Mèo đen nhỏ trời sinh tai thính, y quay lại phim trường, lập tức báo lại chuyện này cho Tô Ngọ.

“Nói vậy thứ thuốc kia là do người ta cho gã? Tôi gọi điện cho Phi Ngang, bảo người chút nữa theo dõi gã, biết đâu lại tra ra được đầu mối gì.” Tô Ngọ có chút hưng phấn, lại vô cùng phẫn nộ, người này đúng là chẳng ra làm sao cả, hồ ly rõ ràng chẳng làm gì, gã lại căm ghét y, chẳng trách ngay cả người anh họ đã giúp đỡ gã rất nhiều gã cũng không buông tha cho! Đúng là không phải người mà!

Viêm Phi Ngang sau khi nhận được điện thoại liền tỏ ý sẽ lập tức dẫn người tới đó, đồng thời cũng dặn họ không thể hành động một mình.

“Em biết rồi, có các con ở đây, em sẽ không chạy loạn đâu.” Tô Ngọ dù đã làm ba của năm đứa nhỏ nhưng chồng nói cậu vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời.

Cúp máy, Tô Ngọ và mèo đen nhỏ đều cẩn thận để ý tới Đường Diệu. Đường Diệu tiếp đó còn có một thêm một vài cảnh quay nên vẫn chưa rời khỏi đoàn phim.

Người của Cục 9 tới đây rất mau, họ lặng yên không một tiếng động vào thành phố điện ảnh theo dõi Đường Diệu, không hề làm cho bất kì ai chú ý đến cả.

Hồ ly diễn xong một cảnh, Tần tổng “thiếp thân trợ lý” lập tức cầm chai nước và khăn mặt tới, hầu hạ người ta đến vô cùng ân cần. Hồ ly nhận lấy chai nước vừa uống vừa quăng mị nhãn về phía hắn, ve vãn quyến rũ hết sức trắng trợn, dù là Tần tổng đã từng là một tên nhà giàu thích ăn chơi thì cũng có chút chịu không nổi sự nhiệt tình trong tình yêu của hồ tộc.

Tô Ngọ kể chuyện của Đường Diệu cho y biết, hồ ly cũng cảm thấy rất chi là cạn lời, lúc đó rõ ràng đạo diễn mới là người rống gã, y một câu cũng chưa nói mà nhỉ, người này sao có thể hận y được cơ chứ, đúng là nằm không cũng trúng đạn.

“Thôi, không thèm để ý tới gã nữa, đã trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa đi.” Trên mặt Tần tổng cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thực ra đã kéo Đường Diệu này vào danh sách đen rồi, cho dù sau khi Cục 9 điều tra xong, kẻ này vẫn an ổn thì cũng đừng nghĩ tới chuyện tiếp tục sống trong cái giới này nữa.

Phân cảnh buổi chiều của hồ ly không nhiều, mấy người liền tới một quán ăn trong thành phố điện ảnh dùng cơm.

Quán ăn này không lớn, cũng không có phòng riêng gì cả, chỉ dùng một bức bình phong đơn giản ngăn cách các vị trí, thức ăn hương vị đều rất tuyệt, mọi người đều rất thích.

Mọi người vùi đầu vào ăn, bé hai không thể ăn thịt liền ăn bánh ngọt, thò dài cái cổ nhìn nhìn bức bình phong đẹp đẽ, sau đó thừa dịp ba ba không chú ý, bé dùng chút pháp lực trong cơ thể bay lên bức bình phong, tò mò đánh giá một không gian nhỏ khác bên kia bức bình phong.

Không gian nhỏ kia và không gian của mấy người ba ba Tô Ngọ tựa như hai thế giới khác nhau vậy, bên kia chỉ có mỗi một người đang ngồi ở đó, im lặng.

Người kia nhuộm một mái tóc màu sắc sặc sỡ, trên mặt rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn, tựa như chỉ một giây sau thôi gã sẽ hất bàn bỏ đi ngay, mà kì dị chính là gã đang lặng yên ngồi bên bàn, thậm chí còn cố gắng nín thở.

Sóc bay nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ của bé, mắt to sáng lấp lánh nhìn về phía gã, có vẻ cảm thấy người này rất thú vị, liền ngồi lên trên bức bình phong, quan sát gã thật cẩn thận.

Kẻ đang im lặng ngồi trong không gian nhỏ được bé sóc bay nghịch ngợm đánh giá này chính là lông tạp. Lần này lông tạp nhận nhiệm vụ trực tiếp từ ông chủ, nhưng nhiệm vụ này có thể sẽ lấy đi mạng sống của gã.

Không ai có thể hiểu rõ hơn gã rằng tên lùn đối thủ kia khủng bố tới mức nào! Sức mạnh dời non lấp bể hùng hồn kia, căn bản cũng không phải là thứ mà một con người hay chỉ một tiểu yêu có thể nắm giữ được! Đó, đó là…

Gã không dám nói chữ kia ra, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới nhiều!

Nhưng lúc này cách một bức bình phong mỏng manh nơi gã đang an vị chính là mấy đứa nhóc, con của tên lùn gã đang lên kế hoạch bắt cóc kia, lông tạp cực kì căng thẳng, chú ý sát sao tới bên kia bức bình phong, nhưng lại không dám phát ra bất kì âm thanh gì làm cho người ta phát hiện ra mình.

Bé hai ngồi trên bức bình phong một lúc, thấy người này vẫn không hề lên tiếng, bé nóng nảy không nhịn được, hếch hếch cái đầu nhỏ của mình, nói: “Chít?”

Lông tạp đang căng thẳng nín thở: “…”

Nghe thấy tiếng động gần trong gang tấc này, gã sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đưa tới chỗ sóc bay nhỏ mắt to đen lay láy đang ngồi vững vàng bên trên, đối phương liền hếch cái đầu nhỏ về phía hắn, “Chít chít?” —— chú muốn chơi với cháu?

Lông tạp: “!!!”

Đúng lúc này, Tô Ngọ ở bên kia bức bình phong hô lên: “Bé hai, con đừng làm phiền người khác dùng cơm, mau xuống đi.”

Giọng nói kia ngay đối diện chỗ của lông tạp, cứ như thể đang đứng ngay trước mặt gã mà nói, lông tạp chỉ lo bị phát hiện ra, hơi hốt hoảng đứng lên chạy đi.

Bé hai ngó nhìn theo bóng lưng chạy đi của gã, vẻ mặt khá là tiếc nuối, sao không chơi với bé chứ, thật là nhàm chán.

Tô Ngọ đưa tay chộp bé con xuống, cốc nhẹ lên cái đầu nhỏ của bé, lại tuôn ra một tràng dạy dỗ, rồi mới thả bé vào giữa các anh em, để mấy đứa tự trông chừng nhau.

Lông tạp hốt hoảng chạy ra khỏi quán ăn kia, lại sợ bị người ta nhận ra, vội trùm mũ lên đầu, vội rời khỏi thành phố điện ảnh.

“Chưa bắt được?” Gã vừa mới ra khỏi thành phố điện ảnh đã nhận được điện thoại của đồng bạn cùng tham dự nhiệm vụ này, trong giọng nói ngập tràn sự trào phúng.

“Có bản lĩnh thì ngươi đi bắt đi.” Lông tạp hừ lạnh một tiếng, những kẻ này thay vì gọi là đồng bạn thì không bằng nên gọi là người đồng hành nguy hiểm thì hơn.

“Xì, phế vật.” Người kia bỏ lại hai chữ rồi cúp luôn máy.

Lông tạp tức tới siết chặt nắm đấm, phẫn hận mắng một tiếng, quay người rời khỏi thành phố điện ảnh.

Mấy tiểu yêu tinh ngoài ăn ra thì vẫn là ăn, từ sau khi đến xã hội loài người, họ đều đã bị món ngon của con người chinh phục!

Tô Ngọ ngồi dựa vào thành ghế, đưa tay xoa xoa bụng, thật là thỏa mãn.

Năm bảo bối nhỏ cũng ăn bánh ngọt uống sữa nóng, vui sướng nhảy lên trên người cậu.

“Chúng ta về đi, xem xem Đường Diệu kia có đi đâu không.” Hồ ly giơ tay khoác lên vai Tần tổng, vóc người cao to hơi nghiêng về phía người hắn, dựa vào, vừa dựa vừa nói với Tô Ngọ.

“Ừm, đi thôi.”

Đường Diệu cũng coi như là có kiên trì, dù bị đạo diễn mắng nhưng cũng không rời khỏi phim trường ngay, vẫn canh giữ trong đoàn phim, cũng có thể là sợ bỏ về sớm lúc đó sẽ không nhận được tiền lương.

Buổi chiều, Viêm Phi Ngang lại gọi lại cho Tô Ngọ một lần, “Bọn anh đã điều tra trước mấy nơi Đường Diệu thường hay tới, đều là hộp đêm rất bình thường, nhưng từ những thành phần thuốc tra được trong cơ thể Đường Tuấn Hào, thì rất có thể người cung cấp thuốc cho Đường Diệu chính là một manh mối quan trọng, anh định tự mình tới đó, chút nữa chạng vạng em mang các con về nhà đi nhé?”

“Có nguy hiểm không?” Tô Ngọ nghe nói anh muốn đích thân tới đó, không khỏi cảm thấy rất lo.

“Anh sẽ xử lý.” Viêm Phi Ngang chậm rãi nói, không muốn làm cậu lo.

Tô Ngọ vẫn rất lo lắng, nhưng cũng không dám mang các con theo mạo hiểm, đành đồng ý với anh, “Vậy được rồi.”

“Anh sẽ cố gắng về sớm một chút.” Trong lòng Viêm Phi Ngang mềm mại một mảnh, lại bổ sung thêm một câu.

“Ừm, em về nhà chờ anh.” Tô Ngọ cuối cùng cũng hưng phấn nói.

Chạng vạng hôm đó, Đường Diệu cuối cùng cũng ra khỏi đoàn phim, bắt một chiếc xe rời đi, người của Cục 9 cũng theo sát phía sau.

Tô Ngọ mang theo các con và mèo đen nhỏ cùng về nhà, các thú con chơi bên ngoài cả một ngày hết sức hưng phấn, lúc về đến nhà cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

“Bây giờ đừng để các bé con ngủ vội, không là đến tối con cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.” Khang Văn Thanh mau chóng đi tới bế hai cháu trai lên, mang các bé đi chơi với hai cụ nội của các bé.

Các bé con có người lớn chơi cùng, đương nhiên sẽ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, được chăn nhỏ bao quanh người còn mở to đôi mắt nhìn người lớn, được đùa liền cười khanh khách không ngậm miệng lại nổi, tay nhỏ còn múa may trên không trung, vô cùng có tinh thần.

Tô Ngọ có chút ủ rũ mất tập trung bên cạnh, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Phi Ngang, lại sợ quấy rầy anh làm việc, cực kì xoắn xuýt.

Mãi cho tới tận mười hai giờ đêm hôm đó, Viêm Phi Ngang mới mang theo gió lạnh về nhà.

Tô Ngọ đang ngủ trên giường mơ mơ màng màng, cảm thấy có người hôn lên môi mình, liền mông lung mở mắt ra.

“Đánh thức em rồi?” Người hôn cậu lùi lại một chút, lại không nhịn được hôn lên đôi môi hồng của cậu thêm một cái nữa, “Ngủ tiếp đi, anh đi tắm.”

Trong lúc Viêm Phi Ngang đang tắm trong phòng lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị người mở ra, anh nghiêng đầu nhìn, thấy Tô Ngọ đang tựa bên cửa ngoẹo cổ nhìn mình.

“Có muốn tắm cùng không?” Viêm Phi Ngang đưa tay về phía cậu.

Tô Ngọ liền đi vào, ôm lấy eo anh.

Hai người trong phòng tắm ôm hôn thân thiết, khi đi ra thì đã muộn lắm rồi, Viêm Phi Ngang mặc áo tắm vào cho cậu, ôm người vào trong lòng nằm xuống, “Ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hôm sau trời còn chưa sáng Viêm Phi Ngang đã rời giường, Tô Ngọ dụi mắt ngồi dậy, miễn cưỡng hỏi: “Vẫn còn sớm mà anh đã phải đi rồi à?”

“Ừ, người đã bắt được rồi, gã cũng đã nhận tội, khai ra thứ thuốc kia có được từ chỗ nào, hôm nay bọn anh định tới đó xem xem.” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, nhét người lại vào trong chăn, bảo cậu ngủ tiếp.

“Gã có quan hệ gì với những kẻ kia không?” Tô Ngọ chui lại vào chăn rồi vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu.

“Không biết, gã nói thứ thuốc kia gã nhặt được dưới chân một ngọn núi, tưởng là heroin ai giấu tạm, liền trộm một ít về bán, hôm nay bọn anh chuẩn bị tới ngọn núi kia xem.”

“Núi nào cơ?”

“Núi Trần.”

Tên của ngọn núi này nghe thực sự quá bình thường, cứ như mấy tên thôn nhà họ Trần, thôn nhà họ Vương trải rộng trên cả nước vậy, tên có vẻ không có độ công nhận, Tô Ngọ không có ấn tượng gì, nằm trong chăn nhìn Viêm Phi Ngang đi, rất nhanh lại nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Hôm nay là thứ hai, Tô Ngọ phải đến trường học, các thú con chỉ có thể ở trong nhà, để các người lớn chăm sóc. Các thú con bây giờ cũng đã quen ban ngày sẽ không được nhìn thấy hai ba ba, cũng không còn khóc náo loạn nữa, Khang Văn Thanh bế cháu trai lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của bé giơ giơ lên về phía Tô Ngọ, “Bảo bối nhỏ, tạm biệt ba ba đi.”

Bé con hình người phải còn lâu mới có thể hoạt động linh hoạt được như lúc ở nguyên hình, có điều không có ba ba ở đây, các bé cũng rất tự giác không dễ biến về nguyên hình, đây có lẽ cũng là sự cảnh giác đến từ một loại thiên tính nào đó.

“Chiều nay ba không có tiết, sẽ về sớm một chút, tạm biệt các con nha.” Tô Ngọ cũng vẫy vẫy tay với các con, đeo ba lô tới trường.

Trong trường học tất cả mọi thứ vẫn như mọi khi, cũng không biết có phải sáng sớm nay nghe nói mấy người Phi Ngang muốn ra ngoài tìm tới khởi nguồn của chỗ thuốc kia hay không mà trong lòng cậu luôn cảm thấy khó chịu hốt hoảng, cũng không biết có phải là do cậu đã quá cả nghĩ hay không.

“Cậu không thoải mái à? Sắc mặt không được tốt lắm.” Triệu Ngôn chọn nhiều môn trùng với cậu, thế nên hai người luôn đi học cùng với nhau, thấy thần sắc cậu không tốt liền lo lắng hỏi.

“Không có gì không thoải mái, có lẽ là do tớ nghĩ nhiều thôi.” Tô Ngọ lắc đầu với cậu ta.

“Tớ nghĩ không thoải mái thì tốt nhất là cứ đến phòng y tế xem một chút đi, đừng để bị bệnh mới bắt đầu chữa, mùa này dễ bị ốm lắm.” Triệu Ngôn nói xong thì thở dài, gần đây tiết trời hơi ấm lên, trong trường học của họ đã có rất nhiều bạn học bị ốm.

“Ừ, tớ biết rồi.”

Thật vất vả mấy tiết học buổi sáng ở trường mới trôi qua, Tô Ngọ cuối cùng cũng không thể chờ thêm được nữa, lập tức thu dọn đồ chạy về nhà.

Các thú con lúc này vẫn còn đang duy trì hình dáng trẻ sơ sinh ngoan ngoãn để người lớn cho bú sữa, miệng chảy nước miếng ròng ròng, từng ngụm từng ngụm mút sữa thật mạnh, vô cùng thỏa mãn. Khang Văn Thanh còn cười nói các bảo bối nhỏ thật là ngoan, ai ngờ Tô Ngọ vừa mới về đến nhà, mấy đứa nhỏ đứa nào cũng biến về nguyên hình hết, chít chít bay nhào về phía người ba ba Tô Ngọ.

“Cẩn thận một chút.” Tô Ngọ bất đắc dĩ đỡ được hết mấy đứa vào lòng, sữa trên miệng mấy đứa còn chưa lau khô, dính đầy lên quần áo của cậu.

“Dùng cái này lau tạm đi.” Khang Văn Thanh nhanh tay cầm hai cái khăn tới, một cái dùng để lau quần áo của Tô Ngọ, một cái khăn ấm thì dùng lau sạch miệng cho mấy đứa nhỏ.

Trong lúc Tô Ngọ đang lau quần áo, điện thoại lại nhận được một tin nhắn, là do Tống Quân Thành gửi tới.

Đối phương có vẻ rất lo lắng, Tô Ngọ thậm chí còn chưa kịp đọc tin, đối phương đã gọi điện thoại tới.

“Alo?”

“Tô tiên sinh, ngài có còn nhớ tới người bạn đã làm Tần đổng bị thương không của tôi không?” Giọng nói của Tống Quân Thành qua điện thoại nghe vô cùng lo lắng.

Tô Ngọ ngẩn ra, rất nhanh đã hỏi ngược lại: “Ý anh là Tưởng Huyền Minh?”

“Đúng, chính là cậu ta, vừa nãy cậu ta gửi tin cho tôi, bảo tôi tới một nơi gặp cậu ta, tôi nghĩ mọi người vẫn luôn không tìm được cậu ta nên liền gọi điện cho cậu.”

“Anh ta đang ở đâu?” Tô Ngọ hỏi ngay.

“Cậu ta có gửi địa chỉ cho tôi, tôi có gửi tin cho cậu rồi đấy.”

“Tôi xem ngay đây.” Tô Ngọ cúp máy, mở tin nhắn của Tống Quân Thành ra, trong tin nhắn là một chuỗi dài địa chỉ, là một nơi Tô Ngọ không quen lắm, chỉ có hai chữ cuối cùng cậu thấy quen mắt  —— núi Trần, chính là cái tên sáng sớm nay Viêm Phi Ngang đã nói với cậu.

Theo bản năng Tô Ngọ cảm thấy chuyện này rất không ổn, liền gọi điện thoại cho Viêm Phi Ngang ngay lập tức. Đáng tiếc mấy người Phi Ngang có lẽ đều đang chấp hành nhiệm vụ, số điện thoại bình thường không gọi được, Tô Ngọ nhanh chóng bấm số máy của Cục 9, Mạnh Thực đúng lúc đang ở lại trong Cục, hai người xác nhận với nhau, lập tức biết được đây đúng là cùng một địa chỉ.

“Mẹ ơi, con có việc phải ra ngoài một chút, mẹ giúp con trông mấy đứa với.” Tô Ngọ vừa nghĩ tới kẻ có thể trực tiếp làm hại tới hồn phách người kia, trong lòng lo lắng không ngừng, Phi Ngang dù đã tu luyện cùng cậu rất lâu nhưng ai mà đảm bảo được khi anh đụng độ với kẻ có thể hại hồn phách người kia sẽ có thể không bị thương một chút nào chứ?

“Đi đi, đi đi.” Khang Văn Thanh thấy sắc mặt cậu không tốt, đương nhiên là gật đầu đồng ý ngay.

Ai ngờ Tô Ngọ muốn đi, các bé con cũng không dễ để cho cậu đi như vậy, đứa nào đứa nấy đều trực tiếp đưa ngón tay tới kéo quần áo của cậu lại, làm thế nào cũng không dứt ra được. Tô Ngọ không tốn hơi sức chơi kéo co với mấy đứa nữa, lại nghĩ bây giờ các bé đã có sức mạnh hộ thể, liền mang các bé đi cùng luôn, tiện tay gọi một cú điện thoại cho hồ ly có sức chiến đấu cao.

Bản thân hồ ly chính là một tên cực kì thù dai nhớ lâu, bây giờ ngày nào y với Tần Hư Lăng cũng trải qua cuộc sống dục tiên dục tử cực kì tốt đẹp, trong lòng y, Tần Hư Lăng đã là người của y rồi, do y bảo vệ che chở! Thế nên cái kẻ dám to gan làm hồn phách hắn bị thương, hồ ly đại tiên y sao có thể tha cho được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play