Tô Ngọ đi tới đầu ngõ, nhìn thấy mấy đứa bé chừng mười tuổi đang vây quanh một cái thùng rác, dùng gậy chọc một con chó mực đang nằm thoi thóp trong đống rác.

Mấy đứa bé trai đâm mấy lần thấy con chó có phản ứng, không nhịn được lại đâm thêm mấy cái, sau đó nói: “Nghe nói có loài cây nếu lấy nước cốt của nó, động vật dù có bị lột da rồi, dùng nó cũng vẫn có thể mọc da lại, rất thần kì, các cậu đã từng nghe thấy chưa?”

“Oa, còn có cả thứ thần kì như vậy sao, là cái gì vậy?”

“Lừa người thôi, sao có thể có thuốc thần như vậy được, nếu có thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.”

“Đúng vậy, cũng không biết cậu nghe mấy tin gạt người đó ở đâu.”

Đứa bé lúc mới đầu còn được các bạn chú ý tới giờ lại bị nghi ngờ, lập tức không vui, dùng giọng vịt đực kì quái đang vỡ giọng của mình quát: “Ầm ĩ gì vậy, có phải hay không, chúng ta thử không phải là được rồi sao, à mà, con chó này cũng sắp chết rồi, đúng lúc lấy nó ra thử.”

Con chó mực kia có vẻ rất thông minh, hoặc có thể là theo bản năng, nó cảm thấy nguy hiểm và ác ý ập tới, nên cho dù cơ thể đã không thể di chuyển được, nó vẫn cố dùng sức muốn bò dậy khỏi mặt đất.

Mấy đứa bé trai thấy nó di chuyển, cuối cùng vẫn hơi sợ bị cắn, lùi lại phía sau một bước, sau đó thấy nó giãy giụa một hồi nữa rồi vẫn ngã xuống đất, thì lại cười hì hì, cầm gậy chọc vào cái chân bị thương của nó.

Vết thương sâu tới tận xương của chó mực bị gậy đâm vào, đau tới kêu lên vài tiếng, nhưng nó đã không còn khí lực, tiếng kêu chỉ còn lại tiếng rên nghẹn ngào nhè nhẹ.

“Gia Gia, muốn đi cứu Gia Gia…”

Tô Ngọ im lặng đứng ngoài ngõ, nghe thấy tiếng nghẹn ngào chó mực lặp đi lặp lại không ngừng, âm thanh kia ẩn chứa sự cố chấp khôn cùng, cho dù nó đã thương tích đầy mình, ngay cả đứng lên cũng đã không có sức.

Tô Ngọ nhìn bộ dáng của nó vô cùng khổ sở, không nhịn được mà nói với mấy đứa nhóc: “Các em đừng chọc nó nữa, nó sắp chết rồi.”

Mấy thằng bé mười tuổi, là cái tuổi ghét chó nhất, đột nhiên nghe thấy có giọng nói vang lên từ sau lưng, sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, thấy chỉ là một sinh viên năm ba hoặc năm tư, không lớn hơn mình bao nhiêu, mà bên chúng lại có tận mấy đứa, thế là dùng ngữ khí vô cùng khinh thường nói: “Quan tâm chuyện không đâu, có bệnh à.”

Tô Ngọ cau mày, nhất thời lại không biết nên làm gì, trong mắt cậu, con người và những động vật khác đều có địa vị ngang hàng nhau, mà nơi này dù sao cũng là địa bàn của con người, là thế giới do loài người thống trị, hơn nữa mấy con người kia tuổi cũng còn nhỏ, việc đã làm cũng không hẳn là quá ác độc như người trong cái thôn ở thâm sâu cùng cốc kia, chẳng qua là không biết phân biệt thiện ác thôi, cậu không thể trực tiếp dùng linh lực trừng phạt chúng, nhất thời cậu sững sờ đứng tại chỗ.

Mấy đứa bé kia thấy Tô Ngọ tuổi mặc dù lớn hơn mình, nhưng tính cách có vẻ rất yếu đuối, vóc dáng cũng chẳng cao hơn chúng được bao nhiêu, gầy gò yếu ớt, rất dễ bắt nạt, nhất thời vẻ mặt nhìn cậu lại càng khinh thường.

Nhưng ngay lúc chúng đang định nói vài câu trêu chọc cậu, thì bỗng lại thấy một người đàn ông cao lớn trầm mặt đi tới cạnh đối phương, cho dù cơ bắp trên người người này chẳng hề to con, cũng không hề mở miệng quát lớn chúng, nhưng cảm giác mạnh mẽ ngột ngạt như thể từ lúc sinh ra đã có vẫn làm cho bọn trẻ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, lời vừa mới vọt lên họng đã lập tức tụt xuống.

“Cút.” Viêm Phi Ngang nhíu mày kiếm, hai mắt sắc bén đảo qua mấy thẳng bé choai choai, khí thế không giận tự uy làm cho mấy thằng sợ đến nỗi không dám tiếp tục ở lại trong ngõ nữa, nhanh chóng vứt gậy xuống, chạy về một đầu khác của ngõ, cũng không dám thốt lên lời nào.

Tô Ngọ ngoài ý muốn liếc mắt nhìn mấy đứa bé kia, quay đầu lại nhìn Viêm Phi Ngang, sau đó vẻ mặt vô cùng sùng bái nói: “Phi Ngang thật là lợi hại, chúng đều rất sợ anh.”

Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, bàn tay anh khá lớn, ngón tay thon dài, đặt lên cái đầu nhỏ của Tô Ngọ, càng làm nổi bật vóc dáng và tuổi tác của hai người.

Tô Ngọ được bàn tay anh che kín đầu, thế là cậu híp mắt, thoải mái cọ cọ đầu lên tay anh hai lần, sau đó chạy tới chỗ con chó mực bị thương kia.

Chó mực thoi thóp, nhưng vẫn liều mạng giãy giụa, muốn bò dậy, bò dậy cứu người bạn tốt nhất của nó, Gia Gia.

Tô Ngọ nhìn bộ dáng của nó, nghe thấy nó nức nở lặp đi lặp lại lời kia, trong lòng chua xót, cậu lại một lần nữa nghĩ tới Viêm Phi Ngang, nếu như Phi Ngang có chuyện gì, cậu cho dù có bị thương nghiêm trọng như chó mực, cũng sẽ liều mạng đứng lên đi cứu anh.

“Đừng gấp, để ta chữa vết thương cho ngươi trước đã.” Tô Ngọ đưa tay sờ đầu nó, cũng không chê bộ dạng bẩn thỉu của nó.

Chó mực mỏi mệt quay đầu lại nhìn cậu, hai mắt đã có chút dại ra, nhưng vẫn khẩn cầu: “… Mau cứu Gia Gia…”

Nó cũng không hẳn là quá thông minh, vẫn chưa mở linh trí, chỉ là khá khôn, có thể biểu đạt được cũng chỉ có vài câu đơn giản, may mà cùng là động vật, lại đã tu hành trên núi hơn một trăm năm, quanh năm giao thiệp với các động vật nên Tô Ngọ mới có thể nghe hiểu được một chút, bằng không sợ rằng có người tốt bụng cứu nó, cũng không thể nào nghe hiểu được.

Tô Ngọ nghiêm túc nhìn nó, cam kết: “Được, chờ vết thương của ngươi lành rồi, ta sẽ giúp ngươi cứu cậu ấy.”

Cậu vừa nói, vừa không chút hoang mang đặt tay lên vết thương của nó, không chừng vận chuyển linh lực truyền lên người nó.

Sức mạnh từng luồng tràn vào cơ thể chó mực, vừa có thể chữa được vết thương của nó, cũng vừa làm cho nó cảm giác mệt nhoài, rất nhanh nó đã nhắm mắt lại thiếp đi, trong họng vẫn không ngừng thì thào tên của Gia Gia.

Tô Ngọ đang chữa vết thương cho chó mực, lúc này bỗng nhiên lại nhìn thấy một con mèo nhỏ đen tuyền nhảy lên trên tường, không khỏi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nó.

Cậu là sóc bay, mèo có thể coi như là thiên địch của cậu, song Tô Ngọ đã sớm có thể biến thành hình người, đồng thời cũng nắm giữ linh lực rất mạnh, trên núi, cậu cũng có làm bạn với mấy con mèo hoang, thế nên cũng không sợ nó.

Con mèo đen nhỏ đúng là vì ngửi thấy chút mùi kia mà tìm đến, có điều sau khi nhìn thấy Tô Ngọ rồi, nó cũng không tấn công cậu, cũng không đi ngay, mà ngồi trên tường cúi đầu tiếp tục nhìn cậu.

Tô Ngọ có chút khó hiểu, nhìn nó một hồi, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… có việc gì?”

Con mèo đen nhỏ liếc con mắt sáng ngời như sao của nó, nhìn hắn một chút, lại nhìn chó mực bên cạnh cậu, sau đó Tô Ngọ liền nghe thấy một giọng nói rõ ràng có hơi mềm mại, nhưng lại thanh lãnh đến khó giải thích của nó: “Nó tới từ phía tây.”

Tô Ngọ sửng sốt, không ngờ con mèo này không chỉ chủ động nói chuyện với mình, mà còn có thể biểu đạt ý mình một cách tinh chuẩn như vậy, rõ ràng là biểu hiện của việc mở linh trí, vội hỏi: “Ngươi biết nó đã xảy ra chuyện gì sao?”

Con mèo đen nhỏ lúc này mới giơ móng lên, thè lưỡi liếm móng mình, rồi nói: “Không biết, ai mà biết nó đã xảy ra chuyện gì, chó ngốc.”

Tô Ngọ: “…” Tuy rằng con chó này so sánh với con mèo đen nhỏ trước mặt đã mở linh trí, đúng là quả thực có chút ngốc thật, nhưng động vật vẫn chưa mở linh trí mà đã có thể nhớ tên Gia Gia, bị thương nặng như vậy mà vẫn nhớ tới chuyện đi cứu cậu, đã là vô cùng thông minh rồi có được không…

Viêm Phi Ngang vẫn luôn đứng cạnh, nhìn cả quá trình Tô Ngọ cứu con chó mực kia, tuy rằng anh không nhìn thấy ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ lòng bàn tay Tô Ngọ, nhưng cân nhắc tới chuyện lúc ấy anh cũng từng sắp chết giống vậy, lại theo lời kể của Mạnh Thực, lược bỏ vài câu nói quá, Tô Ngọ có thể dễ dàng chữa vết thương ở động mạch trên cổ của anh, cứu anh sống lại, ngày hôm sau đã có thể xuống giường ngay lập tức, cơ thể cũng không để lại di chứng gì… rồi nhớ tới chuyện mấy thôn dân chủ động xuống núi tự thú, tất cả đều nói lên Tô Ngọ nắm giữ một loại sức mạnh kì lạ, bản thân Viêm Phi Ngang cũng có phần liên quan tới chuyện này, thế nên anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Có điều lúc này thấy cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn con mèo đen nhỏ trên tường, nghe cậu nói chuyện với nó, anh cảm thấy thật kinh dị, đương nhiên không ai có thể nhìn ra điều này với thuộc tính mặt than của Viêm Thượng úy.

Con mèo đen nhỏ mẫn cảm nhìn về phía Viêm Phi Ngang, bốn chân thoăn thoắt, rất nhanh đã đi tới đầu kia của bức tường.

“Ngươi phải đi rồi sao?” Tô Ngọ nhìn con mèo nhỏ uốn éo cái mông nhỏ, vểnh cái đuôi, không nhịn được mà hỏi một câu.

Con mèo đen nhỏ quay đầu lại liếc cậu một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi sẽ giúp con chó ngu ngốc này phải không?”

Tô Ngọ gật đầu, “Đúng vậy.”

Cũng không biết là con mèo đen nhỏ lại nghĩ tới điều gì, bỗng nó nhảy xuống từ trên tường, trực tiếp đi tới bên cạnh cậu, sau đó lại nhìn Viêm Phi Ngang nói một câu chẳng liên quan tí nào, “Ta đói.”

Tô Ngọ sửng sốt, vội giới thiệu thức ăn của loài người cho nó, “Vậy chúng ta đi ăn, thức ăn của con người rất ngon đó.”

Con mèo đen nhỏ giương mắt lên nhìn cậu một cái, hỏi: “Ngươi có tiền mua à?”

Tô Ngọ: “…” Lời nói sắc như dao của con mèo kia quả thực đã trúng giữa hồng tâm, đâm tới lòng cậu đau đau đớn đớn, Tô Ngọ cậu không có tiền.

Tô Ngọ không có tiền không thể làm gì hơn là quay đầu lại nhìn Viêm Phi Ngang, chớp chớp đôi mắt to, có chút tội nghiệp như đang chờ được cho ăn – tiền trong thế giới con người đúng là thứ tốt, cậu cũng muốn, nhưng phải làm sao mới có thể có được đây?

Viêm Phi Ngang đưa tay tới trước mặt cậu, “Chờ chứng minh của cậu làm xong rồi, tôi sẽ đưa thẻ ngân hàng cho cậu.” Anh không trực tiếp đưa tiền cho Tô Ngọ, thứ nhất là sợ cậu bé cầm tiền sẽ làm cho kẻ xấu chú ý đến, anh sẽ lo lắng, thứ hai là khoảng thời gian họ rời khỏi đây, trở về thủ đô, anh cũng sẽ không bỏ cậu lại một mình. Sau khi về thủ đô rồi, anh cũng sẽ thay cậu bé sắp xếp tất cả mọi chuyện, đây chính là quyết định mà anh đã đưa ra, anh không muốn cậu bé một mình xuống xã hội dưới núi, lại phải cảm thấy cô độc.

Trên mặt Tô Ngọ, nhất thời ý cười rạng rỡ, đưa tay ra nắm lấy tay anh nói: “Phi Ngang anh thật tốt.” Trong lòng cậu lại hạ quyết tâm một lần nữa, nhất định phải làm cho Phi Ngang đồng ý với lời tỏ tình của mình, trở thành đối tượng giao phối của mình!

Tính cách Tô Ngọ giản dị, mỗi lần cảm ơn người khác, đều trực tiếp phát thẻ người tốt cho đối phương, Viêm Phi Ngang đã quen, thế nhưng lại rất thích ý cười khi nói chuyện của cậu, tựa như nụ cười vui vẻ kia nở ra, tất cả đều là bởi vì mình.

Chó mực hôn mê, Tô Ngọ định đưa nó về khách sạn, còn cả con mèo đen nhỏ muốn thức ăn kia nữa, cũng đưa về.

Vì vậy, chờ tới khi hai người một chó một mèo trở lại khách sạn, trong mắt người khác nhìn họ đều biến thành kinh dị, cũng may tuy rằng chó mực tuy rằng tên là Đại Hắc, thực ra cơ thể cũng không lớn lắm, Tô Ngọ lại dùng linh lực làm sạch cơ thể cho nó, hình dạng của nó thoạt nhìn cũng không còn quá khủng bố, khách sạn cũng không cản họ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play