Gả cho anh đã được nửa năm rồi, tất nhiên là Lệ Táp biết ý đồ của anh nhưng bây giờ không phải là thời điểm động đực, duỗi tay nắm lấy đôi tay không yên phận đang vuốt ve trên người mình, cô khẽ thở một hơi, hơi thở thơm như hoa lan: "Đừng làm vậy Phó Liệt, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, bà nội đang giục...... A......"

Phó Liệt không nói một lời, đưa tay xé lễ phục của cô, lột miếng dán ngực ném xuống dưới sàn, một tay khẽ xoa nắn khối thịt mềm trắng như tuyết, vừa không ngừng hôn lên cổ cô, hô hấp dồn dập: "Không có việc gì, tới trễ một lát cũng không sao." Bữa tiệc hàng năm đều không phải như vậy hay sao, bọn họ chỉ cần có mặt trong thời điểm khai tiệc, cũng không cần quá mức bận tâm.

Đương nhiên là anh sẽ không có việc gì rồi, bà cụ đối với cháu trai của mình rất cưng chiều, chưa bao giờ to tiếng, coi như là anh có đến trễ cũng chẳng sao. Nhưng với cô thì khác, cô là một nàng dâu mới, huống hồ bà cụ đã nhiều lần thúc giục, một lát nữa hai người bọn họ cùng nhau đi ra không phải là tất cả mọi người đều sẽ biết là bọn họ đã làm cái gì rồi hay sao, cô thực sự không thể nào chịu nổi người này. Đang muốn nói tiếp nhưng đoán chừng có nói thì anh cũng không nghe, thôi thì kệ, dù sao chắc chắn anh sẽ phải giải thích với bà nội bên đó. 

Anh không ngừng hôn lên người cô, ngay cả âm thanh cắn mút cũng vô cùng rõ ràng, mập mờ như thế, tình như thế, sắc như thế. Lệ Táp nằm ngửa trên giường suy nghĩ, rốt cuộc cái gì khiến anh chấp nhất, bởi vì mong mà không được? Nhưng trước khi kết hôn, không phải anh đã có được cô, nghiền nát sự cao ngạo và khinh thường của cô? Thân hình cô cũng không phải đặc biệt xuất chúng nhất, tại sao lại khiến anh yêu thích không buông, không thấy phiền toái chán ngán?

"Đang nghĩ cái gì?" Phó Liệt bất mãn khi thấy cô suy nghĩ như mất hồn, hung ác cắn một nhát lên trước ngực trắng như ngọc, một tay nhanh chóng cởi hết đồ lót trên người Lệ Táp, một tay di chuyển xuống phía bên dưới chạm đến khu vực mềm mại nhạy cảm, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớ, mới vừa đưa vào đã bị hút thật chặt, mẹ nó thực rất chặt.

Cảm thấy cơ thể mềm mại dưới thân có chút căng thẳng, anh cắn khẽ vành tai cô, phả hơi thở nóng bỏng đến khi cơ thể cô buông lỏng thì bắt đầu thỏa mãn, tăng cường thâm nhập vào bên trong, khúc dạo đầu bao giờ cũng phải làm đủ, nếu không sẽ khiến cô bị đau.   

Một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, cầm tay cô đặt lên người, giọng khàn khàn yêu cầu: "Ngoan, cởi ra giúp anh."

Lệ Táp giống như bị đầu độc, cởi bỏ áo sơ mi của anh, đầu ngón tay hơi nóng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tiếp tục di chuyển xuống phía dưới thắt lưng, khóa kim loại lạnh lẽo áp trên bụng làm cho suy nghĩ đang hỗn độn của cô có chút thanh tỉnh, lại bị đôi bàn tay anh quấy nhiễu, cái gì cũng không muốn nghĩ. 

Hai thân thể dán vào nhau, Phó Liệt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người dưới thân, biết rằng cô đã chuẩn bị tốt, từ trước đến giờ, lúc ở trên giường thì vật nhỏ cũng không phải là đối thủ của mình.

Lúc tiến vào, Phó Liệt thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ cô cau mày không thích thì có chút đau lòng, cúi người khẽ hôn lên mắt cô, động tác chậm rãi, mặc dù không mãnh liệt nhưng sức lực cũng vững vàng, đụng vào người có chút đau.

Phó Liệt trượt xuống, một tay xoa nắn trước ngực cô, miệng cắn mút đầu ngực mềm mại, động tác bên dưới không ngừng ra vào, nhẹ nhàng trêu chọc khiến cho thân người cô cũng ửng hồng: "Nào, ăn cơm có ngon miệng hay không? Sao chỗ này lại nhỏ như vậy."

Lệ Táp gạt bàn tay giảo hoạt của anh ra, cứ gạt ra lại dính vào, gạt ra lại vồ đến, cái người này, Lệ Táp bất đắc dĩ, chê bé mà cả ngày hết vân vê lại gặm cắn, có trời mới biết tại sao anh lại mê luyến cơ thể cô đến như vậy, mỗi lần phải thật tận hứng mới dừng lại. 

Lệ Táp quyết định không để ý tới mấy câu nói gợi dục của anh, cô nhắm mắt lại. Vậy mà người này đột nhiên gia tăng lực va chạm khiến cô không kìm nén mà khẽ rên rỉ thành tiếng, hé mắt nhìn anh. 

Phó Liệt cũng không để cho cô dễ dàng vượt qua bài kiểm tra, mút đôi môi mềm của cô vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm láp, bất mãn lầm bần: "Nói mau, trong khoảng thời gian anh không ở nhà, ăn cơm có được ngon miệng hay không, hả?"

Lệ Táp bị động tác của anh đẩy dần về phía đầu giường, hai tay bám lên đầu vai đã ướt mồ hôi của anh, cô biết nếu có chuyện gì mà anh không lấy được đáp án sẽ không bỏ qua, đành thỏa mãn ý thích của anh, mở miệng nói: "Có ăn, mỗi bữa đều ăn cơm đúng giờ." 

Phó Liệt nghe vậy nhìn cô một cái rồi nghĩ thầm, lần sau đi công tác nên đưa cô đi cùng thì tốt hơn, để cô ở nhà một mình anh luôn cảm thấy không yên lòng, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể nói cho cô biết, tính tình vật nhỏ rất quật cường, chắc chắn sẽ không đồng ý.  

Lệ Táp rất sợ cặp mắt sắc bén như chim ưng của anh, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống người cô, mỗi lần như vậy lại khiến cho cô có cảm giác không thể lẩn trốn. Ánh mắt của anh quá mức tinh tường, trước mặt anh giống như bị lột sạch tất cả bí mật trên người, cô vô cùng sợ hãi.  

Chính là lúc ban đầu, anh nhìn cô bằng ánh mắt thú tính như thế, ngay sau đó không chút do dự đoạt lấy cô, để rồi sau đó trở thành một cơn ác mộng cả đời. 

Còn cô thì một chút cũng không muốn thừa nhận, trong ánh mắt của anh có chứa đựng tình cảm nóng bỏng mà cô không thể nào đáp lại, càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô có một loại linh cảm, đó là dòng nước xoáy cực kỳ đáng sợ, một khi bị cuốn vào sẽ vạn kiếp bất phục!

............

Một phen vận động tràn trề hứng khởi trên giường, rốt cuộc Phó Liệt cũng cảm thấy thỏa mãn, đứng dậy ôm Lệ Táp đến phòng ngủ tắm rửa, sau đó dùng khăn tắm lớn bọc lấy hai người cùng nhau nằm song song trên chiếc giường KING-SIZE, ôm cô vào trong ngực.  

Lệ Táp cảm thấy mệt mỏi, ngay cả ngón tay cũng không muốn động, tinh lực vô biên của anh dường như đã ép khô cơ thể cô, nhưng vẫn lưu lại một chút thanh tỉnh, cô đẩy lồng ngực nóng bỏng của anh, nhỏ giọng nói: "Mau dậy đi, đừng chậm trễ nữa, chúng ta còn phải đi tới tiệc sinh nhật của ông nội."

Một tay Phó Liệt ôm lấy vợ đang miễn cưỡng giãy giụa vào trong lòng, nghiêng người hôn lên trán cô, "Không sao, một lúc nữa khai tiệc chúng ta đến chúc thọ ông nội, tin tưởng anh, sẽ không muộn được. Nghỉ ngơi một lát, ngoan nào." Sau đó ôm thật chặt người trong ngực một lần nữa, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nửa tiếng sau, Lệ Táp thay quần áo mới trong phòng thay đồ, lễ phục vừa rồi đã không thể sử dụng được, đành chọn lại một bộ khác.

Nhìn qua gương thấy trước ngực hiện lên rất nhiều dấu hôn, cô cảm thấy rất phiền não, bỗng nhiên một cảm xúc lạnh như băng truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào Phó Liệt đã đi đến phía sau lưng.

"Thích không?" Phó Liệt ôm cô từ phía sau, cất tiếng hỏi, anh rất yêu cô nên từ trước đến giờ không tiếc một loại trang sức quý báu nào.  

Lệ Táp vốn cũng không phải là cừu non nhu nhuận, trừ khi ở trên giường. Lập tức nhìn anh một cái, rất thản nhiên nói: "Anh biết là từ trước đến giờ em không có hứng thú đối với vàng bạc châu báu."

Phó Liệt cũng không để ý đến giọng điệu lạnh nhạt của cô, sửa sang lại mái tóc cho cô: "Anh biết, nhưng hôm nay hơi đặc biệt, em kiên nhẫn một chút chờ đến khi tan tiệc, sau đó thì tùy em, có được hay không?"

Nhìn cô hơi mỉm cười, Phó Liệt lấy khăn choàng màu đen quàng lên vai cô, "Ừmh, nhìn như vậy không tốt lắm." Tất nhiên là anh biết cô buồn phiền vì điều gì, liền thay cô giải quyết. 

"Bịt tai trộm chuông." Lệ Táp than nhẹ một câu.

Hai người cùng nhau nhìn trong gương, thời gian im lặng trôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play