“Anh thích xem thể loại nào?” Hoàng Phủ Tử Y lấy ra một chồng đĩa, dò hỏi.

“Cái gì cũng được, em tùy tiện lựa chọn đi.” Thật ra, căn bản bình thường Sở Ngao Dư không bao giờ xem phim ảnh, tự nhiên cũng không có thể loại nào yêu thích.

Hoàng Phủ Tử Y rất nhanh nghĩ đến điểm này, cũng không bối rối gì, tiện tay chọn một bộ phim tình cảm kinh điển được quay chụp từ thập niên chín mươi, gọi là ‘Tình yêu của Al’. Nội dung chính là về thời kì Pharaoh, chuyện về tình yêu đẹp đẽ của một đôi nô lệ, vô cùng sâu sắc động lòng người. Trước kia cô chỉ nghe nói qua, vẫn luôn chưa có cơ hội tận mắt xem.

“Al, nếu chúng ta chạy đi, thì mãi ở lại trong rừng rậm, không bao giờ rời đi!” Người phụ nữ dịu dàng nói với người đàn ông nọ, trên mặt tràn ngập chờ mong cùng khao khát về tương lai trước mắt.

”Được, không bao giờ rời đi. Ai cũng không có quyền ngăn cản chúng ta ở bên nhau!” Người đàn ông với biểu tình đầy hy vọng tươi đẹp và sáng lạn như thái dương.

Người đàn ông và người phụ nữ cứ thế bắt đầu trốn chạy, trên đường rất nhiều lần trải qua trăm ngàn cay đắng. Không có đồ ăn, không có quần áo, không có bất cứ thứ gì; bọn họ từ hy vọng dần tiến tới tuyệt vọng. Cuối cùng, vẫn không thể hoàn thành ước nguyện, vẫn bị chủ nô bắt được, mà khi ấy, người đàn ông bị cắt đầu lưỡi, người phụ nữ bị ban thưởng cho nô bộc thấp kém nhất... Hình ảnh này, toàn là những máu me và dâm uế....

Đang xem đến mấy thứ hình ảnh không hay ho lắm, Sở Ngao Dư khẽ cau này, hơi có chút không được tự nhiên chuyển hướng tầm mắt ra chỗ khác. Nhưng thật ra Hoàng Phủ Tử Y hứng thú bừng bừng bình luận: “Không hổ danh là Arsha, kỹ thuật diễn rất tốt. Biểu tình sợ hãi rồi bất khuất, tinh tế chân thật.”

Hoàng Phủ Tử Y lấy góc độ của một diễn viên lần lượt phân tích hình ảnh các nhân vật. Thậm chí, đối với từng biểu tình biến hóa rất nhỏ của chân tay cô đều hiểu; bởi, bản thân cô cũng đã từng học tập phương thức biểu diễn này cho đến nay phần lớn kỹ thuật diễn đều học được từ đây. Mà nghe những lời này, Sở Ngao Dư lập tức có cảm giác hổ thẹn không nhẹ. Những suy nghĩ như thế, Tử Y có thể bình tĩnh nói ra... thật không nên đâu. Trên thực tế, anh chỉ là hướng ý nghĩ về phần xấu hổ, trái tim cũng nhảy thình thịch với tốc độ rất nhanh!

“Nhưng nói lại, dáng người Arsha quả nhiên quyến rũ, phập phồng bóng bỏng, còn có đầy đặn a.... ầy, chính là vưu vật nhân gian. Anh nói có phải hay không, Ngao Dư?” Sở Ngao Dư thoát khỏi suy nghĩ thất thần, Hoàng Phủ Tử Y lại uyển chuyển chuyển động, ngữ khí mang theo ái muội mập mờ hỏi.

Toàn thân anh tức khắc liền cứng đờ, vô tội nhìn cô, trả lời: “Anh không để ý lắm, khẳng định không tốt hơn so với em.” Sở Ngao Dư nói lời chân thật xuất phát từ nội tâm. Thời điểm phim chiếu đến màn kia, anh vì ngại ngùng mà quay đầu đi; hơn nữa, trong lòng anh, không ai có thể đẹp hơn Tử Y! Chỉ là, lời này vừa nói ra, nghe thế nào cũng giống như trêu người.......

“A? Sao nha? Anh cảm thấy vóc dáng em rất tốt?” Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, cảm giác mình bị trêu trọc. Cô không chút khách khí hỏi vặn lại khiến cho Sở Ngao Dư nhanh chóng đỏ mặt, vội vàng giải thích: ‘Anh, anh không phải có ý này!”

“Ồ? Vậy anh có ý gì?” Hoàng Phủ Tử Y chớp chớp mắt, càng ngày càng ngây thơ hỏi.

Sở Ngao Dư lúng túng mấp máy môi. Nếu đến lúc này anh còn không biết mình bị đùa giỡn, khẳng định đã sớm chia tay Tử Y lâu rồi. Chỉ là, dù có biết, anh cũng không thể tìm ra cách đối phó với tính cách này của cô; mỗi lần đều bị chọc đến mặt đỏ tai hồng, cả người đều như bị thiêu cháy...!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play