"Tôi... tôi giặt sạch cho anh" Hạ Lâm yết ớt lên tiếng nhìn Dạ Tư Hàn.
Rõ ràng chính bản thân cô mới là người đàn ông... khụ, người phụ nữ tương lai kế thừa chức vị tổng thống! Nhưng đứng trước người đàn ông lạ mặt này cô lại nhỏ bé như một con kiến.
Cho dù là Dạ Cận cô cũng chưa từng sợ như vậy!
"Đây không phải ý của tôi" Lời Dạ Tư Hàn vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Ánh mắt anh quét qua Hạ Lâm rồi dừng lại ở cánh cửa, mắt rét lạnh.
Dạ Tư Lăng đang ở bên ngoài cánh cửa, cực kỳ khách khí hỏi, "Đã ngủ chưa?"
Dạ Tư Hàn không trả lời lại, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt.
Dạ Tư Lăng hơi nghi ngờ, bên trong không có chút động tĩnh, anh ta thấp giọng hỏi lần nữa, "Chỗ tôi xổng mất một nữ thích khách, hình như cô ta đã chạy vào chỗ cậu. Có thể để tôi dẫn cô ta đi không?"
Đôi mắt Dạ Tư Hàn lại rơi trên người Hạ Lâm, ánh mắt u ám "Dạ Tư Lăng đưa cô đến?"
Hạ Lâm đứng đó, trái tim vốn đã đập dồn dập, khi nghe thấy lời anh nói tâm trạng liền càng trở nên không tốt.
Dạ Tư Lăng hiển nhiên sẽ không nói thật với người đàn ông trước mặt về thân phận của cô. Mà anh, lại cho rằng cô là người phụ nữ do Dạ Tư Lăng đưa đến.
Một bên là lang sói, một bêm là hùm báo! Cô tự cứu mình thế nào đây?
Giọng nói của Dạ Tư Hàn không có chút độ ấm, "Xem như cô hôm nay mạng lớn, mau cút về với chủ nhân của cô!"
Cô nhìn về phía Dạ Tư Hàn, "Đừng!"
Dạ Tư Hàn, "Cùng một câu, tôi không nói lần thứ hai"
Anh đứng đó cúi đầu nhìn cây súng lạnh lẽo trong tay, khẽ thổi lên trên.
Trái tim Hạ Lâm run rẩy. Trước đây vốn tưởng Dạ Cận là đáng sợ nhất, nhưng lại không ngờ được cô lại đụng phải một tên còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!
Dạ Tư Hàn, "Tự mình mở cửa cút ra"
Hạ Lâm, "..."
Cô vẫn nhìn anh, vốn còn muốn nhờ cậy Dạ Tư Hàn nói dối Dạ Tư Lăng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh quá thể đáng của anh, cô đột nhiên không dám nữa!
Có vài ý nghĩ vốn lúc đầu còn ở trong đầu, đột nhiên bị khí tràng của anh bóp chết không còn một mảnh vụn.
Nhưng làm cách nào mới có thể ở lại?
Cô không đi, chân đứng vững như bàn thạch.
Dạ Tư Hàn ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt kia, phảng phất như một giây sau cô còn không đi thì sẽ cho cô ăn một súng.
Chắc chắn phải đi rồi!
Hạ Lâm liếc nhìn Dạ Tư Hàn, đột nhiên bổ nhào tới ôm chặt cánh tay đang cầm súng của anh.
Ánh mắt Dạ Tư Hàn rét lạnh bóp cổ tay cô. Sức lực đó cơ hồ như muốn bóp vụn xương cổ tay cô vậy.
Dạ Tư Hàn xách cô đến trước cửa. Lúc đó, Hạ Lâm mới cảm thấy cân nặng 45kg quả thật không tốt tý nào. Nếu như nặng 100kg thì tốt biết mấy, tuyệt đối sẽ không bị xách như mớ rau thế này.
Đương lúc gần đến trước cánh cửa, cô đột nhiên lên tiếng, "Gái đưa tận giường còn không ăn, anh nhất định còn là xử nam rồi?"
Lời vừa dứt cô liền hối hận.
Cô ngước mắt nhìn rõ sắc mặt anh, chẳng lẽ bị cô nói trúng tim đen rồi sao?
Lạnh quá!
Vẻ mặt anh thật khủng bố!
Liệu anh có trực tiếp cho cô ăn súng không đây?
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, giọng nói tựa như vừa chảy ra từ hầm băng, "Chưa được Dạ Tư Lăng cho ăn no sao? Vẫn đói? Về bảo anh ta cho ăn tiếp đi"
Hạ Lâm, "..."
Dám vũ nhục cô thế đấy à!
Cô ưa sạch sẽ, không thích hàng secondhand!
Có điều, vị trước mặt này..... lẽ nào là xử nam thật?
Ánh mắt do dự trượt trên người anh. Tuy rằng chẳng khác gì đá bồn cầu vừa lạnh vừa thối vừa cứng, nhưng cũng may còn có chút nhan sắc, liệu có nên........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT