Hoàng Phủ Tử Y cười, đột nhiên thay đổi chủ ý, trước đó cô ấy định đổi chỗ dùng bữa, là lo cho chân của Sờ Ngao Dư không thuận lợi, nhưng bây giờ lại cảm thấy, có những vấn đề vốn chẳng có cách nào tránh khỏi, sớm nhìn thấy cũng có thể sớm thấy quen thuộc, cho nên sau khi cô ấy cười, và nói rằng: Thôi thì cứ dùng bữa tại đây đi, gian phòng tại lầu hai,
anh có cảm thấy bất tiện không?
Sau khi nghe Hoàng Phủ Tử Y dứt lời, Sở Ngao Dư và người phục vụ rất nhanh đã hiểu được ý của cô ấy, không đợi Sở Ngao Dư trả lời, cô phục vụ đã nhanh chóng đáp: “Cô Hoàng Phủ suy nghĩ nhiều rồi, quán chúng tôi có thang máy, Ngài Sở có thể đi thang máy lên đấy mà.”
Hoàng Phủ Tử Y chợt ngây ra, cô ấy đến đây cũng vài lần, sao không thấy thang máy ở đâu cả, nếu như biết có thứ này, thì sao cô phải nhọc nhằn đắn đo làm gì kia chứ!
“Hơ hơ. diện tích quán của chúng tôi nhỏ, chỉ có hai tầng lầu, cho nên lúc ban đầu thiết kế, thang máy đặt tại cánh bên trái, khách ra vào thường không nhìn thấy được.” Người phục vụ rất hay đoán ý, không đợi Hoàng Phủ Tử Y hỏi, đã chủ động giải thích.
Sở Ngao Dư đứng một bên, mặt biến sắc, bổng lúc đấy cảm thấy có chút mủi lòng, chắc là do cảm động.
Hoàng Phủ Tử Y cũng không nói thêm gì, chủ động đẩy những chiếc bánh xe của Sở Ngao Dư, đi theo nhân viên phục vụ vè gian phòng đã đặt đó, và trong lúc Hoàng Phủ Tử Y đẩy thì Sở Ngao Dư cũng âm thầm thu chiếc nút tay khống chế, chẳng trách sao Anze Rui lại tự ý rời đi, nếu không thì anh làm sao có cơ hội như thế chứ.
Đợi hai người đó đi vào phòng ăn ngồi vào vị trí xong, nhân viên phục vụ mới đưa thực đơn và nói: Hai vị khách quý,xin mời hai vị chọn món.”
“Không phải là đã chọn rồi sao?” Hoàng Phủ Tử Y mỉm cười giễu cợt trong câu nói.
Người phục vụ càng thấy khó xử hơn, lén lén nhìn qua Sở Ngao Dư, Sở Ngao Dư cảm thấy bất lực, nói thẳng:” Anh chỉ là nhắn họ chuẩn bị trước nguyên liệu, không tính là chọn món, em thích ăn gì, bây giờ nhắn họ làm được không?”
Lời nói của Sở Ngao Dư vô cùng dịu dàng, với ánh mắt vô cùng trìu mến và nuông chiều, cộng thêm giọng nói trầm ấm đầy yêu thương, ngay cả nhân viên phục vụ nghe thấy đều đỏ mặt.
Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày, chàng trai ngồi trên chiếc xe lăn lại để lộ ra nửa khuôn mặt, lại có sức thu hút đến thế, nếu như tứ chi đều lành lặn,há chẳng phải là thiên hạ đẹp nhất mỹ nam không ai sánh bằng sao?
“Vậy cứ để ngài Sở đây chọn món, em thích ăn…….” Hoàng Phủ Tử Y khựng một hồi, sau đó mới nói: Chắc ngài Sở đây cũng biết là món gì mới đúng.”
Khuôn mặt của Sở Ngao Dư lúc này đơ đi, miệng lắp bắp, giống như muốn giải thích, nhưng sau cùng lại khép chặt miệng, nói với nhân viên phục vụ kế bên rằng:”Những thứ tôi sắp xếp, cứ theo ý Tôn sư phụ mà làm.” với lại những thứ anh sắp xếp cứ toàn là những món Tử Y thích ăn thôi.
“Dạ được, xin đợi trong chốc lát.”Người phục vụ chạy vút nhanh như cơn gió, chỉ còn hai người đó ngồi đấy, bầu không khí trở nên có chút lạ lẫm.
Sở Ngao Dư ngẫm nghĩ, ngập ngừng giải thích: “Anh xin lỗi, anh chẳng có ý gì cả, em đừng hiểu nhầm anh nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT