Mèo đen nhỏ thấy hắn đến vẫn không vui vẻ lắm nhưng như Viêm Phi Ưng đã đảm bảo với Tô Ngọ, nếu anh đã biết mấu chốt trong lòng mèo đen nhỏ ở đâu thì việc này không thể làm khó được anh, bảo đảm sẽ dỗ y dỗ đến thật vui vẻ.
Càng lúc càng gần cuối năm, chuyện trong nhà cũng bắt đầu nhiều lên, mọi người định trở lại nhà họ Viêm, lại thêm thú con của Tô Ngọ cũng sắp ra đời, trong nhà đã sớm giục họ quay về, cũng không thể bảo bối nhỏ sinh ra ở bên ngoài được.
“Aiz, mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn lại tôi ở lại đây một mình, thật quá tẻ nhạt.” Hồ ly ngồi trên bàn ăn, vừa cầm cái đùi gà lên gặm, vừa nhồm nhoàm nói.
Viêm Phi Ưng chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, Tết này cậu cũng về nhà đi, ông bà nội dặn cậu nhất định phải về ăn Tết.” Hai ông bà vẫn thường nói một mình y ở thủ đô dốc sức làm việc kiếm tiền thật không dễ dàng, cực kì đau lòng.
“Nhà mọi người Tết đến sẽ nấu món ngon chứ?”
“Đương nhiên là có nấu rồi.” Viêm Phi Ưng buồn cười gật đầu.
“Vậy tôi đi!” Hồ ly nở một nụ cười cực tươi.
Sáng hôm sau, Viêm Phi Ngang đi làm như bình thường, Tô Ngọ thì chuẩn bị lên xe anh hai về nhà.
“Về rồi đừng chạy lung tung, tối anh sẽ về.” Viêm Phi Ngang nắm tay cậu, dặn dò.
“Biết rồi, em sẽ ở nhà trò chuyện với ông bà nội.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừm.” Viêm Phi Ngang cúi đầu hôn cậu, có điều rất nhanh anh lại buông cậu ra, nhìn theo cậu lên xe anh hai quay về nhà.
Viêm Phi Ưng phải lái xe nên mèo đen nhỏ nằm trên đùi Tô Ngọ, hai yêu tinh dán mặt lên cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài, nói chuyện với nhau.
“Kì thi vừa rồi cậu có qua môn không?” Mèo đen nhỏ nghiêng đầu hỏi.
“À, qua hết rồi!” Tô Ngọ nói đến chuyện này thì cực kì vui vẻ, tuy rằng điếm cậu miễn cưỡng chỉ qua trung bình một chút, nhưng vẫn không phải thi lại, điều này cho thấy nỗ lực của cậu vẫn rất có tác dụng!
Viêm Phi Ưng cũng cười nói: “Tiểu Ngọ đúng là rất lợi hại, cơ mà chỉ khen mồm thôi thì không được, phải mua cho em một món quà.”
“Aiz, không cần đâu, Phi Ngang có nấu món ngon cho em ăn rồi.” Tô Ngọ ngượng ngùng lắc đầu.
“Không, Tiểu Ngọ đã cố gắng như vậy, không thể không có thưởng.” Viêm Phi Ưng kiên trì nói. Vì vậy trên đường trở về, Tô Ngọ được thưởng cho một cái bánh ngọt to, sau khi về nhà cậu và mèo đen nhỏ có thể cùng ăn với nhau.
Viêm Phi Ưng đưa hai người về nhà xong liền đi làm, công ty anh cuối năm cũng rất bận.
Nhà họ Viêm cuối năm quả nhiên bề bộn nhiều việc. Các hầu gái vội vã quét tước lau dọn sạch sẽ nhà cửa, ông bà nội cũng vội liên lạc với những người bạn tốt của mình, mà thân là nữ chủ nhân của gia đình, Khang Văn Thanh lại là người bận rộn nhất.
Bà không chỉ phải chỉnh lý khoản thu nhập chi tiêu trong nhà mà còn phải liên lạc với người may quần áo may đồ mới mặc Tết cho mọi người trong nhà, còn phải xem các bếp trưởng chuẩn bị món ăn ngày Tết và món ăn trong tiệc tháng giêng để mời khách đến ra sao, quan trọng nhất là, năm cháu trai của bà sắp ra đời rồi!
Giống như những gia đình khác, các bảo bối nhỏ còn chưa sinh ra, bà nội Khang Văn Thanh sắp lên chức đã không thể nhịn nổi mà chất đầy đủ các loại đồ dùng cho trẻ sơ sinh trong nhà. Hơn nữa bà không chỉ chuẩn bị đồ dùng bình thường cho trẻ sơ sinh mà còn phải chuẩn bị cho tình huống các bảo bối nhỏ sau khi sinh ra có khi cũng chưa lớn bằng ngón tay cái của người trưởng thành, bà bây giờ cũng đã bắt đầu rầu rĩ, nhỡ năm bảo bối thực sự nhỏ như vậy thì nuôi thế nào bây giờ!
Tô Ngọ hoàn toàn không biết tới chuyện mọi người trong nhà đang lo nghĩ, cậu bây giờ là đối tượng bảo vệ trọng điểm, không cần quản gì hết, chỉ cần ăn được là tốt rồi. Đương nhiên ngoài ăn ra, tu luyện cũng không thể trễ nải, các thú con cũng có nhu cầu cực lớn đối với linh lực, Tô Ngọ ngày nào cũng phải nỗ lực tu hành, mới có thể đảm bảo chúng nhận được đầy đủ linh lực từ cậu.
Tu luyện xong xuôi, Tô Ngọ biến trở lại nguyên hình cùng mèo đen nhỏ ăn bánh ngọt bự do anh hai mua cho đặt trên bàn.
Mèo đen nhỏ cũng rất thích ăn đồ ngọt, cùng ăn với Tô Ngọ, trên râu mép dài của y liền dính toàn là bơ, Tô Ngọ cũng vậy, hơn nữa nguyên hình của cậu tròn tròn nhỏ nhỏ, gặm bánh ngọt nửa ngày, bánh bự cũng bị cậu gặm ra một cái động không chênh lệch với hình thể của cậu là bao.
“Aiz, no quá.” Tô Ngọ ngồi trên bàn duỗi hai móng vuốt ra, nhìn bánh ngọt lúc này đối với cậu chẳng khác gì ngọn núi nhỏ, vô cùng thỏa mãn.
Mèo đen nhỏ ăn nhiều hơn cậu một chút, chẳng qua mèo trời sinh đã là động vật ăn thịt, hàm răng với cái lưỡi nho nhỏ kia ăn cũng không dễ dàng, chỉ có thể từ từ liếm liếm.
“Ngọt quá.” Mèo đen nhỏ liếm môi một cái, đi tới trước đĩa nhỏ đựng nước liếm liếm nước uống, vừa uống vừa đánh giá.
“Nhưng bánh ngọt luôn ngọt như vậy mà.” Tô Ngọ trời sinh ăn tạp, vẫn rất thích ăn đồ ngọt, chẳng qua bơ đúng là hơi ngấy quá, cậu cũng nằm nhoài bên rìa bát uống nước.
Uống xong nước, mèo đen nhỏ ung dung thong thả vừa chải chuốt lông, vừa hỏi cậu: “Thú con bao giờ thì sinh?”
Tô Ngọ dùng móng vuốt cầm tờ giấy ăn lau nước dính trên móng vuốt và ngoài miệng, nghe vậy cậu hơi nghiêng đầu nghĩ một chút, rồi mới đáp: “Có lẽ còn khoảng mười ngày nữa.”
Mèo đen nhỏ gật đầu, khi đó vừa vặn gần giao thừa, thế là y nói: “Vậy cậu phải chăm chỉ tu luyện nhé.” Như vậy mới có thể có càng nhiều linh khí cung cấp cho cả thú con và bản thân cậu, hơn nữa cũng sẽ giảm đi nhiều nguy hiểm trong quá trình sinh thú con.
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Tô Ngọ gật đầu, dùng móng vuốt đã lau khô ráo gãi gãi cái tai.
Vì vậy mấy ngày sau đó, Tô Ngọ đều chuyên tâm hấp thụ linh khí và tu luyện trong tòa nhà nhỏ, người trong nhà nghe hồ ly nói cho dù có là yêu tinh sinh thú con, thì cũng vẫn có thể gặp nguy hiểm cực lớn, nhất thời ai nấy đều lo lắng.
Khang Văn Thanh lo âu nói: “Aiz, vậy phải làm sao bây giờ, nếu là người bình thường chúng ta còn có thể tìm bệnh viện sớm một chút, hoặc là mời bác sĩ chuyên gia đợi sẵn ở nhà, nhưng tình huống của Tiểu Ngọ, chúng ta một chút cũng không giúp được, thật đúng là làm người sốt ruột.”
Sợ nhất chính là Viêm Phi Ngang.
Viêm Phi Ngang tìm hồ ly nói chuyện một lần, ghi nhớ kĩ toàn bộ mọi chuyện y nói cho mình biết trong lòng, đồng thời còn mang toàn bộ linh quả và linh thực có tác dụng đã chín ở cả hai căn nhà về, có thể đến lúc đó sẽ cần dùng đến.
Nhưng dù trong lòng anh lo cho Tô Ngọ đến mức nào thì trước mặt Tô Ngọ, anh vẫn chưa hề biểu lộ ra bất kì tâm tình gì.
Năm cũ qua đi, Viêm Phi Ngang còn đưa Tô Ngọ đến trụ sở một chuyến.
Người tu hành trong trụ sở lần trước đã được Tô Ngọ chỉ dạy, chưa nói tu vi tăng lên nhiều thì cũng cực kì được lợi, đặc biệt nhờ Tô Ngọ dạy họ sử dụng linh thực phối hợp với tu hành, nên họ có thể trừ được mầm họa lớn trong khi tu luyện, nên mọi người đều rất tôn kính với Tô Ngọ, lần này thấy Tô Ngọ đến, đương nhiên lập tức không nhịn được đều đi tới chào hỏi cậu.
Nói thì nói vậy, chẳng qua tất cả đều kì vọng Tô Ngọ có thể chỉ dạy thêm cho họ điều gì đó, người tu hành, ai lại không muốn tu vi của mình cao thêm một bậc nữa chứ?
Chỉ là, không cần biết trong lòng họ ôm suy nghĩ thế nào thì đã báo trước phải thất vọng, bởi Tô Ngọ chỉ cùng Viêm Phi Ngang đến trụ sở một chuyến, rất nhanh lại đi.
Có người cuống lên, vội vã bám lấy lão đại Cố Tinh Hà mà hỏi: “Tô đại sư sao đã đi rồi? Chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy mà.”
Cố Tinh Hà liếc mắt nhìn họ một cái, sao có thể không hiểu trong lòng những người này nghĩ gì, chẳng qua hắn cũng lười vạch trần, nói: “Họ có việc thì đương nhiên phải đi rồi, tôi còn có thể kéo người ở lại không cho đi nữa chắc.”
“Aiz, nói như vậy là không được đâu lão đại, Tô đại sư có bản lĩnh và năng lực, nếu có thể ở lại chỉ dạy cho chúng ta một chút, thì đối với trụ sở, đối với Cục 9 trong tương lai, đều rất có lợi.” Người này cũng không sợ Cố Tinh Hà lạnh lùng, mặt dày mày dạn đeo bám sau lưng hắn làm phiền.
Cuối cùng vẫn là Long Văn chịu không nổi việc có người cứ quấn lấy Cố Tinh Hà, đuổi người đi.
Có điều Long Văn cũng cảm thấy lời họ nói rất có lý.
“Nhưng người ta là bảo bối của Viêm Phi Ngang, cậu ta không đồng ý thì tôi còn có biện pháp nào nữa chứ.” Cố Tinh Hà đành chịu bó tay thôi, hắn cũng muốn giữ người lại lắm, nhưng vấn đề là có thể giữ lại được hay không?!
Long Văn nhún vai, anh chỉ nói vậy thôi mà.
Tô Ngọ bị mọi người tranh nhau muốn giữ ở lại, lúc này đang cùng Viêm Phi Ngang tản bộ ở đỉnh núi gần đó.
Viêm Phi Ngang căng thẳng trong lòng, cũng sợ Tô Ngọ căng thẳng theo nên mới cố tình dẫn cậu tới đây.
“Không lạnh.” Tô Ngọ cười híp mắt lắc đầu, Viêm Phi Ngang liền cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.
Tô Ngọ chờ anh hôn xong mới ôm lấy cổ anh, hỏi: “Phi Ngang, thú con sắp ra đời rồi, anh có đặt cái tên nào thật hay cho chúng không?”
Một lần phải đặt tên cho tận năm thú con, đây là một chuyện rất khó khăn, hơn nữa con trai mình, luôn muốn đặt cho chúng những cái tên hay nhất, kêu nhất, thế nên, anh đương nhiên vẫn chưa nghĩ ra được. Trong lòng Viêm Phi Ngang hết sức lúng túng, nghĩ một lát anh mới nói: “Để mọi người trong nhà cùng nghĩ đi.” Trong nhà có nhiều người lớn như vậy, dù sao cũng phải trưng cầu ý kiến của mọi người.
“Ừm, vậy cũng được.” Tô Ngọ lại không hề có ý định tự mình đặt tên cho các thú con, cùng lắm là cậu chỉ đặt nickname thôi nhỉ?
“Không nói tới chuyện này nữa.” Viêm Phi Ngang nắm tay cậu đi về phía trước, “Chúng ta vừa đi vừa tản bộ một chút.”
“Được.”
Trụ sở ở bên trong ngọn núi, nhưng nhìn từ ngoài vào chỉ có thể thấy một ngọn núi nho nhỏ mà thôi, chẳng khác gì những ngọn núi có thể thấy được bất kì nơi đâu trên Hoa Hạ, chẳng có gì lạ cả.
Nhưng Viêm Phi Ngang tự mình tham dự bố trí lại biết nơi này có thiết trí nghiêm mật, người bình thường nếu không cẩn thận đi vào khu vực này, lúc nào cũng sẽ có thể làm cho chuông cảnh báo reo, khi đó ngay lập tức sẽ có người đi ra mời người đi.
Hai người dạo một vòng trên núi, Viêm Phi Ngang liền đưa người quay lại.
“Ở nhà đừng đi loạn, biết chưa?” Gần đây Viêm Phi Ngang luôn treo câu nói này trên miệng, anh rất sợ nhỡ Tô Ngọ ở đâu đó bên ngoài, không ở nhà lại xảy ra chuyện gì đó, người trong nhà thậm chí còn không tìm được cậu thì không biết sẽ phải làm sao nữa.
“Ừm, em biết rồi.” Tô Ngọ cũng tự hiểu tình huống của bản thân bây giờ, cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, định về Cục 9 một chuyến. Khi anh rời đi, Tô Ngọ đột nhiên cảm thấy trong bụng hình như không được thoải mái cho lắm, thực ra lúc cậu trở về đã mơ hồ cảm giác trong bụng có điểm kì lạ, chẳng qua biết Phi Ngang có việc, cậu cũng không nói gì nữa.
Viêm Phi Ngang đi rồi, Tô Ngọ chậm rãi về nhà, ở nhà nghỉ ngơi một lúc, lại không cảm thấy có chỗ nào có vấn đề, nhìn vào trong một lần, mấy thú con có vẻ hơi nóng nảy, nhưng đều ổn cả, cậu liền yên tâm, cảm thấy mình có lẽ đã nghĩ nhiều quá rồi.
Tối đó khi ăn cơm tối ở nhà, Viêm Phi Ngang vẫn chưa về, Tô Ngọ một mình trở lại phòng ngủ, khi tắm, cuối cùng lại một lần nữa cậu có cảm giác yêu đan chấn động.
“Ưm…”
Yêu đan chấn động kịch liệt hơn nhiều hồi bọn thú con đá cậu, nhất thời Tô Ngọ có chút kinh hoàng, chỉ lo thú con xảy ra chuyện gì, nhưng chờ tới khi cậu muốn quan sát bên trong cơ thể, lại phát hiện không thể làm được.
“Phi Ngang…” Tô Ngọ nhất thời càng thêm kinh hoảng, cậu ôm bụng chạy từ trong phòng tắm ra, đúng lúc nhìn thấy điện thoại của mình đang đặt trên giường, liền nhịn cơn khó chịu nơi bụng, chạy tới cầm điện thoại lên.
Viêm Phi Ngang đang trên đường về nhà, nhưng đường tắc nghẽn, không thể về được nhà trong thời gian ngắn. Điện thoại bỗng reo, anh liếc mắt nhìn màn hình thấy là Tô Ngọ gọi tới, liền để chế độ handsfree.
“Alo, Tiểu Ngọ, sao vậy?”
“Phi, Phi Ngang anh mau về đi, thú con hình như sắp ra rồi…” Giọng nói thất kinh của Tô Ngọ vang lên từ trong điện thoại, Viêm Phi Ngang cứng đờ toàn thân, suýt chút nữa đã không kịp giẫm bàn đạp, tông vào đuôi xe đằng trước.
“Anh về ngay đây! Tiểu Ngọ, em chờ anh!” Viêm Phi Ngang cúp máy, mắt thấy đường phía trước còn lâu nữa mới thông được, anh liền tìm một chỗ đỗ xe lại, sau đó chạy đường dài bắt một cái xe về nhà.
Trên đường về trong đầu Viêm Phi Ngang hoàn toàn trống rỗng, lúc này ngồi trên taxi, anh mới phát hiện hai tay mình không ngờ lại hơi run lên.
Đáng tiếc giao thông thủ đô thực sự không được tốt cho lắm, cho dù anh có bắt xe về thì vẫn phải tốn một khoảng thời gian dài mới về được đến nhà.
Người trong nhà không ai biết Tô Ngọ xảy ra chuyện, Khang Văn Thanh thấy mặt anh trắng bệch vội vội vàng vàng chạy về nhà, ngẩn ra, bà một câu cũng chưa kịp hỏi, Viêm Phi Ngang đã chạy về phòng của hai người.
Khang Văn Thanh hoàn hồn lại, bỗng thấp giọng nói: “Aiz, không phải là Tiểu Ngọ sắp…”
“Tiểu Ngọ… chuyện này…” Người trong nhà gần đây vẫn luôn mong ngóng chuyện vui này, vừa thấy vẻ mặt đó của bà, cũng đoán được điều gì đó, nhất thời cả nhà đều loạn hết cả lên.
“Aiz, có thật là như vậy không? Văn Thanh những thứ con chuẩn bị kia thế nào rồi, mau lấy ra đi.” Bà nội Viêm cũng gấp, vội vàng đứng dậy khỏi ghế.
“Chuẩn bị rồi, chỉ là không biết có dùng được hay không thôi, mà thôi không cần biết, để con đi lấy.” Khang Văn Thanh vội chạy về tòa nhà của mình, những thứ bà chuẩn bị này đều là tự mình bà làm, các hầu gái cũng không biết, tất cả đều cất trong tủ của bà khóa lại, chỉ có bà mới có thể lấy ra được.
Bà nội Viêm cũng không yên tâm, muốn tới chỗ Tô Ngọ xem, nhưng lại sợ không tiện, đành phải sốt ruột đứng tại chỗ.
“Gấp cái gì.” Ông nội Viêm thở dài, kéo bà ngồi xuống. Viêm Vân Hải bên cạnh đã gọi toàn bộ hầu gái trong nhà tới, theo lời thương lượng từ trước của người một nhà, thừa dịp lúc này tập trung họ lại, mở hội nghị phát tiền thưởng Tết, không nhỡ đâu lại không cẩn thận làm cho họ phát hiện ra điều gì đó.
Lúc này Viêm Phi Ngang đã nhanh chân chạy về tòa nhà nhỏ, lại một đường xông vào phòng ngủ, thấy Tô Ngọ mặt mày trắng bệch nằm trên giường, nơi đan điền của cậu xuất hiện một luồng sáng trắng, mắt thường hoàn toàn không thể thấy rõ tình huống bên trong, song anh thấy Tô Ngọ tuy rằng mặt trắng bệch nhưng người vẫn tỉnh táo, liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Tiểu Ngọ…” Viêm Phi Ngang nhẹ chân bước tới bên giường ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy bàn tay rũ xuống bên giường của cậu.
Lúc này Tô Ngọ đã không còn hơi sức đâu mà nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là mồ hôi, chớp đôi mắt to ướt nhẹp nhìn anh.
Viêm Phi Ngang nhìn thấy bộ dáng này của cậu mà đau lòng, cẩn thận dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho cậu, khi mở miệng, giọng anh cũng đã khàn khàn, “Đừng sợ, anh ở đây trông em, Tiểu Ngọ, anh yêu em.”
Tô Ngọ thích nghe anh nói câu này nhất, Viêm Phi Ngang vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, quả nhiên, đôi mắt to tựa như biết nói kia lúc này ngập tràn niềm vui sướng, cậu khẽ gật đầu với anh.
“Tách” năm thú con từ trong yêu đan ra, đối với một yêu tinh mà nói, gọi là cửu tử nhất sinh cũng không hề quá, dù sao yêu đan cũng là tính mạng của họ, một khi có bất kì sai lầm gì, nhẹ thì tu vi mất sạch, một lần nữa biến về làm động vật ngu muội, nặng thì chết, thú con còn chưa “tách” ra càng không thể thoát khỏi kết cục tử vong.
Thế nên Tô Ngọ vẫn luôn kiên cường, cậu tin rằng mình nhất định có thể sống qua, cậu đã hẹn với Phi Ngang rồi, muốn cùng nhau dạy dỗ, nuôi nấng thú con trưởng thành.
Quá trình “sinh con” dài đằng đẵng, Tô Ngọ nhất định phải tập trung tinh lực, đồng thời còn phải chuyển linh lực cuồn cuộn không ngừng vào trong cơ thể thú con, đề phòng thú con linh lực quá yếu sẽ bị yêu đan của cậu nuốt chửng.
Quá trình gian nan lại ngập tràn nguy hiểm này kéo dài tới tận sáng sớm ngày hôm sau, Viêm Phi Ngang ngồi bên giường trông coi người yêu và các con, cũng một đêm không ngủ, đợi đến khi toàn bộ thú con đã được sinh ra an toàn, đôi mắt cả một đêm không ngủ của anh cũng đã giăng kín đầy tơ máu.
May mắn chính là năm thú con đều chào đời khỏe mạnh, vì vậy một đám thú con được linh lực bọc quanh thân lăn từ trên bụng ba ba Tô Ngọ xuống dưới, nho nhỏ tròn tròn, may có Viêm Phi Ngang tay chân nhanh nhẹn, dùng khăn bông mềm mại đỡ lấy, bằng không mấy bé con nhỏ bằng ấy, lăn xuống gầm giường có khi cũng không ai biết.
“Tiểu Ngọ, vất vả cho em rồi.” Hai tay Viêm Phi Ngang nắm chặt lấy khăn bông nhỏ, cúi đầu thấy Tô Ngọ mặc dù đã rất yếu nhưng cũng không có gì đáng lo, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng có thể hạ xuống, anh khom lưng hôn lên môi cậu một cái.
“Phi Ngang… em mệt quá…” Tô Ngọ chớp chớp đôi mắt đau xót, cậu chưa từng mệt tới vậy bao giờ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy nổi nữa.
“Vậy em nghỉ ngơi đi.” Viêm Phi Ngang đau lòng cực kì, dán trán mình vào trán cậu cọ nhè nhẹ.
“Ừm, cho em xem thú con đã.” Tô Ngọ ngáp một cái, thò đầu nhìn vào trong khăn bông nhỏ. Viêm Phi Ngang vội đặt năm thú con bên cạnh Tô Ngọ.
Từ nãy tới giờ đã được một lúc, linh lực bao vây lũ thú con đã được thú con khỏe mạnh hấp thụ hết, thú con vươn cơ thể đỏ hỏn không lông ra, cuộn thành một cục bên cạnh Tô Ngọ. Bởi lo thú con sẽ bò loạn nên Viêm Phi Ngang dùng chăn to của mình và Tô Ngọ xếp chồng lên thành một lớp chặn bên ngoài, như vậy thú con sẽ không thể bò ra khỏi giường được.
“Chúng xấu quá đi.” Tô Ngọ nhìn một lúc, lông mày nhíu thật chặt, càng nhìn càng thấy xấu.
Viêm Phi Ngang nhịn không được, cười một tiếng, tuy rằng thú con bây giờ đang ở nguyên hình giống Tô Ngọ, nhưng trời sinh năng lực tiếp nhận của anh mạnh, hơn nữa bản thân anh lại thích nguyên hình của Tô Ngọ đến vậy, cũng không bị dọa như trong tiểu thuyết yêu ma, trái lại còn cảm thấy thú con rất đáng yêu.
“Chờ các con nảy nở ra sẽ rất ưa nhìn, vừa ra đời lúc nào cũng vậy cả.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Ngọ vẫn hơi lo nhưng Phi Ngang đã nói vậy rồi thì chắc chắn là không sai.
“Em mệt quá Phi Ngang, em ngủ đã, anh trông con nhé.” Tô Ngọ buồn ngủ nhưng vẫn cố trợn mắt nhìn, giờ mí mắt đã sắp mở không nổi ra.
“Ừ, nghỉ đi, anh sẽ trông em và con.” Viêm Phi Ngang bước nhanh vào phòng tắm vắt một cái khăn ấm ra lau mặt lau người cho cậu, lại thay đồ ngủ bằng bông thoải mái vào cho cậu rồi mới đắp chăn lên, để cậu ngủ cho được thoải mái.
Chờ phục vụ Tô Ngọ xong, tới lúc anh quay đầu lại, thấy mấy thú con cực kì tốc độ đã mở mắt ra rồi, đang mấp máy cái miệng, rõ ràng là đói bụng muốn ăn.
Có lẽ là chờ cả nửa ngày cũng không có thức ăn ngon đút vào miệng nên mấy bé con tủi thân, Viêm Phi Ngang nhìn mà chỉ thấy hoa mắt, mấy bé con lúc nãy mới chỉ to bằng nắm tay của học sinh tiểu học, mới chớp mắt một cái đã biến thành trẻ sơ sinh cỡ một bàn tay của đàn ông trưởng thành, ngoác miệng, oa một tiếng gào khóc.
Có một đứa bắt đầu, mấy đứa còn lại liền không dừng lại được, năm thú con đã biến thành trẻ sơ sinh, tiếng khóc một khi cất lên, nóc nhà cũng có thể bị mấy đứa khóc thổi bay đi.
Viêm Phi Ngang kinh ngạc nhìn mấy đứa, nhất thời cũng không biết nên làm sao, vẫn là Khang Văn Thanh trời còn chưa sáng đã chờ dưới nhà nghe thấy tiếng khóc, vừa mừng vừa sợ chạy lên trên tầng, mới phát hiện ba ba ngốc lại cứ đứng đờ một bên nhìn mấy bé con khóc.
“Aiz, con đứng ngốc ở đó làm gì, mau dỗ rồi cho bú sữa đi.” Khang Văn Thanh đập cho con trai ngốc một cái, lại gần bên giường bế một đứa lên, cẩn thận dỗ dành.
Hôm nay người một nhà họ Viêm đều đồng loạt xin nghỉ làm, Viêm Vân Hải cũng vào phòng ngay sau đó, tay còn bưng theo một chậu nước nóng, trong có ngâm năm bình sữa, ông bà nội Viêm sợ họ không đủ người chăm sóc bé con, cũng vào theo, trong tay còn cầm theo các loại đồ lót cho trẻ sơ sinh mặc, ngay cả Viêm Phi Ưng cũng cầm một bịch bỉm đi vào.
Một nhà năm người lớn, vừa vặn mỗi người một bảo bối nhỏ.
Khang Văn Thanh dùng cái chăn nhỏ quấn quanh từng đứa, sau đó mỗi người bế một bé con lên cho bé bú sữa.
“Ôi chao, lúc đang khóc không cho bú sữa được đâu, phải dỗ cho bé con không khóc nữa mới được đút sữa, biết chưa?” Khang Văn Thanh ngồi trên giường, dạy những người khác.
“Biết rồi.” Mỗi một người lớn đều bế một bé con, tuy rằng còn chưa thuận tay cho lắm nhưng cũng không đến nỗi luống cuống, chỉ có hai anh em nhà họ Viêm là hai tên đàn ông thô kệch hoàn toàn chưa từng chạm vào loại sinh vật như trẻ sơ sinh, bé con bị họ bế không thoải mái muốn khóc ré lên, ăn không được sữa cũng muốn khóc, nói chung chính là khóc… Làm cho hai người vã đầy mồ hôi, thú con cực kì bất mãn vì bị “phân” cho hai tên này chăm sóc, ăn xong còn trớ đầy lên người họ.
“Dốt quá.” Lúc này Khang Văn Thanh vừa có cháu nội, mặt mày cực kì vui vẻ, cốc đầu hai đứa con trai một cái, lại một lần nữa nhận lấy bé con. Không chỉ bà hưng phấn mà những người lớn khác đang ôm bảo bối nhỏ cũng cười tươi như hoa, năm đứa thật là tốt, năm bảo bối nhỏ mỗi người bế một đứa, ai cũng có phần không sợ bị cướp!
Viêm Phi Ưng thở dài một cái, tùy tiện xé vài tờ giấy lau lau sữa dính trên người, lại lo lắng nhìn Tô Ngọ đang ngủ rất say, ngay cả tiếng khóc của năm đứa nhóc cũng không đánh thức được, hỏi: “Tiểu Ngọ không sao chứ?”
“Em ấy muốn nghỉ ngơi một lúc.” Viêm Phi Ngang đến tận lúc này vẫn không biết nên làm thế nào, luống cuống đứng bên cạnh, nhìn bên này lại nhìn bên kia, không biết mình có thể làm được gì.
“Vậy chúng ta bế bé con sang phòng khác đi, đừng làm ầm để nó nghỉ ngơi.” Khang Văn Thanh đau lòng Tô Ngọ, nhanh chóng bảo mọi người chuyển sang nơi khác.
Phòng trong tòa nhà này có rất nhiều, Khang Văn Thanh đã sớm chọn một phòng trong đó bố trí đầy đủ đồ dùng, trong có một cái giường lớn, bên ngoài còn có một cái vòng vây xung quanh, năm thú con lăn lộn bên trong cũng không hề gì. Lúc này trong phòng đã được sưởi ấm áp, mọi người đặt các bảo bối nhỏ đã uống sữa xong lên giường nghỉ ngơi, sau đó cầm đồ lót đã chuẩn bị sẵn trước đó khoa tay múa chân trên người các bé.
Thú con tuy rằng đã biến thành hình người, nhưng rõ ràng vẫn nhỏ hơn trẻ sơ sinh bình thường nhiều, thoạt nhìn nhỏ nhỏ rất đáng yêu, vì vậy quần áo Khang Văn Thanh chuẩn bị sẵn trước đó quả nhiên không dùng tới, đành phải lại một lần nữa đặt may vài bộ đồ bông áo lót nhỏ thoải mái, tránh cho các bảo bối nhỏ phải trần truồng, ngay cả quần áo cũng không có để mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT