Bởi nhà thật sự rất thoải mái, hai người ngủ một giấc trong phòng ngủ, ngày hôm sau trời chưa sáng Tô Ngọ đã rời giường, định trồng hết toàn bộ linh thực còn lại trên sân thượng lớn.

Sân thượng lớn trong khoảng thời gian này cũng có mời người tới trang trí, đã trở thành một nơi thoải mái, ánh sáng tràn ngập, có điều vẫn không có đất trồng phù hợp.

“Trước đi mua ít chậu cây về đã, đất anh đã nhờ người chuẩn bị rồi.” Viêm Phi Ngang rời giường liền thấy cậu đang lúi húi trên sân thượng, cầm chìa khóa muốn cùng cậu đi ra ngoài.

“Ở đây có chỗ bán hoa sao?” Tô Ngọ vui sướng chạy tới bên cạnh anh, nắm tay anh cùng anh ra ngoài.

“Có.”

Cách đó không xa chính là trường đại học, cửa hàng xung quanh đó dày đặc, có đủ các kiểu quán ăn nhỏ, có thể thỏa mãn Tô Ngọ, trong trường học có nhiều cặp đôi, thành ra các cửa hàng hoa đủ mọi kiểu dáng lại càng không hề ít.

Viêm Phi Ngang đưa cậu thẳng tới cửa hàng hoa gần đó nhất, ở đó bán không ít chậu cây cảnh.

“Anh đẹp trai mua nhiều chậu hoa như vậy, định tự mình trồng hoa phải không? Có cần mua vài loại hoa không?” Cô gái bán hàng miệng rất ngọt, thấy họ mua nhiều đồ cùng một lúc như vậy, lại bắt đầu chào hàng sản phẩm trong cửa hàng mình.

“Vậy có hoa gì?” Tô Ngọ tò mò hỏi. Tính cậu rất dễ bị người khác dao động, cũng may tiền trong thẻ bây giờ cũng đã vô cùng khả quan, không ngừng được người nhà họ Viêm chuyển thêm vào, lần trước sau khi cậu giúp hai vợ chồng nhà họ Trương một chút, họ cũng chuyển vào trong thẻ cho cậu một khoản lớn, trong mắt người bình thường quả thực chính là một món tiền lớn, ngoài ra, còn cả thu nhập mỗi tháng đến từ các cửa hàng, chỉ có thể nói, cho dù bị người ta dụ dỗ một hai lần cũng không đến nỗi “phá sản”.

Cô bé nhân viên cửa hàng lập tức giới thiệu các loại hoa trong cửa hàng mình, lén lút không chỉ làm cho Tô Ngọ mua một đống hạt giống mà còn mua không ít phân bón.

Viêm Phi Ngang cũng không ngăn cậu lại, bản thân Tô Ngọ đến từ rừng rậm bao la, trong nhà trồng nhiều cây cối một chút cũng không tồi.

Hai người mua một đống lớn đồ về nhà, đồ trong cửa hàng hoa cũng rất nhanh đã được đưa tới. Vì vậy Tô Ngọ cũng lấy các linh thực khác cất trong bọc quần áo ra ngoài.

Nhắc tới cũng kì quái, những linh thực này vốn chỉ sinh trưởng ở nơi đặc biệt, ví dụ như ở linh mạch hoặc là linh huyệt, linh tuyền, chúng cũng bởi vậy nên mới được gọi là linh thực. Nhưng những linh thực này bị cậu mang tới thành phố linh khí mỏng manh, không ngờ vẫn có thể sinh trưởng rất tốt, đồng thời linh khí phảng phất trong cây cũng chưa từng tản mát đi, chuyện này rất kì lạ. —— đương nhiên Tô Ngọ cũng không có nhiều kiến thức trên phương diện này lắm, tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Những linh thực này lớn lên nhìn rất đẹp, tựa như là thứ không cẩn thận thất lạc xuống nhân gian, hoặc chính là có bề ngoài hình thù kì quái, giống như những thứ li kì chỉ có trong tiểu thuyết, chuyện lạ, cũng may người nhà họ Viêm có năng lực tiếp nhận tốt nên trước đó Tô Ngọ trồng nhiều cây trong sân nhà như vậy, mọi người mới không hề lộ ra ánh mắt quái dị, chuyện này có lẽ có liên quan rất nhiều tới việc tất cả mọi người đều rất yêu quý Tô Ngọ, dù sao thiếu niên cũng là thế ngoại cao nhân, có một vài thứ mà người phàm tục họ không biết cũng là bình thường thôi.

Người bán đất cho Viêm Phi Ngang cũng đến rất nhanh, hai người cùng hợp tác, nơi này đến lúc chạng vạng, sân thượng cũng đã được hai chồng chồng bố trí đến ra hình ra dạng.

“Tiếp đó, chỉ cần trồng cây xuống là được rồi.” Tô Ngọ đứng thẳng lưng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhìn sân thượng trồng cây do tự tay mình và Phi Ngang bố trí nên, hài lòng nở nụ cười.

Sân thượng được chia làm hai nửa, trong đó một nửa chất đầy đất, định trồng một loạt cây cối cao lớn ở đây, như vậy thoạt nhìn giống như một cánh rừng trong nhà vậy, mà nửa còn lại thì đặt ghế sofa nghỉ ngơi và bàn trà, trong góc cũng trồng vài loại cây cao lớn, cạnh ghế thì gieo các loại hoa mà Tô Ngọ đã mua, có thể tưởng tượng khi đám hoa đó đã nở rộ, ngồi trong đó uống trà tán gẫu đúng là một chuyện thật tốt đẹp!

Viêm Phi Ngang cũng rất hài lòng, anh tưởng tượng bộ dáng Tô Ngọ biến trở về nguyên hình trở thành một cục tròn tròn vui sướng chạy bên trong, trong lòng cũng tựa như bị cục lông mềm mại kia cọ cọ.

Thành quả cho hai ngày bận rộn của hai người, chính là toàn bộ sân thượng đều đã được bài trí xong xuôi! Mà thời điểm nhập học của Tô Ngọ cuối cùng cũng đã tới.

Lần đầu đến trường, Tô Ngọ rất hồi hộp, từ sáng sớm đã rời giường rửa mặt, sau đó cậu chui tọt vào trong tủ quần áo chọn bộ quần áo mà mình thích nhất, Viêm Phi Ngang thì giúp cậu kiểm tra những thứ cần mang đến trường, đề phòng nhỡ lúc đến lại xảy ra sự cố.

“Đi thôi, xuống tầng ăn sáng, sau đó anh đưa em tới trường báo danh.” Viêm Phi Ngang kiểm tra giấy chứng nhận nhập học một lần, sau đó cẩn thận cất đi, rồi mới dẫn cậu xuống tầng.

“Hôm nay anh không đi làm à?”

“Anh xin nghỉ.”

“Ồ.” Tô Ngọ ngoan ngoãn đi theo anh.

Có lẽ là bởi quá khẩn trương, bữa sáng nay ăn tào phớ mà Tô Ngọ rất thích nhưng cậu hiếm có khi lại chỉ ăn có một chút, bộ dáng cực kì mất tập trung.

“Đừng lo, anh sẽ giúp em xử lý tốt, ăn thêm một chút nữa đi.” Trong lòng Viêm Phi Ngang rất đau lòng, cậu nhóc luôn rất nghiêm túc, đối với bất kì chuyện gì cũng vậy.

Tô Ngọ gật đầu, mà động tác sau đó rõ ràng đã trở nên máy móc, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ xán lạn như khi được ăn ngon trước kia.

Viêm Phi Ngang thở dài, không bắt ép cậu nữa, cầm đồ ăn cậu ăn còn thừa tới, ăn hết sạch.

Ngẩng đầu thấy Tô Ngọ vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, Viêm Phi Ngang liếm môi một cái, nói: “Không thể lãng phí đồ ăn.”

Tô Ngọ nhìn động tác liếm môi của anh, bỗng đỏ mặt.

Chuyện báo danh ở trường quả nhiên rất thuận lợi, chờ tới khi đã làm xong tất cả mọi chuyện, Tô Ngọ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lo cậu học ở trường không quen, Viêm Phi Ngang liền dẫn cậu đi dạo xung quanh trường một chút, nói cho cậu biết bình thường cậu lên lớp ở đâu, nhà ăn ở chỗ nào, nhà của họ ở hướng nào.

“Nếu không tìm được thì cứ gọi điện thoại cho Phi Tuyết, hôm nay nó cũng tới báo danh.” Mỗi một chuyện nhỏ, anh đều căn dặn rất kĩ càng.

“Được.” Tô Ngọ nghe lời gật đầu.

Đến trưa, Viêm Phi Ngang đưa cậu tới nhà ăn trong trường, nạp một khoản tiền vào trong thẻ ăn mới nhận của cậu.

“Đồ ăn ở đây nghe nói không tệ, thử một chút xem, không thích thì sau này ra ngoài ăn.” Viêm Phi Ngang cùng cậu xếp hàng mua cơm, sau đó tới một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Tô Ngọ nếm thử một miếng, mắt hơi sáng lên, “Ăn ngon.”

Trên mặt Viêm Phi Ngang lộ ra một nụ cười, “Ăn ngon thì ăn nhiều hơn một chút.”

Hai người ấm áp ngọt ngào ăn cơm trong phòng ăn, bỗng nghe thấy Viêm Phi Tuyết chạy tới, gọi họ.

“Anh tư, chị dâu tư.” Cô gọi họ tiếng cũng không lớn, nhưng nhìn thấy họ trong trường mình, cô vẫn rất hưng phấn, vui vẻ.

“Lại đây ngồi, ăn chưa?” Viêm Phi Ngang ngoắc tay với cô.

“Vẫn chưa, chị dâu hôm nay cũng tới báo danh à.” Viêm Phi Tuyết ngồi xuống cạnh hai người, hưng phấn nhìn họ.

Viêm Phi Ngang đứng dậy lấy cơm cho cô, Tô Ngọ trừng mắt nhìn cô nói: “Hôm nay em đi học à? Trước đó cũng không thấy em đâu.”

“Chuyên ngành của em và chuyên ngành của anh chỗ học khá xa nhau.” Viêm Phi Tuyết nhìn xung quanh một chút, sau đó đứng dậy đi mua ít đồ uống về, đưa cho chị dâu tư của cô một chai rồi nói, “Sau này anh cũng sẽ đi học ở đây, tốt quá rồi, sau này chúng ta có thể cùng hành động.” Lần trước cô có tham dự vào chuyện kia của đàn anh Hàn, sau đó mới biết không ngờ người chị dâu thoạt nhìn nhỏ tuổi của mình này lại giúp đỡ nhiều người đến vậy, cảm thấy rất có ý nghĩa, cũng rất thú vị, thế nên hy vọng có thể cùng cậu làm nhiều việc có ý nghĩa như vậy nữa.

“Được thôi, Phi Ngang bảo anh có gì không hiểu thì cứ hỏi em.” Tô Ngọ ngoan ngoãn nói.

“Không thành vấn đề! Em hiểu cái trường này tương đối rõ đó.”

Lúc hai người đang tán gẫu thì Viêm Phi Ngang bê cơm về cho cô, ba người ngồi cùng một bàn ăn cơm, vẫn rất làm người ta chú ý tới.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi dung mạo của Viêm Phi Tuyết xinh đẹp, chẳng những học giỏi mà còn là hoa khôi của ngành, rất nổi tiếng trong trường, là đối tượng được nhiều nam sinh theo đuổi, có điều tất cả tinh lực của cô đều tập trung trên chuyện học tập, không có cảm giác gì. Các nam sinh trộm nhìn lén cô một hồi, rồi lại chuyển lực chú ý sang hai người đàn ông khác cạnh đó, trong lòng đều đang lặng lẽ tính bàn tính gì đó không biết tên.

“Ở trường quan tâm tới Tiểu Ngọ một chút, em ấy không biết rất nhiều chuyện.” Trước khi đi, Viêm Phi Ngang dặn em gái.

“Ưm, em biết rồi anh tư, anh đừng lo.”

Viêm Phi Tuyết làm việc rất đáng tin, Viêm Phi Ngang dặn vài câu rồi định đi.

“Phi Ngang, chiều nay anh sẽ ở nhà chứ?” Đột nhiên phải hòa mình vào một nơi mới, một cộng đồng mới, trong lòng Tô Ngọ rất không muốn rời xa Phi Ngang, nhưng cậu biết có một số chuyện không thể quá ỷ lại Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang hiểu rõ tâm tình cậu khi nhìn vào đôi mắt to kia, trong lòng mềm mại, giơ tay xoa xoa đầu cậu, giọng nói cũng trở nên nhu hòa, “Sẽ, chờ em tan học, anh sẽ tới đón em.”

Tô Ngọ nghe vậy lập tức lộ ra nụ cười cực tươi, “Tốt quá rồi, vậy em chờ anh!”

Hai người lưu luyến không rời tạm biệt nhau, chờ đến khi Tô Ngọ trở lại trường, liền phải một lần nữa đối mặt với đủ các vấn đề, trong lòng cậu tuy rằng vẫn còn lo lắng, nhưng sóc bay nhỏ kiên cường tuyệt sẽ không lùi bước! Sẽ càng không khiếp đảm!

Mới khai giảng cũng không có chuyện gì quá quan trọng, người trong cùng một lớp đều ngồi trong phòng học, mọi người làm quen với nhau một chút.

Học đại học năm nhất, cơ bản đều là người ngoại tỉnh, sinh viên ở thành phố thì còn khá hơn được một chút, còn người từ miền núi xuống thì nhận ra khá dễ dàng. Tô Ngọ cũng tự coi mình là một người từ “miền núi” xuống, nhưng bởi quần áo cậu mặc trên người thoạt nhìn không tệ, tất cả mọi người đều cho rằng cậu là sinh viên thành phố.

“Xin chào, cậu là người thủ đô à?” Ngồi cạnh cậu là một nam sinh thoạt nhìn rất gầy gò, cậu ta đã lén lút đánh giá Tô Ngọ rất lâu, lúc này cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bắt chuyện với cậu.

“Xin chào, tớ, tớ là người ở đây.” Tô Ngọ bỗng bị bạn học xa lạ chào hỏi, cũng có chút sốt sắng, lời nói ra cũng chính là lời mà Viêm Phi Ngang đã dạy. Cũng không phải là do nói bản thân là người đến từ “miền núi” thì có gì không tốt, thực ra là do thân phận của chính Tô Ngọ quá kinh thế hãi tục, có thể giảm bớt đi chuyện nào thì hay chuyện ấy.

“Cậu thì sao?” Tô Ngọ nói xong liền vội vàng hỏi.

“Tớ là người tỉnh N, các thầy cô giáo đều nói đại học Thanh Tuệ rất tốt nên tớ liền chọn trường này, thật sự rất tuyệt.” Đại học Thanh Tuệ rất nổi tiếng, là nơi mà phần lớn các học sinh đều mơ ước được tới học, sinh viên kia dù bây giờ đã được học trong trường rồi nhưng trên mặt vẫn cứ mang theo sự sùng kính.

“Đúng rồi, tớ tên Triệu Ngôn, cậu tên gì.”

“Tớ là Tô Ngọ.”

Rất nhanh, Tô Ngọ đã làm quen được với người bạn học đầu tiên trong lớp, hai người nói chuyện cởi mở, sau đó còn hẹn nhau cùng lên lớp.

Sau khi làm quen với bạn học và giảng viên rồi, Tô Ngọ mới biết còn phải tự chọn khoa và sắp tới còn phải tham gia học quân sự.

“Học quân sự mất bao lâu vậy?”

Tan học, Tô Ngọ tìm tới Viêm Phi Tuyết đã đứng chờ cậu sẵn ở bên ngoài, hỏi cô một đống lớn câu hỏi.

“Trường của chúng ta là nửa tháng, kiểu nội trú, thế nên không thể về nhà.” Viêm Phi Tuyết nói xong, trong lòng lại bắt đầu lo cho cậu.

Quả nhiên, Tô Ngọ nghe nói nửa tháng không thể về nhà, vẻ mặt liền thay đổi theo.

“Chỉ nửa tháng thôi, sống qua nửa tháng này rồi, sẽ không như vậy nữa, chị dâu tư, anh đừng lo.” Viêm Phi Tuyết rất sợ cậu sẽ lộ ra vẻ mặt đau khổ, cũng không biết nên an ủi làm sao, chỉ có thể lặp lại thời gian “nửa tháng” thêm một lần nữa.

Tô Ngọ nghe xong, trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu, “Anh biết rồi, chỉ nửa tháng thôi, anh sẽ chịu được.”

Lần đầu từ khi quen biết phải rời xa Phi Ngang mà mình thích, hơn nữa vừa chia xa đã là nửa tháng, trong lòng Tô Ngọ đương nhiên sẽ không vui, nhưng mọi người ai cũng phải làm vậy, cậu đương nhiên không thể khác người, nếu không nhỡ sau này các bạn học khác đều có thành kiến với mình thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải rời xa lâu tới vậy không thể gặp mặt, trong lòng Tô Ngọ liền đau lòng, đau tới co rút. Cậu bây giờ bỗng hiểu được lời mà Trương Ngôn Cung đã nói với mình, cậu thật lòng thích Phi Ngang, nếu không sẽ không vừa nghĩ tới chuyện  phải rời xa, đã đau lòng tới vậy.

Chiều tan học, Viêm Phi Ngang quả nhiên đúng hẹn tới đón cậu.

Tô Ngọ đi cùng với Viêm Phi Tuyết, “Em đi cùng anh nhé? Em có thể tới thăm nhà mới của bọn anh!”

Viêm Phi Tuyết rất muốn đi, nhưng mà… Cô liếc mắt nhìn anh tư tới đón người, lại liếc mắt nhìn chị dâu đáng yêu, cuối cùng vẫn cự tuyệt, “Để lần sau đi, lần sau em nhất định tới nhà anh làm khách!” Cô dù sao vẫn là một cô bé biết đọc hiểu ánh mắt mà.

“Vậy cũng được, tạm biệt.” Tô Ngọ nói lời tạm biệt với cô, lúc này mới chạy tới bên Viêm Phi Ngang.

“Hôm nay ở trường thế nào?” Viêm Phi Ngang theo thói quen nắm lấy tay cậu, cũng không thèm để ý tới ánh mắt của người xung quanh, dắt cậu đi ra ngoài.

“Rất tốt, em còn làm quen được với một bạn học mới…”

Hai người không lái xe mà nắm tay chậm rãi đi bộ về nhà, Viêm Phi Ngang chỉ thỉnh thoảng mới mở miệng hỏi một vài chuyện, dọc đường đi gần như đều là Tô Ngọ nói liên tục.

Về đến nhà, bàn ăn trong phòng ăn đã bày đầy món cho bữa tối.

“Oa! Phi Ngang, anh gọi thức ăn ngoài à?” Tô Ngọ vừa vào cửa đã hít hít mũi, sau đó men theo mùi thơm nhào tới bên bàn ăn.

“Anh nấu.” Viêm Phi Ngang cất balo của cậu xong mới thuận miệng đáp.

“Hả?”

“Những món này là anh nấu chiều nay, em nếm thử xem.” Viêm Phi Ngang kéo cậu, hai người cùng đi rửa sạch tay, rồi mới cùng ngồi xuống bên bàn ăn, cầm bát gắp thức ăn cho cậu.

Đầu tiên anh múc cho Tô Ngọ một bát canh sườn, không nghe thấy Tô Ngọ nói gì, nghi hoặc ngẩng đầu lên, kết quả lại thấy Tô Ngọ mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình.

“Thử một chút xem có thích không?”

“Phi Ngang! Không ngờ anh còn có thể làm ra món ăn ngon như vậy!” Hai mắt Tô Ngọ như có ánh sáng lập lòe, sùng bái nhìn cậu.

Viêm Phi Ngang ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Từ rất sớm trước đây anh đã xa nhà, cũng học nấu một vài món, món biết làm cũng không nhiều.”

“Sao có thể chứ! Một bàn này đều là do anh làm, thật là lợi hại!” Trong mắt Tô Tiểu Ngọ, người có thể nấu ra đủ các món ăn ngon miệng như vậy, đều cực kì cực kì lợi hại, không ngờ Phi Ngang của cậu cũng có thể! Đúng là, đúng là làm cho người cực kì vui vẻ!

“Em ăn thử một chút xem.” Trên mặt Viêm Phi Ngang hơi nóng lên, có lẽ là do bất kì người đàn ông nào cũng sẽ không thể chịu được sự sùng bái không chút che giấu như vậy của người yêu, anh bị đôi mắt to kia của Tô Ngọ nhìn chằm chằm, không nhịn được liền muốn tiếp tục làm những điều khiến cho cậu càng thêm sùng bái, cơ mà điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của Viêm thượng úy, thế nên anh nhịn lại.

“Ừm.” Tô Ngọ cực kì nể tình, một bữa này ăn tới bụng đều căng tròn lên, còn đau lòng lén dùng linh lực giúp tiêu hóa tốt hơn, vì muốn ăn sạch món do Viêm Phi Ngang nấu.

Một bữa ăn xong, Viêm Phi Ngang đứng dậy thu dọn bàn ăn, sóc bay nhỏ thì ngồi phịch trên ghế xoa bụng, một chút cũng không keo kiệt mà khích lệ: “Ăn ngon quá, ăn ngon quá! Phi Ngang anh thật lợi hại!”

Viêm Phi Ngang thấy bụng cậu cũng đã hơi căng lên, cau mày nói: “Lên trên đi dạo một vòng, không đêm lại đầy bụng.”

“Được.” Hôm nay Tô Ngọ vô cùng nghe lời, đương nhiên bình thường cậu cũng đã rất nghe lời rồi, chỉ là vừa nghĩ sắp tới sẽ phải rời xa Phi Ngang nửa tháng, thì lại càng thêm nghe lời.

Từ phòng ăn đi lên sân thượng, Tô Ngọ phát hiện toàn bộ những linh thực mà cậu trồng xuống đã mọc trở lại, trong đó còn có vài cây hoa phong lan đang từng chút một tản linh khí ra bên ngoài! Chuyện này làm cho không khí trên sân thượng tựa như lại càng ngọt ngào hơn ở những nơi khác, hơn nữa đứng trên sân thượng làm cho người ta cảm thấy cực kì cực kì thoải mái!

Tô Ngọ liền quay sang kiểm tra đám hoa thường mà mình gieo xuống cạnh ghế sofa một chút, cũng không biết có phải là do linh khí trên sân thượng dồi dào hay không mà những loại hoa này đã nảy mầm rất nhanh, đồng thời tốc độ sinh trưởng cũng rất mau lẹ, chỉ mới ngắn ngủi hai ba ngày, đã có cành lá xum xuê, xem ra chẳng mấy chốc là đã có thể nở hoa.

“Tuyệt vời.” Tô Ngọ thỏa mãn chắp tay sau lưng đi vòng vòng xung quanh, bụng quả nhiên thoải mái hơn nhiều, trong lòng lại đang lập kế hoạch sau này sẽ phân chia quả của những linh thực này như thế nào.

“Đúng rồi, trái cây cho anh hai vẫn còn chưa đưa cho anh ấy.” Tô Ngọ chạy về phòng lật qua lật lại đồ còn dư lại trong bọc quần áo, cuối cùng cũng tìm được vài trái cây đỏ chót bên trong.

Toàn bộ linh thực trong bọc quần áo của cậu đã bị mang ra bên ngoài, nhưng vẫn còn không ít trái cây, hạt dẻ tìm được trên núi lúc trước, được cậu đặt thành từng hàng trên giá, khi cần tìm rất tiện.

Viêm Phi Ưng chỉ là người bình thường, đồ ở nơi này của Tô Ngọ có thể cho anh ăn, cũng không giúp anh chăm sóc cho dạ dày, cho cơ thể được nhiều, Tô Ngọ do dự mấy ngày, cuối cùng cũng chọn được một loại trái.

Trong mấy trái cây này có linh khí.

Người bình thường cũng có thể ăn trái cây chứa linh khí nhưng con người bình thường nếu như ăn quá nhiều linh khí cùng một lúc, cơ thể yếu đuối sẽ không thể chịu nổi. Như mèo đen nhỏ ăn được bảo bối, bảo bối kia không chỉ làm cho linh đài của nó thức tỉnh mà còn cải tạo cơ thể của nó trên một mức độ nào đó, lúc này mới có thể khiến nó từ một con mèo nhỏ cái gì cũng không hiểu biến thành yêu tinh có ý thức như con người, chỉ là cải tạo cơ thể như vậy, cũng làm cho nó phải chịu nỗi dằn vặn thống khổ khôn nguôi, tuy rằng trước đây nó chưa từng nhắc đến, nhưng Tô Ngọ lại từng gặp một người bạn là động vật cũng bước vào tu hành giống như nó, nên cậu hiểu rõ.

“Loại này hẳn là không có vấn đề.” Tô Ngọ không có nhiều kinh nghiệm phán đoán, anh hai Viêm đối tốt với cậu như vậy, cậu đương nhiên không muốn anh phải chịu dằn vặt, hay gặp phải chuyện gì đó khác, như vậy chỉ có thể thử từng chút một trước vậy, nói không chừng chờ cậu tìm ra được quy luật, sau này còn có thể cho Phi Ngang ăn!

“Phi Ngang, tối hôm nay chúng ta về nhà đi.” Tô Ngọ cầm trái cây chạy vào phòng, nói với Viêm Phi Ngang.

“Có việc gì à?” Viêm Phi Ngang đang đeo tạp dề rửa bát trong bếp, tay dính đầy bọt, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn cậu một chút.

“Có, em tới đưa quà tặng anh hai, chúng ta về đưa cho anh ấy đi.” Tô Ngọ cười híp mắt nói.

Nhìn trái cây cậu cầm trong tay, anh gật đầu nói: “Được.”

Khi trở lại nhà họ Viêm đã muộn lắm rồi, nhưng lúc hai người về đến nhà, lại cảm thấy bầu không khí trong nhà có vẻ không ổn.

Viêm Phi Ngang cau mày, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Còn không phải là do anh con sao, aizz, uống cho nhiều vào rồi đi bệnh viện.” Khang Văn Thanh còn chưa ngủ thở dài nói.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Vẻ mặt Viêm Phi Ngang nghiêm túc hẳn lên.

Viêm Phi Ưng bây giờ dù là năng lực của bản thân hay là bối cảnh địa vị nếu như anh không muốn xã giao uống rượu, thì đương nhiên là không ai có thể bắt ép anh được, nhưng trên đời này, không có bất kì ai là tuyệt đối không hề có kẻ thù, người nhà họ Viêm có, Viêm Phi Ưng có, chuyện mà anh phải đối mặt, có một số chuyện đương nhiên không thể suy đoán theo lẽ thông thường.

“Cũng không có chuyện lớn gì, mẹ đã hỏi trợ lý của anh con, là thằng nhóc nhà họ Tạ, hai đứa không biết là đã có chuyện gì xảy ra, đi uống rượu với nhau, dạ dày Phi Ưng vốn đã không được tốt, lại say rượu, liền trực tiếp vào viện, aizzz.” Khang Văn Thanh vốn định tới bệnh viện, nhưng Viêm Phi Ưng lại không cho, mà muốn Viêm Vân Hải tới, có lẽ lại là chuyện công việc, thế nên tâm tình của bà lại càng không tốt.

“Chúng ta tới thăm anh hai đi, đúng lúc em có mang theo ít đồ muốn cho anh ấy ăn.” Tô Ngọ không hiểu những chuyện này, nhưng nghe nói anh hai Viêm phải vào bệnh viện, trong lòng cậu rất lo.

“Đi đi, về sớm một chút, muộn lắm rồi.” Khang Văn Thanh xoa xoa đầu cậu.

Khi họ đi tới sân, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu, Tô Ngọ quay đầu lại, liền nhìn thấy mèo đen nhỏ ngồi xổm thành một cục đen sì trong sân.

“Ngươi muốn đi cùng với chúng ta hả?” Tô Ngọ ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói chuyện với nó, “Anh hai bị bệnh rồi.”

“Mang ta đi cùng đi.” Mèo đen nhỏ nhảy lên vai cậu.

Tô Ngọ vuốt ve người nó, cùng Viêm Phi Ngang lên xe.

Bệnh viện cách nhà họ Viêm không xa, họ rất nhanh đã tới.

Phòng Viêm Phi Ưng ở chính là phòng bệnh một người, đã muộn thế này rồi bệnh viện không cho người nhà vào thăm, Tô Ngọ lo cho anh hai Viêm vậy nên một người, một mèo, một sóc bay làm chút phép thuật ẩn thân, lén lút đi lên phòng bệnh trên tầng.

Trong phòng bệnh, Viêm Phi Ưng và Viêm Vân Hải quả nhiên vẫn chưa đi nghỉ, nhìn thấy họ đều kinh ngạc.

“Sao mọi người lại đến đây?”

“Anh hai, em tặng cái này cho anh, anh ăn xong sẽ khỏe lại.” Tô Ngọ vừa vào phòng bệnh đã vội vàng lấy trái cây kia ra.

Viêm Phi Ưng biết cậu có không ít thứ tốt, cũng không từ chối mà cười nói: “Cám ơn em Tiểu Ngọ.”

Tô Ngọ cầm trái cây đi rửa sạch sẽ, lại cắt thành từng miếng đặt lên đĩa, chớp mắt dặn anh: “Trái cây này anh không thể ăn quá nhiều cùng một lúc, nếm thử một chút trước đã.”

“Được.” Viêm Phi Ưng gật đầu, nghe lời cậu, nhón một miếng lên cho vào trong miệng.

Trái cây này vốn không chứa nhiều linh khí lắm, một miếng nhỏ này cho vào trong miệng, linh khí trong đó không chỉ không hề làm cho anh không chịu nổi, mà trong thịt của nó còn tựa như có đường phèn, theo cổ họng anh trượt xuống dạ dày. Viêm Phi Ưng hơi híp mắt lại, dạ dày vốn khó chịu bỗng tốt hơn nhiều, vật cậu nhóc cho anh đúng là linh đan diệu dược.

“Cám ơn em Tiểu Ngọ, thứ này rất hữu hiệu.” Viêm Phi Ưng chân thành nói cảm ơn.

“Anh hai đừng khách khí, cũng cảm ơn anh hai đã đưa thẻ hội viên cho bọn em.” Trên mặt Tô Ngọ nở nụ cười ngọt ngào, lại dặn tiếp, “Những quả này mỗi lần anh ăn một miếng, một ngày có thể ăn năm lần, khi nào ăn hết, dạ dày anh sẽ không còn khó chịu nữa, trái cây này trong thời gian ngắn cũng sẽ không hỏng hay biến chất.”

“Được.”

Đã muộn rồi, họ cũng không ở lại phòng bệnh lâu thêm, rất nhanh liền đi về, Viêm Vân Hải cũng đi cùng họ.

Viêm Phi Ưng cất trái cây còn lại thật cẩn thận, định mai rồi lại ăn, nằm trên giường định đi ngủ, ai ngờ lại chạm phải một thứ tròn tròn lông xù?

Vén chăn lên, quả nhiên liền nhìn thấy một con mèo đen sì không khác gì một cục than đá đang nằm lì ở đó, đã ngủ say sưa.

Viêm Phi Ưng: “…”

Bất đắc dĩ nằm trên giường, Viêm Phi Ưng còn tưởng rằng nằm cạnh vật nhỏ này sẽ không ngủ được, ai ngờ, trái lại, anh rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, bệnh nhân Viêm Phi Ưng bị đánh thức, anh nhíu nhíu mày, khó khăn mở mắt ra.

Còn chưa thấy rõ tia sáng trong phòng, anh đã nhìn thấy một thiếu niên toàn thân trần trụi nằm nhoài ngay cạnh mình, nghiêng đầu, dùng một ánh mắt kì quái? quỷ dị?… nói chung chính là cái ánh mắt không phải là của “con người” nhìn con người để nhìn anh…

Viêm Phi Ưng: “???”

Đối phương bỗng lên tiếng, trong giọng nói lười biếng kia còn xen lẫn một chút thiếu kiên nhẫn, “Mau ngủ, bệnh nhân phải nghỉ ngơi thật tốt, xét anh từng mang cá khô đến cho tôi ăn, bổn miêu sẽ chăm sóc cho anh.”

Viêm Phi Ưng: “………”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play