Lúc nửa đêm, Phó Liệt bị người bên cạnh đang mê sảng làm thức giấc, nhẹ giọng gọi cô mấy lần mới giúp cô an tĩnh lại, tiếp tục nằm ngủ.  

Ngày thứ hai là thứ bảy, không đi làm. Lệ Táp hiếm khi được ngủ an yên ổn —— bình thường, buổi sáng cô không thể ngủ được vì bị người khác quấy rầy. 

Tỉnh dậy, chùm nắng xuyên qua khe cửa chiếu lên người, ấm áp, thoải mái. Lệ Táp nằm ở trên giường, mở mắt ra đã thấy bên cạnh không có người, sờ nhiệt độ dưới chăn, chỉ còn hơi ấm ấm, có lẽ đã rời giường một lúc rồi. 

Duỗi lưng một cái, Lệ Táp lấy váy ngủ để dưới chân giường mặc lên người rồi đi rửa mặt, nhìn sắc trời không còn sớm, cô còn có một bản thảo vẫn chưa hoàn thành, hôm nay cố gắng làm xong, ngày mai có thể nghỉ ngơi chút ít.  

Thay quần áo bước ra khỏi phòng, cảm giác không khí có gì đó không đúng. Tuy bình thường trong nhà không ồn ào nhưng tuyệt đối cũng không vắng lặng như hôm nay. Lệ Táp không khỏi nghĩ thầm, có lẽ bọn họ đang họp hành, trước kia cũng như vậy, yêu cầu yên tĩnh tuyệt đối, ngay cả người giúp việc cũng không được phép bước lên trên lầu nửa bước.

Nhớ tới luận văn trong máy tính ngày hôm qua, Lệ Táp cất bước đi về phía thư phòng, trên hành lang, cô gặp một người đàn ông, nhìn dáng vẻ có lẽ mới từ thư phòng bên kia đi ra. Không ngoài ý muốn, đây chắc là thủ hạ của Phó Liệt. 

Người nọ chỉ nhìn cô một cái, sau đó khẽ nghiêng người gật đầu rồi bước thật nhanh rời khỏi lầu hai. 

Lệ Táp cũng không cảm thấy ngoài dự đoán, thỉnh thoảng sẽ có người đến nhà kiểu này. Phó Liệt ở đó, không cần nhiều lời cô cũng hiểu được, không mở miệng hỏi một câu, càng sẽ không cho những người thủ hạ đó sắc mặt tốt, cũng không làm khó bọn họ, chẳng qua là hai bên làm như không thấy nhau, chưa nói tời việc ghét nhau ra sao. 

Nhưng mà, nếu cô có làm như vậy thì những người đó cũng không dám đối xử lạnh nhạt với cô, không bao giờ chậm trễ trong việc lễ nghĩa. Ai cũng biết phân lượng của cô trong lòng lão đại, nào dám tỏ thái độ với cô?

Thư phòng của của cô cũng gần thư phòng Phó Liệt, cửa đối diện nhau. Ban đầu anh muốn đặt thư phòng cô ở cùng trong phòng mình nhưng Lệ Táp không thích, cô muốn có một nơi của riêng mình, dù sao mọi việc đều bị anh nắm trong tay nên cô mới có tính toán này. Cuối cùng Phó Liệt không thể phản đối, làm một cái thư phòng cho cô. 

Đột nhiên cửa mở ra, Phó Liệt đi trước dẫn đầu bước ra khỏi thư phòng, cùng nói chuyện với người đàn ông đi đằng sau. Ngược lại, người này Lệ Táp có biết, đó là trợ thủ đắc lực đồng thời cũng là anh em tốt của Phó Liệt, hình như tên là Qúach Vĩnh Tường. 

"Cậu để ý bên phía Băng nhi nhiều một chút, tôi e anh em nhà họ Khương lại giở trò gì đó." Phó Liệt nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh, đến khi quay lại nhìn thấy Lệ Táp đang đứng đó, khuôn mặt lãnh lẽo nhu hòa không ít, thậm chí còn mỉm cười với cô.

"Được rồi, trong thời gian tôi không có ở đây, cậu chú ý nhiều một chút." cuối cùng, Phó Liệt phân phó mấy câu rồi cho cậu ta rời đi. 

"Thức dậy rồi à, đi thôi, chúng ta xuống dưới nhà ăn sáng." Phó Liệt đi đến kéo tay cô, đặt lên môi khẽ hôn sau đó cùng cô xuống lầu.  

Anh đang ở nhà, đi vào thư phòng có lẽ không tiện. Dù sao cũng đói bụng, Lệ Táp thuận theo anh, xoay người đi xuống lầu dùng bữa sáng.  

"Ăn nhiều một chút, nếu không, có khả năng mấy ngày liền lại không có cơ hội thưởng thức tài nấu nướng của chị Ngô rồi." Phó Liệt nhìn cô chỉ ăn một chút thức ăn, lại uống thêm chén cháo nhỏ thì nhíu mày, nhắc nhở cô.  

Chị Ngô chuyển tới từ Gấm Uyển, tay nghề tất nhiên là không phải nói, Lệ Táp rất thích món ăn mà chị làm. Nghe anh nói vậy, cô có chút không hiểu, "Chị Ngô chỉ nghỉ ngày Chủ nhật, sao lại mấy ngày nữa sẽ không được thưởng thưucs?"

"Lát nữa chúng ta ngồi chuyên cơ đến Paris." Phó Liệt cắn một miếng bánh bao, nhìn cô nói, "Không phải là em vẫn không thích món ăn tây còn gì, tuy họ vẫn đặc biệt mời đầu bếp Trung Quốc nhưng rốt cuộc sợ hương vị không chuẩn, đến lúc đó em ăn không quen.."

"Khụ khụ, " Lệ Táp nghe anh nói vậy liền bị sặc, sau khi khôi phục lại mới vội vàng nói: "Tại sao lại đi Pháp, anh phải đi công tác à?"

Phó Liệt ừ một tiếng coi như trả lời, rút tờ khăn giấy lau miệng, lúc này mới đứng dậy đi đến ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

Lệ Táp vội vàng đi theo anh, ngồi bên cạnh anh lắc lắc cánh tay, hỏi "Anh đi công tác thì liên quan gì đến em chứ, em không đi!" Nói xong quay lưng lại, trong lòng rất bực bội cái tính tình bá đạo của anh.  

Phó Liệt lạnh mắt nhìn cô, kéo tay cô lại bị hất ra. Đành ngồi gần lại một chút, ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: "Anh đi lần này là vì việc đoàn ca nhạc tới Bắc Kinh biểu diễn, không phải là em vẫn rất thích ca sĩ Bảo Lệ còn gì?"

Nghe anh nó qua như vậy, Lệ Táp mới nhớ tới lần trước cô xem trên tivi, có nói đến đoàn ca kịch đặc biệt, biểu diễn ở nhiều quốc gia, danh tiếng rất tốt, căn bản là khó mời. Bởi vì nổi tiếng nên chưa từng có công ty nào mời được họ đến Trung Quốc biểu diễn. Lúc ấy, Lệ Táp nhìn họ biểu diễn ở nước ngoài, không khỏi khen ngợi một tiếng, không ngờ anh lại đặt ở trong lòng, việc nhỏ như vậy mà tự mình đi tới Pháp đàm phán.

Suy nghĩ kỹ một chút, lúc ấy anh ngồi bên người cô, hình như có hỏi qua một câu: "Thích lắm hả?" Bởi vì  đang trầm mê trong diễn xuất của Bảo Lệ, Lệ Táp gật đầu không ngừng, không nghĩ tới anh vẫn để trong lòng. 

Nói không cảm động là giả, Lệ Táp quay sang nhìn anh, "Em nghe nói, tour lưu diễn vòng quanh thế giới năm nay không có Trung Quốc, sao anh......"

Phó Liệt lên tiếng ngắt lời cô: "Chưa thử qua làm sao biết, bọn họ không đến, có thể nói là người khác đưa ra giá không đủ cao mà thôi. Huống chi điểm đến tiếp theo của họ là Ukraina, một tuần lễ sau, nếu đàm phán không thành công thì chúng ta có thể ngồi chuyên cơ đến xem buổi diễn, vừa vặn nghỉ ngơi một chút."

"Nhưng em còn phải đi làm......"

"Không sao, anh đã nói với ông chủ bên em rồi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em." Không để ý đến nỗi lo lắng của cô, Phó Liệt kéo cô đứng dậy, "Đi chuẩn bị một chút, quần áo cũng không cần mang theo, bên kia đã có sẵn, em kiểm tra cái gì cần thiết thì mang đi."

Lúc đi tới cửa phòng ngủ, Lệ Táp đột nhiên nhớ tới việc anh chỉ nói là đi Pháp chứ không nói địa điểm cụ thể. Nước Pháp, nước Pháp, trong lòng cô khẽ động, xoay người chuẩn bị đi xuống lầu. 

Đến chỗ khúc quanh, bỗng dưng cô dừng lại, bước chân nhẹ nhàng, mới vừa rồi mở cửa phòng, có lẽ anh cho là cô đã đi vào nên không đề phòng. 

Lệ Táp đứng sau tường, nghe thấy giọng chị Ngô vang lên một cách bất đắc dĩ: "Cậu hai, thật ra thì cậu không cần phải cực khổ như vậy, tôi sẽ chăm sóc cho cô hai thật tốt, đảm bảo lúc cậu trở về sẽ trao lại một cô hai khỏe mạnh."

Lần trước, lúc ở Gấm Uyển, chị Ngô nghe chị Anh nói cô Hai ăn cơm không ngon miệng, lúc ấy cậu hai cũng đi công tác, nghe nói vậy thì dặn đi dặn lại muốn cô phải ăn uống cho tốt, nhưng cuối cùng cũng không có gì tiến triển.

Cậu hai không đành lòng, đi công tác cũng muốn đưa vợ theo, chỉ sợ cô giống như trước đây âm thịnh dương suy không biết quan tâm đến chính bản thân mình, để ở bên người, nhìn chằm chằm thì yên tâm hơn. 

Trong lòng Lệ Táp chấn động, âm thanh của Phó Liệt cũng mơ hồ truyền đến: "Thôi, lúc tôi không ở nhà mọi người chăm cô ấy không nổi, để cô ấy đi theo tôi sẽ tốt hơn. Tâm trạng cô ấy cũng xấu, nhân dịp này đi ra ngoài thư giãn một chút."

Có tiếng thở dài, hình như là chị Ngô rời đi. Lệ Táp có chút cứng nhắc xoay người lại, nhẹ nhàng chậm chạp đi lên lầu. 

Bước chân, có chút nặng. 

....................................

Lúc Phó Liệt đi vào, hiếm khi thấy cô mỉm cười với anh, cười khúc khích, khiến lòng anh nhộn nhạo.

Bước nhanh đến, kéo cô vào trong ngực, lại lấy cái hộp nhỏ trên bàn, mở ra giúp cô đeo lên cô, anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Lệ Táp cúi đầu nhìn dây chuyền, tay chạm lên những hạt châu mượt mà bóng loáng, hỏi nhỏ: "Đắt lắm đúng không?"

Mặc dù cô không phải là người trong nghề nhưng nhìn những hạt châu lộng lẫy, trong suốt, đều đặn cũng biết là hàng thượng phẩm, giá cả tuyệt đối xa xỉ. 

"Ưmh, em thích là được, tất nhiên là giá trị liên thành nhưng nếu em không ưng thì nó cũng không có giá trị gì cả."

Đối với anh mà nói, đồ vật khiến cô vui vẻ thì dù có mất nhiều tiền cũng không là gì cả. Cổ nhân còn biết Phong hỏa hí chư hầu hòng kiếm lấy một nụ cười của mỹ nhân, Phó Liệt cũng không phải là loại đế vương ngu muội, chẳng lẽ lại không so được với bọn họ?!

"Hạt châu này, không phải là hạt châu Phật đấy chứ?" Lệ Táp nhìn sợi dây qua kính, cảm thấy có chút kỳ quái, hạt châu này còn ánh lên màu xanh lam nhàn nhạt, nhìn có vẻ lạ.

"Ha ha ha, " Phó Liệt cười to, "Phu nhân thật tinh mắt, hạt châu này là có thể giúp em bình an."

"Anh tin Phật?" Lệ Táp có chút hoài nghi, người cuồng ngạo giống như anh, sẽ tin vào một người không tồn tại? Thật không thể tưởng tượng nổi.

Phó Liệt nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nhìn cô, mở miệng nói: "Chỉ cần là vì em, anh đều nguyện ý thử."

Cho tới bây giờ, kẻ thù của anh không ít, dù cô được bảo vệ nghiêm ngặt thì cũng khó tránh khỏi ngoại lệ. Đối với loại chuyện ma quỷ quái lạ, anh chỉ khịt mũi coi thường, cho rằng là do lòng người tác quái. Huống chi, người nhà họ Phó rất sáng suốt, ngoại trừ thế hệ trước thì ngay chính mẹ anh cũng không tin, hoàn toàn chẳng để tâm đến. 

Nhưng mà, nếu những thứ tín ngưỡng hư vô này có thể bảo vệ cô một đời bình an, vậy thì Phó Liệt nguyện ý tin Phật, cam nguyện thử một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play