Dạ Tư Hàn ôm Hạ Lâm đặt trên giường, sau đó xoay người bước vào phòng tắm. Qua vài phút, anh cầm theo một chiếc khăn lông trắng ẩm ra giúp cô lau mặt.
Sau khi đã lau sạch, ngón tay thon dài của anh chạm lên đường nét khuôn mặt cô, khẽ dừng lại một lát, anh cất giọng trầm trầm: "Đau lắm phải không?"
Đáp lại lời anh là những tiếng hít thở đều đặn. Ánh mắt Dạ Tư Hàn lành lạnh nhìn cô. Anh cũng biết bản thân sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng câu hỏi vẫn bật ra khỏi môi.
Hạ Lâm nằm đó, hàng mi vừa dày vừa cong in bóng trên gương mặt trắng nõn. Làn da mịn màng, bờ môi hồng nhuận, an tĩnh tựa như công chúa ngủ trong rừng trong cổ tích. Dường như tất cả những ồn ã vừa qua chỉ là mộng ảo.
Thật lâu sau, Dạ Tư Hàn đưa tay nhấc hòm thuốc bên cạnh lên, anh nhấc tay cô lên nhìn một giây, sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc nước sát trùng lên vị trí bị thương, đặc biệt là vùng da bị trầy, anh thoa lên vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.
Lúc này, Dạ Tư Lăng đứng trên một tòa cao ốc đằng xa, tay cầm ống nhòm, đôi mắt hiểm ác.
Dạ Tư Hàn vẫn đang cúi đầu, ánh mắt chuyên chú. Động tác thoa thuốc phản chiếu qua lớp kính thủy tinh trong bóng đêm giống như mang theo một vầng hào quang, khiến mọi vật xung quanh đều ảm đạm phai màu.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Dạ Tư Hàn mới sát trùng xong vết thương. Anh cầm lọ thuốc mỡ lên, ngón tay thon dài bóp một chút lên đầu ngón tay, cẩn thận thoa lên cánh tay cô.
...................
Dạ Tư Lăng rừ xa trông thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng không vui. Anh ta lo lắng nếu nhìn quá lâu sẽ bị phát giác, nên chẳng mấy chốc đã thả ống nhòm xuống. Sỹ quan Chu đứng bên cạnh, không dám thở mạnh.
Dạ Tư Lăng nhìn ông, "Ông nói xem rốt cuộc cô ta có đúng là Hạ Lâm không?"
Sỹ quan Chu nghe thế, thật lâu vẫn im lặng. Ban đầu bọn họ bắt người ra từ phủ tổng thống, người rõ ràng là Hạ Lâm, đệ nhất công tử của nước A! Giam giữ mấy ngày, vẫn là Hạ Lâm. Rạng sáng ngày 17, Hạ Lâm vừa tỉnh lại liền liên tục cằn nhằn về việc cơ thể anh ta đã mốc meo, cả người bốc mùi lên hết, muốn được tắm rửa. Anh ta còn đề cập đến việc nghe đồn ở Dạ gia có suối nước nóng tự nhiên, muốn được thử một lần.
Tuy rằng cơ thể anh ta bốc mùi là sự thật, nhưng ông vẫn sợ Hạ Lâm nghĩ ra trò mèo gì, nên lúc đó vẫn chưa dám để anh ta đi đến suối nước nóng. Có điều, đêm muộn ngày 17, vào lúc hơn 23 giờ, thời điểm Hạ Lâm gần tỉnh lại, ông ta đã đích thân đưa người ném vào suối nước nóng, bố trí ba lớp an ninh trong ngoài trông coi nghiêm ngặt.
Thế nhưng không ngờ rằng đến phút cuối lại xảy ra sự cố.
Dạ Tư Lăng nhìn sỹ quan Chu chằm chằm, "Những người canh gác đêm đó có ai còn sống không?"
Sỹ quan Chu, "Thưa, diệt khẩu cả rồi" - Ông đã tự động lược bớt sáu chữ "theo sự chỉ thị của ngài"
Dạ Tư Lăng tiếp tục, "Ông có nghĩ là Hạ Lâm có khả năng bị đánh tráo giữa chừng không?"
Sỹ quan Chu, "Trước khi ngài đến, một con ruồi cũng bay không lọt"
Dạ Tư Lăng trầm ngâm. Lẽ nào là kế điệu hổ ly sơn?
Biết rõ anh ta háo sắc, cho nên Hạ Lâm ngay từ đầu đã mưu tính trước, dùng cách nào đó để liên lạc với người của hắn ta ở bên ngoài. Trước tiên sắp đặt mỹ nhân tựa như yêu tinh kia ở chỗ kín, đợi đến khi không có người chú ý liền đánh tráo.
Đợi đến lúc bản thân anh ta đến đó, Hạ Lâm vẫn tiếp tục ẩn náu ở đó, cho đến khi người phụ nữ kia chạy trốn, sỹ quan Chu và anh ta mang theo người đuổi theo, vậy thì bên suối nước nóng liền không còn người phòng thủ nữa rồi. Và rồi, Hạ Lâm liền dễ dàng trốn thoát ra ngoài!
Nghĩ đến đây, Dạ Tư Lăng sững người, lòng nóng như lửa đốt.
Sỹ quan Chu đứng bên cạnh cất tiếng, "Tam Thiếu, chẳng phải nói cho dù anh ta có giải được Cổ trên người cũng sẽ mất đi một phần ký ức sao?"
Đôi mắt Dạ Tư Lăng u ám, "Hừ, ngay từ đầu tôi đã không tin cái thứ này, thứ chết tiệt đó đáng tin sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT