Chiếc điều khiển trong tay Hạ Lâm trượt xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên màn ảnh TV. Tầm mắt chăm chú vào gương mặt trắng bóc kia, vẻ mặt cô trở nên hơi nhợt nhạt.
“Ngày 19 tháng 4 năm 2017 theo giờ địa phương, đệ nhất công tử Hạ Lâm đến thăm cô nhi viện Thiên Sứ, với mục đích kiểm tra tâm lý và điều kiện sức khỏe của các em. Trong buổi viếng thăm, một tiểu mỹ nữ đã đến tặng một đóa hoa hồng đỏ thắm. Đệ nhất công tử cúi xuống nhận lấy trong bộ tây trang màu đen, ga lăng trò chuyện với tiểu mỹ nữ một cách chân thành sâu sắc, biểu lộ bản sắc thân dân…”
Tuy rằng dường như dáng vẻ của người bên trong màn ảnh TV kia giống cô như tạc, nhưng tuyệt nhiên không phải cô!
Nhìn yết hầu là có thể biết được đó chính là đàn ông một trăm phần trăm.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô nằm trên giường, ánh mắt chuyên chú xem hết bản tin thời sự, tay cô cầm điều khiển chuyển liên tục sang mục thời sự mấy ngày trước đó.
Kể từ ngày mùng 7 tháng 4 cô mất tích đến hiện tại đã có người thế thân cho cô, thường xuyên tham dự các hoạt động hội nghị.
Là kiệt tác của Dạ Tư Lăng? Mẹ con Hạ Thù? Cha? Hay là ông ngoại?
Trước đó, cha cùng ông ngoại đã đề cập đến viện tìm người thế thân cho cô. Nhưng trong nhất thời cũng không thể tìm được người phù hợp.
Cho dù có là đột nhiên tìm thấy, cũng còn phải trải qua huấn luyện chuyên môn, để anh ta học được các thói quen sinh hoạt, mô phỏng từng hành động, lời nói của cô. Đây không phải là chuyện sớm chiều có thể giải quyết.
Mà vị này, giọng điệu cùng giọng điệu nói chuyện rất giống cô, ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể phải gọi là y như đúc.
Hạ Lâm tắt TV, cô nằm yên trên giường, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve vùng cằm, đầu ngón tay mềm mại khẽ lướt dọc theo đường nét gương mặt.
Hôm nay, cô vẫn rất mơ hồ về rất nhiều chuyện, cũng không thể thoát ra khỏi Dạ gia. Cho dù có ra được thì cũng nguy hiểm đến tính mạng.
“Tứ thiếu, Tứ thiếu nhà họ Dạ…”
Về rồi cho cô ăn cũng không muộn?
Đợi anh ta về, có phải cô sẽ lại ngủ mất rồi không?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà giữa đêm hôm còn phải ra ngoài?
………
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Dạ Tư Hàn mới trở về trụ sở.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy người con gái đang say giấc trên giường. Anh đi đến đầu giường, đôi đồng tử đen láy rơi trên người Hạ Lâm.
Vị hôn phu của đệ nhất công tử quốc dân, Đường Uyển? Phu nhân tổng thống tương lai?
Ngày đó Đường Uyển đột nhiên mất tích, thành Cẩm toàn bộ bị phong tỏa, bộ đội vũ trang xuất hiện ở mọi con phố nghiêm ngặt kiểm tra, ngay cả các chuyến bay cũng bị hoãn cất cánh. Sống không thấy người, chết không thấy xác!
Từ mùng 7 đến nay đã gần được nửa tháng, công cuộc tìm kiếm không có lấy một chút tiến triển.
Nhìn một hồi, Dạ Tư Hàn nhấc điện thoại gọi cho Tư Đồ, nghĩ đến chuyện của Đường Uyển vẫn còn trong trạng thái cơ mật, anh thấp giọng phân phó, “Tra xem cô ta đến Dạ gia vào khi nào, có lai lịch gì”
Tư Đồ, “Rõ, Tứ thiếu”
Dạ Tư Hàn ném điện thoại, đẩy Hạ Lâm sang một bên rồi cùng nằm xuống.
Anh nhìn Hạ Lâm, ngón tay thon dài sờ lên vị trí yết hầy bị cô cắn đêm qua, bên tai vang vọng tiếng nói của cha, “Hàn, nếu như có cô gái nào vừa ý thì nói với cha, cha con ta sớm chút quyết định…”
Quyết định?
Người phụ nữ này từng tuyên bố muốn ngủ với anh?
Nhìn Hạ Lâm nằm đó, không có lấy một chút động tĩnh, anh biết tình trạng cô hiện tại cũng giống như sáng hôm qua.
Dạ Tư Hàn vươn tay nắm lấy cổ tay Hạ Lâm đè sang một bên, tay còn lại nắm lấy gương mặt cô, điều chỉnh hướng đối diện với mặt anh, nhìn chăm chú.
Là gương mặt giống Đường Uyển như tạc.
Nhìn một hồi, anh cúi xuống cắn lên môi cô.
Thấy Hạ Lâm không có bất kỳ phản ứng gì, bờ môi mỏng liền dời khỏi, đẩy cô sang một bên.
Từ đêm qua đến giờ, anh vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào. Dạ Tư Hàn nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
--- ----Đêm đến
Hạ Lâm vừa tỉnh dậy đã với tay sang sờ sờ vị trí bên cạnh. Sau khi sờ thấy có người, cả người cô đã trèo lên người Dạ Tư Hàn, bờ môi che kín bờ môi anh.
Dạ Tư Hàn bóp cổ tay cô.
Hạ Lâm, “Bây giờ tôi muốn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT