Trans: Xiêu Xiêu

"Đói chứ, rất rất đói!"

Hạ Lâm nhào đến ngồi đối diện với anh trên chiếc sô pha nhung đen tuyền. Cô nhận lấy đôi đũa, bắt đầu ăn.

Vì quá đói nên tướng ăn không được đẹp mắt cho lắm.

Dạ Tư Hàn nhìn cô, tùy ý gắp mấy đũa, thấp giọng hỏi: "Em biết cơ thể em gặp vấn đề gì không?"

Động tác gắp rau của Hạ Lâm ngừng lại một chút. Đã mấy ngày trôi qua anh ta không hề đề cập đến chuyện này, hôm nay cuối cùng cũng đã hỏi rồi.

Hạ Lâm nhai hết mỹ thực trong miệng mới ngẩng đầu lên nhìn anh, "Biết chứ, dạo gần đây tôi cứ bị ngày đêm đảo lộn, đúng 6 giờ sáng thiếp đi, tròn nửa đêm tỉnh lại"

Ngón tay Dạ Tư Hàn niết thân đũa, anh nhìn cô, ánh mắt u tối.

Hạ Lâm lại yếu ớt bổ sung một câu, "Chuyện này hình như hơi lạ, mỗi lần như vậy thời gian đều vô cùng chính xác, không chệch lấy một giây"

Dạ Tư Hàn không nhìn ra được gì từ vẻ mặt của cô. Anh im lặng, gắp một miếng thức ăn, nhai chầm chậm.

Hạ Lâm thấy anh không nói thì hơi nhíu mi, cô vừa gắp thức ăn vừa hỏi: "Đũa này làm bằng ngọc đấy à?"

Dạ Tư Hàn, "Ờ"

Hạ Lâm, "..." Thật xa xỉ!

Cô và cha còn chưa từng dùng đũa ngọc bao giờ đâu!

Hạ Lâm nhìn anh, cười nịnh nọt, "Nếu chẳng may làm rơi vỡ thì có phải đền không?"

Dạ Tư Hàn hỏi lại, "Em đoán xem"

"Tôi không có tiền đâu" Hạ Lâm lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Dạ Tư Hàn, "Tôi không thiếu tiền"

Cô ngẩng đầu lên, "Nếu được lấy thân gán nợ thì tôi sẽ nghĩ đến việc cố ý làm rơi"

Dạ Tư Hàn, "Tùy em"

Hạ Lâm chăm chú nhìn vào nét mặt anh, không giống như đang nói đùa. Nói như vậy chuyện đè anh ta lên giường cũng đâu có gì là khó nữa?

Nghĩ đến "bà dì" không biết thời thế mà đến ngay lúc này, Hạ Lâm không nhịn được dựng ngón tay thối.

............

Ăn xong bữa khuya, Hạ Lâm liếc nhìn đồng hồ treo tường. Đã 5 giờ rồi. Chỉ còn một tiếng nữa cô sẽ lại ngủ mất.

Nhưng... nhưng mà có một chuyện rất phiền toái. Nếu cô ngủ rồi thì có phải "bà dì" vẫn sẽ "dào dạt" như cũ không?

Nếu như mà làm bẩn giường anh rồi, thì có phải đợi đến lúc cô tỉnh dậy sẽ bị anh hạ độc thủ?

Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Hàn, lí nha lí nhí, "Sau khi tôi ngủ thì sẽ không tỉnh lại giữa chừng đâu. Hay... hay là anh bảo Tư Đồ đi mua giúp tôi một ít bỉm ngoại cỡ đi?"

Ánh mắt anh rơi trên mặt cô, lông mày nhíu lại thành một đường, "Bỉm?"

Mặt Hạ Lâm đỏ bừng bừng, khẽ ho khan một tiếng, "Lỡ như có làm bẩn giường anh cũng đừng trách tôi, cũng không được hành hung* tôi"

Dạ Tư Hàn vẫn nhìn cô. Người phụ nữ này miệng lưỡi lúc nào cũng xử nam này xử nam kia, còn đòi ngủ với anh cũng chưa từng biết đỏ mặt. Thế mà lúc này chỉ vì một cái bỉm mà mặt đã búng ra máu, "Không dùng thô* thì dùng cái gì?"

*用粗 (Dụng Thô): Hai câu trên đều dùng 2 chữ này. Trong lời của HL thì nó có nghĩa là hành hung. Còn DTH lại nghe hiểu thành dùng bỉm thô- bỉm không mịn

Hạ Lâm nhìn anh trân trân, cô... cô có phải vừa nghe nhầm không? Ý anh ta là...?

Dạ Tư Hàn mặc trên người một bộ đồ ngủ màu đen, ánh mắt tối lại đứng ở đó, tựa như một vị vương xuyên không đến từ thời trung cổ, "Nếu chỉ có bỉm thô thì làm thế nào?"

Hạ Lâm, "..." Anh ta thực sự nghĩ vậy kìa!!!

Nhớ đến lần đầu gặp mặt, cô tìm đủ mọi cách nhào vào, anh tìm đủ mọi cách ném ra... Chẳng lẽ TMD đều là ảo giác?

Dạ Tư Hàn thu lại tầm mắt gọi điện cho Tư Đồ.

Tư Đồ, "..." Cậu mới vừa ăn cơm xong, nghe thấy lời phân phó của Tứ thiếu, trong lòng liên tục chửi bậy muốn tăng xông!

Bắt cậu mua băng vệ sinh thì thôi đi, lần này còn bảo đi mua bìm!

Khả nhẫn thục bất khả nhẫn*, Tư Đồ cậu chỉ có thể nhẫn!

*Đến chuyện này tôi còn nhịn được thì trên đời này có việc gì tôi không nhịn được nữa =))

...............

Bốn mươi phút sau, Tư Đồ tay xách một bịch bỉm cỡ XXXL đến trước cửa phòng. Khó có thể tưởng tượng được bà cô kia mỗi tháng mất bao nhiêu lít máu mới có thể sử dụng "băng vệ sinh" siêu bự thế này!

Dạ Tư Hàn mở cửa, ánh mắt quét qua vẻ mặt Tư Đồ, "Không vui à?"

Tư Đồ, "Không ạ"

Dạ Tư Hàn, "Phí sửa xe thêm vào tiền thưởng tháng này của cậu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play