Trình Ngôn Khoản thẳng lưng đứng trước cửa đợi mệnh lệnh, “Có, Đại úy”
Dạ Tư Hàn, “Đến chỗ bác sĩ Phong lấy thuốc xử lý vết thương đến đây”
“...” Trình Ngôn Khoản đứng bên ngoài thật lâu không trả lời lại. Vết thương có rất nhiều loại, nhưng Đại úy lại không nói rõ xử lý vết thương gì thì anh ta biết trả lời thế nào! Nếu như bản thân hỏi lại, liệu có phải sẽ lâm vào cảnh ngộ giống như Tư Đồ hay không?
Dạ Tư Hàn đợi mãi không nghe thấy câu trả lời của Trình Ngôn Khoản, liền hỏi lại: “Đã rõ chưa?”
Trình Ngôn Khoản uyển chuyển hỏi, “Đại úy, ngài cần loại thuốc thế nào?”
Dạ Tư Hàn liếc qua gương mặt đang trừng mắt nhìn anh của Hạ Lâm, “Vết thương bị hằn”
Trình Ngôn Khoản, “Rõ”
Dạ Tư Hàn chăm chú nhìn Hạ Lâm, “Đừng động”
Anh đưa tay ra giúp cô cởi nốt chiếc cà vạt dưới cổ chân, Hạ Lâm liền tránh né: “Đừng có động vào tôi”
Dạ Tư Hàn bắt hụt, cánh tay ngừng lại giữa không trung, ánh mắt anh sâu hun hút nhìn cô không buông.
Hạ Lâm lườm một cái rồi quay người, đưa lưng về phía anh. Cô không khóc nữa, nhưng hai mắt vẫn đỏ ửng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị ai ngược đãi đến như vậy! Ngay cả lần này bị mẹ kế và em gái âm thầm ám toán sau lưng thì những người đó cũng không dám đối xử với cô quá đáng!
Dạ Tư Hàn đứng ở đầu giường, “Là em tự chuốc lấy”
Hạ Lâm thuận tay túm lấy cái gối, cô quay người ném lên mặt Dạ Tư Hàn.
Anh đứng yên, nhấc tay đỡ lấy chiếc gối rồi vứt xuống đất.
Hạ Lâm rầu rĩ không nói gì. Tính ra, vẫn là do cô tự chuốc lấy!
Cô hung dữ nhìn Dạ Tư Hàn một hồi rồi nhanh chóng đứng phắt dậy mặc bộ đồ rằn ri lên người, hướng về phía cửa mà đi.
Dạ Tư Hàn nhìn theo, “Đi đâu?”
Hạ Lâm, “Không phải việc của anh”
Chân cứ bước đi, nhưng trong đầu cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên quái dị như thế, chỉ biết rằng trong lòng thực sự rất khó chịu.
Hạ Lâm cúi đầu, nhìn thấy vết hằn trên cổ tay lại càng cảm thấy uất ức. Hạ Lâm cô cũng có tự tôn! Cô không cần ngủ với anh ta nữa! Trên đời này xử nam nhiều vô kể, cô có thể đi tìm người khác giải quyết vấn đề!
Rõ ràng cũng biết rằng bản thân lúc này không lý trí, nhưng thật sự cô không có cách nào có thể khống chế cảm xúc của bản thân.
Dạ Tư Hàn, “Nếu đã muốn đi, trên người em đang mặc đồ của tôi, chiếc bỉm bên dưới cũng là của tôi. Cởi sạch ra rồi muốn đi đâu thì đi”
Hạ Lâm, “...” Cô nắm chặt đấm tay, bờ vai run lên vì phẫn nộ.
Hồi lâu sau, Hạ Lâm đứng ở hành lang, quần áo từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất.
Dạ Tư Hàn đứng trước cửa, mắt dõi theo sự chuyển động của chiếc áo rằn ri, nửa trên trần trụi của ai đó bắt đầu cởi quần, “Đủ rồi!”
Hạ Lâm phảng phất như người điếc, cởi quần xong, nhấc chân đá đá, đá vương vãi khắp hành lang, cô lại đưa tay cởi chiếc bỉm.
Dạ Tư Hàn nhìn thế, đôi đồng tử bỗng chốc u ám lạnh lẽo, lạnh đến mức dường như có thể đóng băng.
Hạ Lâm cởi chiếc bỉm xong liền liếc nhìn Dạ Tư Hàn, chiếc bỉm cũng theo đó ném vào mặt anh, “Đừng tưởng bở ai cũng thèm khát được ngủ với anh đến chết”
Dạ Tư Hàn đứng yên, bờ môi mỏng mím chặt lại. Chiếc bỉm dính trên mặt một hồi lâu rồi từ từ rơi xuống. Mắt thấy Hạ Lâm đã bước ra đến cầu thang, anh nhanh chân đuổi theo sau.
Tư Đồ vừa ăn sáng xong, đang định bước về phòng đánh một giấc. Chợt bên tai nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang bộ. Có điều, mắt vừa liếc một cái đầu đã xoay ngược trở lại.
Cũng may ánh đèn quá sáng làm chói mắt cậu, nên không nhìn thấy gì hết!
Nhưng mà cô Đẹp... cô Đẹp làm sao vậy?
Ngay sau đó, bên tai Tư Đồ liền nghe thấy giọng nói của Tứ Thiếu, đầu bỗng muốn đập tường o(╥﹏╥)o Tứ thiếu, huynh không nhìn thấy đệ, huynh không thấy, không thấy!!!
Lúc này Tư Đồ thật muốn niệm một câu thần chú khiến bản thân mình lập tức biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT