Tối thứ bảy, Giang Tùy bắt đầu bị sốt.

Trước đó không hề có dấu hiệu báo trước nào, chỉ cảm thấy cổ họng có hơi khó chịu, không nghĩ tới đến đêm lại nghiêm trọng lên, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn chưa hết sốt, liền ở ký túc xá lấy kẹp nhiệt độ ra đo, đã 38.7 độ.

Trình Dĩnh cùng Lý Mẫn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện trường, kết quả vào rồi liền không đi ra được nữa, trực tiếp bị đưa vào phòng cách li.

Trước đó vừa mới trải qua một trận thiên tai, cho nên các trường học ở thủ đô đều vô cùng thận trọng, chỉ cần bị sốt sẽ phải cách li quan sát.

Giang Tùy bị sốt rất khó chịu, cả người lúc nào cũng hoảng hốt giật mình.

Trình Dĩnh và Lý Mẫn trở lại ký túc xá để mang giúp cô một số quần áo và nhu yếu phẩm thiết yếu hàng ngày.

Tầng thứ ba của bệnh viện trường là khu cách li, Giang Tùy được bố trí ở một phòng gần cuối dãy, cùng với một bạn học khoa lịch sử.

Trong phòng bệnh tối tăm, đèn không bật cho nên lại càng u ám, làm cho tâm trạng người khác không được thoải mái.

Bệnh viện trường một ngày cũng sắp xếp cho bọn họ ba bữa ăn.

Hai ngày đầu lúc mới vào, Giang Tùy rất khó chịu, cả ngày chỉ có nhức đầu, tiêm thuốc, truyền nước, rồi lại ngủ, đến ngày thứ ba mới đỡ hơn một chút, thỉnh thoảng lúc tỉnh táo lại cùng cô gái bên khoa lịch sử nói chuyện vài câu.

Cô gái này tên Mạnh Hàm, cũng là sinh viên năm hai, lớn hơn Giang Tùy một tuổi, là một người rất sôi nổi tự nhiên, thích nói chuyện, nghe nói trước khi vào viện sốt đến 39 độ, ở trong này được bốn ngày rồi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, thi thoảng lúc nhàm chán sẽ nói chuyện với Giang Tùy về vài ba vấn đề lịch sử.

Buổi tối, y tá đến thay bình truyền dịch.

Giang Tùy nằm trong chăn, gửi tin nhắn trấn an cho đám Lý Mẫn, nói bọn họ yên tâm.

Giường bên Mạnh Hàm đang nằm nói chuyện điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì, mà cậu ấy mỉm cười khúc khích, giống như một cô bé đang làm nũng người yêu, lúc cúp máy còn phải dây dưa một hồi.

Giang Tùy lướt ngón tay vào phần danh bạ, dừng ở cái tên cuối cùng, nhìn một lúc lâu.

Có lẽ bởi vì bị ốm nên khiến con người ta mềm yếu hơn bình thường, tối hôm đó, Giang Tùy liền gọi điện thoại cho Châu Trì, nhưng ngoài dự đoán, điện thoại của cậu lại tắt máy.

Gang Tùy vẫn nhớ số điện thoại ở ký túc xá của cậu.

Điện thoại là Tiểu Hắc nghe, cậu ta cũng không để lộ tin tức Châu Trì về nhà lấy tiền, chỉ nói rằng hiện giờ cậu không có ở ký túc xá.

Giang Tùy nói cảm ơn, sau đó cúp máy, trầm mặc ngồi bó gối trên giường.

"Có phải không gọi được bạn trai hả?" Mạnh Hàm nghe được cô nói chuyện điện thoại, lại thấy cô im lặng một hồi, quan tâm nên hỏi một câu, an ủi: "Có khi cậu ấy có việc gì rồi, chút nữa cậu gọi lại xem xem."

Giang Tùy nói: "Thôi bỏ đi vậy."

Sáng hôm sau, kỳ cách ly của Mạnh Hàm kết thúc, chỉ còn lại một mình Giang Tùy ở trong phòng. Cô nằm một mình cả một ngày, không phát sốt nữa, y tá vào kiểm tra, nói đà này thì ngày mai có thể về được.

Chạng vang tối, Giang Phóng gọi điện đến hỏi tình hình dạo này của cô.

Lúc nghe thấy giọng ông, mắt Giang Tùy có chút đỏ lên.

Giang Phóng hỏi: "Gần đây vẫn ổn chứ?"

"Dạ, vẫn ổn ạ." Không muốn khiến ông lo lắng, cho nên Giang Tùy không kể việc bị bệnh, không nói với ông mình còn đang phải ở phòng cách li, nhưng Giang Phóng vẫn nghe ra được: "A Tùy, giọng con làm sao vậy?"

"Không có gì ạ, con hơi bị cảm một chút thôi." Giang Tùy lấy tay áo lau nước mắt, không khóc nữa.

Giang Phóng lại hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng, sắp khỏi rồi ạ, bố đừng lo."

Giang Phóng dặn đi dặn lại vài câu, Giang Tùy mơ hồ đáp lại.

Trước lúc cúp điện thoại, Giang Tùy trầm mặc một lúc, nói: "Bố, hôm nọ bố nói chuyện trao đổi sinh viên, con muốn đi."

...

Nhìn Châu Trì nóng ruột gọi điện thoại, Tiểu Hắc có lòng tốt nhắc nhở cậu: "Này, cậu biết bây giờ mấy giờ rồi không, vợ cậu giờ này chắc đang say giấc nồng đấy."

Ngón tay Châu Trì chợt dừng lại. Cậu đã quen bấm trực tiếp số điện thoại của Giang Tùy, mười một số thì đã bấm được mười.

Tiểu Hắc nói với cậu: "Mười hai giờ rồi, không có chuyện gì vội thì đừng có phá hỏng giấc mơ của người khác? Tôi nghe giọng điệu ngày hôm qua của cậu ấy, rất bình tĩnh, chắc không có chuyện gì gấp đâu."

Châu Trì nghĩ nghĩ, không gọi điện thoại nữa, mà gửi một tin nhắn sang.

Gần ba giờ sáng, dự án giày vò người cuối cùng cũng kết thúc, một nhóm người cùng ngồi trong phòng làm việc của Lưu Dục Trần, là một căn trong tầng hầm của đại học C.

Đồ đạc trong phòng lung tung lộn xộn, Nguyễn Tịnh cùng hai chị em khác ngồi phịch xuống ghế sofa cũ thở dài: "Mệt chết đi được rồi."

Tiểu Hắc đứng dậy vươn vai, nói với Châu Trì: "Chúng ta có về không?"

"Quay về làm gì?" Lưu Dục Trần nói: "Mọi người vất vả rồi, tôi đi mua ít đồ ăn, ăn trước đi đã."

Giờ này, chỉ còn cửa hàng tiện lợi 24h còn mở.

Lưu Dục Trần xoay người đi ra ngoài, Châu Trì cũng đứng dậy: "Trần ca, em đi với anh."

Tiểu Hắc cũng muốn đi theo, nhưng đoán hai người có chuyện gì cần nói, cho nên cũng không làm phiền.

Nửa đêm, con đường trở nên yên tĩnh, không giống với khu vực thành phố, ở đây mỗi khi đêm về thường chẳng có mấy xe cộ. Cách đó vài trăm mét, còn một cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt đêm.

Hai người không vội vàng, chậm rãi từng bước một. Dự án đã được giải quyết tương đối, Lưu Dục Trần cả người thư giãn, nói chuyện với Châu Trì vài câu về bài giảng cuối tuần của giáo sư Đổng.

Đi được một đoạn, Châu Trì mở miệng: "Trần ca, chuyện tài chính, em xin lỗi..."

"Chuyện này không cần phải nói nữa." Lưu Dục Trần ngắt lời: "Làm việc với nhau lâu như vậy rồi, anh hiểu rõ tính cách của cậu, nếu chuyện này không phải thực sự khó khăn thì cậu cũng sẽ không như thế, anh tin vào mắt nhìn người của mình, cậu không cần phải giải thích làm gì cả."

Lại mỉm cười: "Yên tâm đi, không phải chuyện lớn gì, trước lúc bắt đầu anh đã chuẩn bị rồi, kết quả thế nào cũng được, chúng ta đều còn trẻ mà, tương lai còn dài! Chẳng qua là khởi nghiệp thất bại thôi, anh đi tìm việc là được rồi, còn chưa phải vào viện chết đói được."

Châu Trì không nói gì.

Lưu Dục Trần vỗ vỗ vai cậu: "Cậu có tham vọng, anh nhìn ra từ lâu rồi, đây là chuyện tốt, nhưng đừng nên vội vàng liều mạng, đừng đày đọa bản thân, biết chưa?"

Châu Trì gật đầu.

Sáu giờ sáng, Châu Trì quay về ký túc xá, tắm rửa qua loa một chút liền lăn ra giường. Trước lúc ngủ, không quên đặt đồng hồ tám giờ dậy. Chạy tới chạy lui vài ngày, lại thức khuya cả đêm, cậu quả thật vô cùng mệt mỏi, ngủ thẳng cho đến khi đồng hồ báo thức kêu.

Trong ký túc xá ngoại trừ Tiểu Hắc ra thì không còn ai cả, tuần này hai người bạn cùng phòng đã đến Quảng Châu tham gia một cuộc thi, Châu Trì ngồi dậy, đầu óc có hơi choáng váng, cậu rướn người rút dây sạc điện thoại, mở lên.

Có một tin nhắn mới. Bảy rưỡi sáng nay là Giang Tùy nhắn tin trả lời.

"Không có gì, em tùy tiện gọi một cuộc thôi."

Châu Trì nhìn vài giây, nghĩ gì đó, hôm nay là thứ năm, buổi sáng cô chỉ có tiết một, tiết hai được nghỉ. Cậu cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng, rẽ phải đi bộ đến cuối hàng lang, gọi điện thoại sang.

Giang Tùy cầm điện thoại đi qua vài giá sách, đến khu vực giải trí mới nhận máy.

Châu Trì mở miệng trước, lần này cậu gọi: "A Tùy."

Giang Tùy có chút hoảng hốt. Ngoại trừ trên giường ra, cậu rất ít khi gọi cô như vậy.

"Không đi học chứ?" Bởi vì thức cả đêm, cho nên giọng nói của Châu Trì có hơi khàn khàn: "Ở ký túc à?"

"Không." Giang Tùy nói: "Em ở thư viện, đến tìm một ít tài liệu."

Châu Trì dựa người vào tường, giơ tay lên xoa xoa một bên vai bị tê cứng: "Mấy hôm trước anh có chút chuyện, cho nên về nhà một chuyến, lúc em gọi điện thoại sang, chắc là máy anh hết pin."

Giang Tùy ừm một tiếng: "Anh đã giải thích trong tin nhắn rồi."

Châu Trì: "Sợ em giận."

Giang Tùy không nói gì, ngồi xổm xuống, tầm mắt rơi trên ngón chân.

Trầm mặc một lúc sau, Châu Trì nói: "Ngày mai anh sang chỗ em rồi, đi chuyến bay sớm nhất, bánh lần trước em còn muốn ăn nữa không, để anh mang sang luôn, em muốn ăn vị gì, anh..."

"Châu Trì." Giang Tùy nói: "Đừng sang nữa."

Châu Trì ngẩn người: "Sao vậy, em bận à?"

"Kỳ nghỉ em không ở đây, phải về Giang Thành. Hôm trước cô em phẫu thuật, bố em đưa em về thăm cô." Giang Tùy cũng không biết tại sao lại giải thích với cậu.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi.

Giang Tùy cũng rơi vào trầm mặc.

Hai giây sau, Châu Trì thấp giọng mở miệng: "Ngày mai mấy giờ em đi? Hôm nay anh qua vậy, được không?"

"Không cần vậy đâu, Châu Trì, chúng ta..."

"Chúng ta làm sao?" Giọng nói của cậu lạnh đi vài phần.

Cổ họng Giang Tùy nghẹn lại, rũ mắt nói: "Em phát hiện ra, chúng ta thực sự không còn giống như trước kia nữa."

"Làm sao không giống?" Châu Trì siết chặt điện thoại, giọng nói tối tăm: "Anh chẳng cảm thấy chỗ nào không giống cả, anh vẫn yêu em, còn em thì sao?"

Không nghe thấy tiếng trả lời. Trái tim cậu giống như bị xé một cái, khuôn mặt trắng bệch nhăn lại: "Anh không cần biết, hôm nay anh qua."

Sau đó liền tắt máy.

Buổi trưa Giang Tùy quay về trường, Lý Mẫn đang đợi ở cửa căng tin, nhìn thấy cô liền ngạc nhiên hỏi: "Sao sắc mặt cậu tệ thế?"

Giang Tùy nói: "Không sao."

Lúc ăn cơm, Lý Mẫn nói: "Đơn xin đó cậu nộp lên chưa? Dự án trao đổi lần này nhiều người đăng ký lắm, có điều cậu chắc không vấn đề đâu, GPA của cậu cao mà, chắc chẳng có mấy người hơn được, khả năng thuận lợi đấy."

Giang Tùy không nói gì, có chút phân tâm, ăn cũng chẳng ăn mấy.

Lý Mẫn nhận ra có gì đó không đúng, cảm thấy Giang Tùy tâm tư đang để đâu đâu. Cô muốn hỏi, lại không biết phải hỏi thế nào.

Châu Trì đến nơi lúc bốn giờ chiều.

Lúc Giang Tùy tới, cậu đang đứng dưới gốc cậy bên ngoài ký túc xá, vẫn mặc bộ đồ trước đây cô mua, áo phông xám và quần dài hơi bó sát người, bên dưới đi đôi giày thể thao màu đen. Trong tay cậu xách balo, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Hai người cứ đứng cách xa vài mét, đối diện nhìn nhau.

Giang Tùy di chuyển tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Đi ra sân thể dục đằng sau một lúc, được không?"

Cậu gật đầu.

Chạng vạng tối, sinh viên đa số tập trung ở sân bóng rổ bên cạnh, cho nên khoảng sân thể dục bên này không có mấy người.

Đi được nửa vòng, Châu Trì dừng bước lại, vươn tay nắm lấy tay Giang Tùy.

Lòng bàn tay cậu vẫn nóng hệt như trước.

Giang Tùy để cậu nắm vài giây, không động đậy.

Châu Trì nhìn cô: "Hôm đó anh không tốt, hoặc là nếu em ghét, thì em nói với anh."

Giang Tùy lắc đầu: "Anh càng ngày càng tốt, phương diện nào cũng đều tốt cả." Ngừng lại một lát, cô thấp giọng nói: "Là vấn đề của em. Châu Trì, em cảm thấy em càng ngày càng kém cỏi, em không nên như vậy."

"Em làm sao vậy?"

Giang Tùy cúi thấp đầu, nghĩ một chút, nói: "Trường em có một chương trình trao đổi sinh viên, đi Mỹ, em đã đăng ký rồi."

Châu Trì nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, mấp máy môi: "Em có ý gì? Muốn chia tay sao?"

Câu nói sau, cậu đột nhiên tăng âm lượng, khuôn mặt cũng lạnh đi vài phần.

Giang Tùy không trả lời, hốc mắt dần dần đỏ lên: "Châu Trì, em cảm thấy rất khó chịu."

"Ở bên anh khiến em rất khó chịu?"

Giang Tùy nhìn cậu một lúc, cúi đầu xuống, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

Hai mắt Châu Trì cũng đỏ lên, nhìn cô một lúc lâu không chớp.

...

Cũng không biết đứng đó như vậy bao lâu.

Đằng xa có một vài nữ sinh tản bộ đi ngang qua, tò mò nhìn về phía bên này. Xa hơn chút nữa, vang lên tiếng chuông từ tòa nhà bên cạnh, tan học rồi.

Châu Trì giơ tay lên kéo người trước mặt ôm vào lòng.

"Khó chịu như vậy sao?" Cậu cười tự giễu: "Vậy anh phải làm thế nào đây? Chia tay rồi thì em sẽ không khó chịu nữa hả?"

Giang Tùy cũng không cho cậu đáp án, hoặc là, ngay đến cô cũng không biết câu trả lời.

Bàn tay cậu chạm tới khuôn mặt đẫm nước mắt của cô: "Thật sự muốn chia tay à?"

Giang Tùy im lặng một thời gian dài, khóc đến vai run bần bật, tựa hồ như đang gật đầu.

Lồng ngực Châu Trì co rút không thôi, ôm chặt lấy cô, mắt cũng ướt đẫm: "A Tùy, em thực sự không cần anh nữa sao?"

Hết chương 57

Hu hu chương này đau lòng quá, chương này toy lại thương bạn Trì quá ahuhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play