở trong đó, dưới thân đã sớm vận sức chờ phát động, kêu gào hướng đến nơi khiến người ta thần hồn điên đảo.

Phó Liệt hôn lên giọt nước mắt đang trào ra, "Thật đẹp!" Trong nháy mắt tiến vào.

Sự đau đớn tê tâm liệt phế, tiếng thét chói tai của Lệ Táp bị anh nuốt vòa trong, đôi bàn tay trắng như ngọc gắt ngào cào vào đầu vai Phó Liệt, anh đã sớm buông tay cô, mà cô cũng không có cách nào phản kháng. 

Anh dùng cơ thể cô bày ra các loại tư thế làm anh tận hứng, Lệ Táp đã sớm kiệt sức, da thịt toàn thân không có chỗ nào hoàn hảo, khắp người tím bầm những vết hôn, nhếch nhác rải rác nằm trên cơ thể trắng nõn hoàn mỹ, nhìn rất kinh khủng.

Nơi đó đã sớm nhớp nháp khó chịu vô cùng nhưng anh vẫn không tha cho cô, tận hứng gặm cắn ngực cô, loại hành hạ cực độ này khiến cô muốn ngất đi, nhưng ngược lại vẫn rất tỉnh táo, trơ mặt nhìn anh ngược đãi thân thể mình.  

Cô bị xoay ngược lại quỳ dưới thảm, thân thể mềm nhũn xụi lơ, anh ôm hai cánh tay cô, bắt cô nửa nằm ở đó, thân thể gấp lại thành đường cong hấp dẫn tùy anh chiếm đoạt. 

Giọng nói vốn êm ái đã sớm mất, đôi mắt mông lung đẫm lệ cầu xin: "Phó Liệt...... Tôi không...... A...... Được rồi...... Cầu xin...... Ô...... Anh...... Ôi a...... Thả...... Tôi...... Aa......"

Cô bị anh mãnh liệt đụng chạm khổ không thể tả, nơi đó ra ra vào vào như có lửa thiêu đốt, bụng dưới đã sớm co rút vô só lần, thân thể sớm đã mềm như nước nhưng vẫn không làm cô thoát khỏi nhưng khổ sở hành hạ. 

"Ngoan, nhẫn nại một chút, sẽ tốt hơn." Phó Liệt khàn giọng dụ dỗ cô, đè thân thể cô xuống một lần nữa, nằm trên người cô, vuốt ve mái tóc ẩm ướt như vừa ra khỏi phòng tắm hơi của cô, liên tục hôn lên mặt cô, một lần nữa lại ra vào không ngừng.

............

Anh mở cửa, Lệ Táp mặc quần áo của mình, tóc tai bù xù chạy đi, xuống dưới quầy lễ tân ở đại sảnh, gọi điện thoại báo cảnh sát. 

Cảnh sát tới đây đưa cô đi, đồng thời xét nghiệm tinh dịch lưu lại trong cơ thể cô, là tinh dịch của Phó Liệt nhưng lại không thể luận tội anh, bởi vì không ai có thể chứng mình được sau cánh cửa kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào lời nói của một mình cô căn bản không thể nào định tội. Cho dù là giữa hai người có xảy ra quan hệ cũng không thể phán là cưỡng gian được, muốn kiện anh quả thật khó như lên trời.  

Lệ Táp nghĩ tới sức mạnh của dư luận, kể lại câu chuyện của mình trên trang báo của tòa soạn mà cô thực tập, báo vừa phát hành không lâu thì lại bị thu hồi......

Cô không có chỗ để cầu cứu, cùng một ngày, bạn trai Lộ Tử Hằng lại xảy ra tai nạn giao thông đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện......

Không thể bỏ ra tiền viện phí cao ngất ngưởng, không có một bệnh viện nào tiếp nhận. Lệ Táp chạy về nhà vay tiền cha mẹ Cao, lại bị mẹ Cao lạnh lùng cắt đứt: "Lệ Táp, cô phải vì cái nhà này mà suy nghĩ một chút, nếu như trong nhà chúng ta có thể tùy tiện lấy ra nhiều tiền như vậy, ủy ban chống tham nhũng sẽ cho người đến điều tra ba cô. Cô đã lớn rồi, sao còn hồ đồ như vậy!"

Cô ôm một tia hi vọng cuối cùng đi cầu xin Cao Khang nhưng chỉ nhận lấy lạnh lùng diễu cợt, "Lệ Táp, chắc cô vẫn chưa xem báo ngày hôm nay. Sáng nay Phó Liệt đã nói, đối với tất cả những lời nói phỉ báng danh dự của anh ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật. Không phải là cô vẫn muốn biết tiếng nói của tầng lớp thượng lưu hay sao, qua đây tôi chỉ cho cô thấy!"

Anh ta kéo cô đến bên máy vi tính, chỉ vào những bình luận trên màn hình để cô nhìn. Có người nói, cô là vì bạn trai xảy ra tai nạn xe cộ nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, hy vọng có thể lừa thiếu gia nhà giàu một khoản; có người nói cô vì muốn được nổi tiếng nên cố ý leo lên giường đàn ông rồi tự biên tự diễn đi báo cảnh sát; có người nói những công tử nhà giàu kia muốn loại phụ nữ gì mà không có, sao phải dùng thủ đoạn để áp bức cô, thực sự cho mình là tứ đại mỹ nhân sao.....

Lệ Táp ngơ ngác đứng một chỗ, cô không biết tại sao trên thế giới lại có người đổi trắng thay đen đến mức này, rõ ràng là anh ta mãnh mẹ cưỡng bức cô, bây giờ lại biến thành cô vì muốn gom đủ tiền chữa bệnh cho bạn trai mà mặt dầy muốn dây dưa để moi chút tiền của anh.  

Trong cuộc đời hai mươi năm của Lệ Táp, đây là lần đầu tiên cô biết được sâu sắc rằng có quyền thế thực sự rất tốt. 

Về sau, cô không còn ôm ảo tưởng mà tự an ủi mình, coi như là bị chó cắn, bây giờ, nguyện vọng lớn nhất chính là Tử Hằng khỏe lại, những thứ khác không còn quan trọng nữa. 

Khiến cô vui mừng chính là bệnh viện Cẩm Hoa đã tiếp nhận anh, hơn nữa còn miễn trừ tiền thuốc thang, lại không cần nói người kia và bệnh viện này có quan hệ gì, chỉ mong Tử Hằng được tốt, những thứ khác đều không muốn nghĩ đến, tất cả, không muốn nghĩ nữa......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play