Viêm Phi Ngang nghe xong tình huống mà cảnh sát kể lại, sắc mặt đã cực kì khó coi.
Cảnh sát cho rằng anh là người nhà của thiếu niên kia, cũng không biết nên nói an ủi anh thế nào, đành thở dài.
Giao thông ở thủ đô thực sự không được tốt, dọc theo đường đi, có rất nhiều camera, tuy rằng thời gian chuẩn bị vội vàng, trên chiếc xe cảnh sát mà họ sắp xếp kia cũng đã được trang bị máy định vị, rất nhanh đã có thể xác định vị trí cụ thể.
Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn vị trí của đối phương, mở cửa xe, lên xe, nhanh chóng nổ máy đuổi theo.
“Cậu rốt cuộc là ai?!” Tiêu Triển sau lúc ban đầu mờ mịt, trong lòng rất nhanh đã cảm thấy nghi hoặc, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải là đầu mình đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không!
Thế là Tô Ngọ liền tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Ngọ, anh thì sao?”
Tiêu Triển nào có tâm tư nói họ tên mình ra cho cậu nghe, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một camera trên đường, trầm mặc rẽ vào trong một cái ngõ, nhanh chóng xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe đi sang sườn xe bên kia, mở cửa xe nói với cậu: “Xuống xe đi theo tôi.”
Tô Ngọ không rõ lí do, nhưng vẫn nghe lời hắn đi xuống xe, cùng hắn đi vào một cái ngõ nhỏ khác chỉ một người đi vừa, đương nhiên trong tay cũng không quên cầm theo chai sữa.
Tiêu Triển giơ tay nắm lấy vai cậu, Tô Ngọ lại bước sang bên cạnh một bước, làm hắn bắt hụt, Tiêu Triển cau mày, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cậu, đôi mắt to hắc bạch phân minh của thiếu niên nhỏ, ướt át phản chiếu cảnh sắc xung quanh và bầu trời xám trắng, tựa như trong suốt thấy đáy, phản chiếu lại tất cả, lại không chút sợ sệt hay khiếp đảm vì bị bắt cóc.
Tiêu Triển cảm giác lòng mình nặng nề, nheo mắt lại cố ý dùng ngữ khí hung ác hỏi cậu: “Cậu không sợ sao? Tôi chính là kẻ mang tội giết người, cậu không sợ tôi sẽ giết chết cậu?”
Tô Ngọ nghe vậy khẽ cau mày, “Anh đâu hề giết người, tại sao lại tự nói bản thân như vậy?”
Tiêu Triển ngơ ngác, nhất thời chỉ biết im lặng.
Tô Ngọ còn đang lo Viêm Phi Ngang đi từ trong siêu thị ra không tìm được mình, trong lòng có chút gấp gáp, cau mày hỏi: “Anh có chuyện gì cần tôi giúp không?”
“Giúp?” Tiêu Triển lấy lại tinh thần, tự giễu nở nụ cười, “Không, tôi không cần giúp, ai cũng không giúp được tôi.”
Tô Ngọ cảm giác trong lời này của hắn tựa như có bi ai vô hạn, nhưng đáng tiếc cậu hiểu quá ít về chuyện trong nhân thế này, cậu thực sự không hiểu nổi tại sao một người lại có thể có nhiều bi thương và sầu bi tới vậy, nhưng thông qua chuyện lúc trước, trong lòng cậu suy đoán người đàn ông này có lẽ là đã lâm vào cảnh khốn cùng gì đó, nên cậu hỏi: “Nếu có khó khăn gì, nói cho tôi nghe đi, biết đâu tôi lại có thể giúp được anh.”
Tiêu Triển cúi đầu liếc nhìn cậu một cái, đôi mắt to kia tựa như có thể rọi thẳng vào sâu thẳm đáy lòng, làm người ta tin tưởng, cũng có thể động viên lòng người, hắn nhếch nhếch khóe miệng, thì thào nói: “Cậu có biết bị tất cả mọi người phản bội là cảm giác gì không? Tất cả mọi người, toàn bộ người trong thiên hạ, ngay cả bạn tốt nhất cũng phản bội cậu…”
Hắn nói tới câu cuối cùng kia, gần như đã trở nên nghẹn ngào, cha mẹ lần lượt chết đi ngay trước mặt hắn, sau đó mỗi một chuyện xảy ra đều buộc hắn phải lùi về phía vực sâu không đáy, mà thực sự làm cho hắn ngã vào vực sâu, chính là một đòn cuối cùng của người bạn thân nhất.
Cơ thể hắn như không còn trọng lực, ngã xuống vực sâu, sau lưng là cuồng phong điên cuồng mãnh liệt, trước mắt là tình nghĩa sâu đậm nhiều năm qua của hắn và La Chương, nhưng đáng tiếc tới bây giờ, không còn gì nữa cả, thứ gì cũng không còn nữa.
Tô Ngọ có chút không dám tin tưởng, cậu do dự một chút rồi mới nói: “Nếu là bạn tốt nhất thì sao có thể phản bội anh được, có lẽ là anh hiểu nhầm thì sao?” Tính cách Tô Ngọ rất tốt, rất ôn nhu, tuyệt đối thuộc về mẫu người có thể chữa khỏi tâm tình cho người khác, thế nên lúc cậu ở trên núi đã có rất nhiều bạn, sau này xuống núi quen Thẩm Lan, Đại Hắc, mèo đen nhỏ, Mạnh Thực, còn cả Viêm Phi Ngang nữa, cậu căn bản là không có cách nào nghĩ tới chuyện những người này sẽ phản bội cậu, làm cậu tổn thương, cậu cảm thấy họ chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Nhưng Tiêu Triển trải qua mấy ngày nay tinh thần bị tàn phá, lúc này căn bản là không thể nghe lọt những lời này, đang muốn cười lạnh phản bác lại cậu, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ vang lên từ bên ngoài ngõ nhỏ họ đang ẩn mình, thần kinh Tiêu Triển lập tức căng thẳng, hắn dù sao cũng là một tội phạm truy nã còn chưa thành thục nghiệp vụ, không ngờ lúc có thể thoát thân lại đứng ở trong cái ngõ này với cậu nhóc này lâu tới như vậy!
Hô hấp của Tiêu Triển nhịn không được mà trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngọ nhất thời sắc bén tới nỗi có thể đâm người, cắn răng nói: “Ngay cả cậu cũng lừa tôi!” Hắn bây giờ căn bản không thể tin rằng thiếu niên này với mình cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nghĩ rằng đối phương dù sao cũng bị bắt, còn bị kề dao vào cổ, đối phương liên hợp lại với lực lượng cảnh sát đối phó với mình là chuyện đương nhiên, hắn bây giờ cảm thấy, quả nhiên cả thế giới đều đang chống đối lại mình, tất cả mọi người đều muốn đưa hắn xuống địa ngục!
Chỉ là không chờ Tiêu Triển kịp phản ứng lại xem bước kế tiếp nên làm thế nào, thì đã thấy một người ung dung đi vào từ một đầu ngõ khác.
Trên người người vừa tới không mặc cảnh phục, ngược lại quần áo trên người gã ta lại hỗn độn, xộc xệch, một mái đầu màu tóc cũng bị nhuộm tới tận tám màu, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thấy thế nào cũng không giống với hình tượng cao to, hào quang bốn phía của cảnh sát nhân dân.
Người đến quả thực cũng không phải là cảnh sát, gã chống tay bên eo, nói thẳng: “Trước mặt mày đã không còn đường để đi rồi, theo tao đi.”
“Mày là ai?!” Tiêu Triển cảnh giác nhìn gã, dao trong tay theo phản xạ nắm lại thật chặt, đây chính là vũ khí duy nhất của hắn.
“Người có thể cứu được mày.” Gã kia vuốt vuốt mấy sợi tóc hỗn độn trên trán, nghiêng đầu nói, “Muốn mạng thì cũng nên nhanh chút, người của bọn tao tạm thời dẫn cảnh sát đi, có điều chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ tới đây thôi.”
Tiêu Triển nghe vậy liền cười lạnh nói: “Mày nghĩ tao là thằng ngu à? Mày là cái thá gì chứ! Tao vì cái gì mà phải đi theo mày!”
Gã kia nghe thấy lời này của hắn, vô cùng thiếu kiên nhẫn, “Có đi hay không cũng không thể bắt ép được mày, mày không muốn rửa sạch tội danh trên người sao? Không muốn biết cha mẹ rốt cuộc là đã chết như thế nào à?!”
Lời của gã tất cả đều là tử huyệt của Tiêu Triển lúc này, đồng tử Tiêu Triển run lên kịch liệt, tay cầm dao càng run lên lợi hại hơn.
Gã kia nói xong tựa như không còn kiên nhẫn nhiều lời với hắn, nhanh chân đi về phía hắn.
Hắn đi tới gần, vô cùng thờ ơ liếc nhìn thiếu niên đứng cạnh đó, ánh mắt buồn bã, ngón tay buông xuống bên người giật giật.
“Anh muốn giết tôi sao?” Tô Ngọ vốn đang yên tĩnh nghe đối thoại của hai người chớp mắt nhìn gã.
Tạp mao khẽ cau mày, vốn gã căn bản không để đứa trẻ này vào mắt, trong quá trình làm việc của chúng, giết chết hoặc là làm mấy người không liên quan biến mất là chuyện bình thường, tiện tay là được, nhưng lúc này gã lại khó có thể giải thích cảm thấy đứa trẻ này có gì đó không đúng.
Nó quá bình tĩnh, có sự bình tĩnh mà đáng ra ở tuổi này không có!
Tạp mao trong nháy mắt đó liền động sát tâm, lưu quang nâu thẫm trong giây lát phun trào trong ngõ nhỏ gần như chỉ có thể chứa được một người, ngay sau đó ngưng tụ thành từng cây gai nhọn, đâm thẳng về phía tim Tô Ngọ!
Mà trong lúc lưu quang ngập tràn này chui vào trong ngõ nhỏ, Tô Ngọ liền nhận ra sức mạnh này, chính là loại sức mạnh hung hăng kia! Gần như giống y đúc loại sức mạnh bị truyền vào trong đầu bác Viêm!
“Hóa ra là các ngươi làm tổn thương ba của Phi Ngang!” Ánh mắt xưa nay đều ôn nhuận như nước thu của Tô Ngọ nhất thời sắc bén hẳn lên, cậu trở tay vung về phía sau, cũng không biết có phải là bởi trước kia đã từng xem bệnh cho bác Viêm mà có kinh nghiệm hay không, thế mà lại có thể chế trụ sức mạnh hung hăng kia một cách nhanh chóng.
Tạp mao nhất thời giật mình, gã khó có thể tin, đưa mắt nhìn đứa trẻ này, đôi mắt khẽ di chuyển, bỗng một quyền đánh về phía mặt cậu.
Tô Ngọ hoàn toàn không sợ công kích của gã, cậu không hề thả lỏng khống chế đối với nguồn sức mạnh kia, cơ thể lại trực tiếp bay lên từ trên mặt đất, chân đạp lên bức tường đầy bụi, giơ tay phải ra chụp lấy đầu tạp mao.
Hai người đánh nhau đều mang theo sức mạnh khổng lồ phun trào, mà trong mắt người bình thường như Tiêu Triển không nhìn thấy lưu quang, hắn chỉ thấy hai người đánh tới đánh lui như cao thủ võ lâm, trong ngõ nhỏ cũng cực kì hợp với tình hình, cát bay đá nhảy, bụi bay đầy trời, lá rụng tan tác, hắn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Có điều Tiêu Triển cũng chỉ ngẩn ngơ như vậy một lúc, hắn kịp phản ứng lại nhanh chóng, xoay người nhanh chân chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới chỗ một cái xe điện đã đỗ sẵn trong một nhà xe đơn sơ cách đó không xa, nhanh chóng cởi quần áo trên người nhét vào cốp xe, đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe lái đi thật nhanh.
Toàn bộ thế giới quan của hắn bây giờ đều muốn qua đời rồi, thế giới này đến cùng con mẹ nó bị sao vậy!!!
Tạp mao thấy mục tiêu đã chạy đi, muốn đuổi theo lại bị thuật sĩ không biết chui ra từ đâu kéo chân lại, quả thực là tức tới muốn giơ chân, vừa đánh nhau với Tô Ngọ vừa mắng: “Nhóc con lông vàng! Làm cái trò gì vậy.”
Tô Ngọ mới sáng nay vừa mới dẫn sức mạnh từ trong não Viêm Vân Hải ra, linh lực trong cơ thể vốn đã sử dụng tới giới hạn, sức mạnh của kẻ này quá hung hăng, cậu không dám xuất phần linh lực vừa mới khôi phục được một chút ra, chỉ có thể cố gắng đọ sức với gã, lúc này nghe vậy, nhất thời vô cùng không phục, “Rõ ràng ngươi mới là tóc vàng, ta là lông xám… không đúng, ta là tóc đen!”
Tạp mao bị cậu chọc tức muốn chết, gã nhìn ra năng lực của nhóc con này hình như có phần cạn kiệt rồi, có lòng muốn giáo huấn cậu, thế nhưng trong tai nghe lại truyền tới lệnh rút lui, gã đành thổi một cái, một đạo lưu quang nâu thẫm đột nhiên đánh tới, làm cho Tô Ngọ không thể không lui về phía sau vài bước, gã tàn nhẫn trừng Tô Ngọ một cái, hùng hùng hổ hổ đi mất.
Tô Ngọ thấy người đi rồi, mãi tới tận lúc không thể nhìn thấy nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, vội chống tay lên vách tường, ngồi xổm xuống.
Nguy rồi, linh lực đã sử dụng quá mức, linh lực liên tiếp tiêu hao hết mấy lần, cậu có cảm giác bản thân sắp biến trở lại nguyên hình…
…
Cảm giác của cậu cũng không phải là ảo giác.
Chờ tới lúc Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng chạy tới nơi Mạnh Thực đã báo cho mình, chỉ thấy quần áo Tô Ngọ rơi xuống đầy đất, trong nháy mắt đó, tựa như có một loại ý lạnh thấu xương, nhanh chóng chạy từ lòng bàn chân vào trong lòng, làm anh lần đầu tiên trong đời cảm giác choáng đầu, mờ mắt…
Nhưng đúng lúc này, nơi quần áo rơi xuống kia bỗng hơi động đậy một chút, một con sóc bay chỉ to bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành lăn lộn nửa ngày trong đống quần áo, cuối cùng cũng thò đầu ra, lại còn lo lắng nói: “Ai nha, thật sự biến trở lại nguyên hình rồi, nhỡ bị Phi Ngang nhìn thấy thì biết làm sao bây giờ…”
Viêm Phi Ngang: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT