Sau mấy ngày nghỉ Tết, Giang Tùy trải qua hai tuần vô cùng khẩn trương, chính là lần đầu tiên thi học kỳ ở đại học. Theo thói quen từ nhỏ đến lớn, phàm cứ là thi cử thì cô đều rất nghiêm túc, vì vậy mấy môn tự chọn cũng học hành cẩn thận, mỗi ngày cô đều đến thư viện ôn tập, sau đó thi cử cũng đều rất thuận lợi, thế nhưng có một môn vẫn chưa thật hài lòng.

Không cần phải nói, khẳng định là thể dục.

Hồi học tiểu học trung học, mấy môn thể dục của Giang Tùy đều là miễn cưỡng đạt chuẩn, lên đại học cũng không có gì thay đổi, hơn nữa lúc đăng ký học lại còn không tranh được với người khác, mấy lớp tốt thì đã full chỗ, cuối cùng cô buộc phải chọn lớp đá cầu mây. Đá cầu còn được, đằng này lại là cầu mây, đá khó không tưởng, cuối cùng điểm số cũng không cao, mọi người trong lớp đa phần trên 90 điểm, mà Giang Tùy khó khăn lắm mới được 80. Sau đó, cô kể chuyện này với Châu Trì, làm cậu ngồi cười cả một lúc.

"Thì ra em cũng có điểm yếu." Cậu nói như vậy.

Giang Tùy nói cậu cười trên nỗi đau khổ của người khác, cậu lại ngon ngọt dỗ dành cô, nói sau này sẽ hack giúp cô đăng ký môn học để tranh được môn học tốt, sau đó lại kêu cô đưa mật khẩu tài khoản sinh viên để cậu vào.

Cậu mới năm nhất, Giang Tùy cũng không hy vọng cậu thực sự làm được điều này, nghĩ rằng thôi cứ để cậu thử chút.

Ngày 20 tháng 1, tất cả các môn thi cuối kỳ đã hết thúc, kỳ nghỉ đông bắt đầu.

Đại học Z nghỉ đông sớm hơn nhiều trường, Châu Trì ở đại học C còn phải thi đến cuối tháng mới xong.

Tối đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Giang Tùy nhận được một tin nhắn từ Trần Dịch Dương, hỏi cô lúc nào thì về nhà, lại hỏi cô định về bằng cách nào? Cô ngập ngừng một chút, cuối cùng dứt khoát không trả lời.

Bởi vì hôm nọ đã đáp ứng Châu Trì sẽ không để ý tới Trần Dịch Dương nữa.

Vốn dĩ cô muốn đến chỗ Châu Trì, nhưng đội thực tiễn của Trình Dĩnh không đủ người, nên kéo cô vào, vì thế đành ở lại thủ đô thêm vài ngày, sau đó Giang Phóng đến đây họp hành, tiện thể đón cô luôn.

Nghỉ đông Châu Trì vẫn còn bận vài chuyện, Giang Tùy cũng không hiểu lắm thuật ngữ chuyên ngành của bọn cậu, chỉ biết vấn đề gì đó về học hành, cậu đang giúp đàn anh khóa trên làm cái gì đó.

Lúc Châu Trì quay trở về đã là gần Tết âm lịch, bọn họ ở bên nhau được khoảng bốn ngày, sau đó Giang Tùy phải quay về Giang Thành đón năm mới.

Vì vậy lễ tình nhân này lại không được ở cạnh nhau.

Đợi Giang Tùy quay lại, Châu Trì đã bị đàn anh gọi về trường.

Cả một kỳ nghỉ đông chỉ gặp nhau được bốn ngày, Giang Tùy không phải không lạc lõng, nhưng rất nhanh sau đó đã được bù đắp lại.

Cô nhận được một món quà valentine muộn.

Hơn nữa, đáng ngạc nhiên là, món quà được gửi bởi Tri Tri.

Tri Tri năm nay đã học lớp 8 rồi, hai năm này, thằng bé và Châu Trì vẫn không mấy hòa hợp, cứ mỗi lần gặp nhau thế nào hai cậu cháu cũng sẽ chí chóe, không biết bao nhiêu lần Tri Tri ở trước mặt Giang Tùy nói xấu Châu Trì, không ngờ rằng lần này thằng bé lại chịu giúp cậu nhỏ gửi quà cho cô.

Giang Tùy cho rằng hai người họ đã hòa bình trở lại, cho nên rất vui vẻ yên lòng, xoa xoa đầu Tri Tri, chuẩn bị khen vài câu, Tri Tri liền mặt mày hớn hở nói với cô: "Phí chạy chân 1 nghìn, em đâu có làm chuyện vô ích."

Giang Tùy câm nín: "Phí chuyển phát của em cao quá đi."

"Cũng bình thường mà." Tri Tri tài lanh: "Em chính là người chuyển phát độc quyền của Tết nguyên tiêu đấy, đây đã là giá hữu nghị lắm rồi, cho dù là cậu nhỏ thì cũng phải tính toán rõ ràng."

Giang Tùy đối với thằng bé thật bất lực.

Càng bất lực hơn là, lúc cô mở quà, Tri Tri vẫn cố chấp đứng hóng, ríu ra ríu rít như một con chim sẻ: "Ây ui đậu móa, cậu nhỏ của tôi sao mà lãng mạn vậy kìa, hoa hồng cơ, có điều hoa khô à, đây chắc là được giảm giá rồi, chị nói xem sao cậu ấy không chọn một bó hoa hồng tươi còn long lanh mấy hạt sương mai sáng sớm nhỉ, dù sao cậu ấy chỉ cần cho em thêm một nghìn nữa, em chắc chắn sẽ đi mua giùm mà. Cậu nhỏ vẫn còn keo kiệt quá, he he..."

Nói xong hoa hồng, lại thấy Giang Tùy mở ra một món quà khác, là một mặt dây chuyền bạch kim, thằng bé lại đậu móa thêm lần nữa: "Ây gu cái thứ đồ chơi này là thật hả, trời ơi sao em nhìn không ra thế này, ù ôi, không phải là giả đấy chứ, để em xem nào."

Giang Tùy đập đập tay thằng bé: "Đừng có mà sờ linh tinh."

Tri Tri tổn thương vô cùng: "Chị, từ khi yêu vào đến giờ, chọ đã thay đổi rồi."

Giang Tùy lười để ý thằng bé, lấy mặt dâu chuyền ra, hơi hơi chau mày: "Cái này chắc là đắt lắm nhỉ, cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Cậu ấy đương nhiên có tiền rồi, ông ngoại em mất rồi, tiền không phải đều về tay cậu ấy hết hay sao." Tri Tri ngừng một chút: "Cậu ấy chính là phú nhị đại đấy, chị không phải đau lòng thay cậu ấy làm gì đâu."

Nói xong, lại thấy bên cạnh còn một cái hộp nhỏ: "Đây lại cái gì đây, không phải là nhẫn đấy chứ, trời đậu má, cậu ấy không phải muốn cậu hôn chị a a a a a."

"Không phải nhẫn." Giang Tùy liếc nhìn thằng bé: "Em có thể bình thường một tí được không, bao tuổi rồi hả?"

Tri Tri không cho rằng vậy: "Đây là hài hước, nữ sinh thích nhất là nghe lời nói đùa, nào giống như cậu nhỏ của em, cả ngày chỉ một khuôn mặt lạnh, chả hiểu sao thế mà chị cũng thích được, hay thật..."

Đúng thật, cả ngày chỉ một khuôn mặt lạnh tanh.

Nhưng mà lúc cậu ấy dịu dàng, em đâu có được thấy đâu.

Giang Tùy một chút cũng không muốn ngồi đây tranh luận với thằng nhóc này, cúi xuống cầm lên, bên trong là một cái usb chữ u nhỏ, không quá mới, giống như Châu Trì đã dùng qua rồi.

Giang Tùy ngẩn người một chút.

"Tặng usb cho chị làm gì?" Tri Tri nhíu nhíu mày, trưng ra khuôn mặt ỉu xìu, dài giọng nói: "Sẽ không phải bên trong là cái phim đó đó chứ....?"

"Em đừng có mà nghĩ linh tinh." Giang Tùy thật không biết đầu óc thằng nhóc này chứa cái gì nữa.

Châu Trì mới không có sắc như vậy.

Giang Tùy gõ đầu Tri Tri một cái, đứng dậy bật máy tính lên, cắm usb vào, trong đó có một tập tin có tên là "xkcj", cùng một file word, tiêu đề "hướng dẫn sử dụng."

Giang Tùy mở tài liệu ra, kéo gần nửa trang, cuối cùng cũng hiểu.

Đây là plugin để đăng ký môn học mà Châu Trì viết cho cô, cậu còn cẩn thận viết hướng dẫn chi tiết từng chút một.

Tri Tri đứng bên cạnh ngẩn người cả nửa ngày: "Cái này là cái gì thế?"

Giang Tùy làm ngơ mặc kệ thằng bé hỏi, cô còn đang bận cảm động không thốt nên lời.

Vốn tưởng Châu Trì chỉ tùy tiện nói với cô một câu, ai ngờ cậu ấy thực sự để trong lòng, cậu bận như vậy, lại còn cẩn thận mà làm giúp cô từng li từng tí một.

Một chút tâm trạng ủ rũ lúc đầu của Giang Tùy đã biến mất. Cậu không chờ cô đã quay về trường học, cô cũng không so đo tính toán nữa rồi.

Đợi đến lúc bắt đầu đi học, trải qua những đợt đăng ký học phần, Giang Tùy lại càng biết ơn Châu Trì hơn, cũng rất ngưỡng mộ cậu, vì plugin cậu đưa đúng là vô cùng hữu ích, nhờ điều nhỏ nhặt này mà toàn bộ phòng 721 đã chọn được lớp rất dễ dàng, có điều lớp thể dục một năm chỉ đăng ký một lần, vì vậy Giang Tùy vẫn đành phải học môn cũ nốt nửa năm.

Dù sao đi nữa, thì các môn học năm nay của cô đều được chọn rất ổn, các cô gái trong phòng ai nấy đều gato hết sức với Giang Tùy.

Giang Tùy cảm thấy bản thân chính là một người bình thường, bởi vì trong lòng cô cũng rất tự hào vì cậu.

Bạn trai của mình càng ngày càng ưu tú như vậy, thân làm bạn gái, đương nhiên là đáng tự hào rồi.

Buổi tối, Giang Tùy nằm trên giường ôm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Châu Trì: "Anh thật là lợi hại quá đi mất."

Tầm năm sáu phút sau, cậu trả lời: "?"

Giang Tùy nhịn không được, đứng dậy chạy ra ngoài phòng quần áo công cộng gọi điện sang.

Châu Trì bắt máy, cô liền cười: "Anh đang làm gì thế?"

"Vừa mới tắm xong." Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Có chuyện gì mà vui vậy?"

Giang Tùy ừ một tiếng, nói: "Bọn em đăng ký học phần xong rồi, ai cũng chọn được lớp tốt hết, cho nên hôm nay mọi người đều khen anh."

Cậu nói: "Có gì đâu, chuyện đơn giản mà."

"Em cảm thấy anh rất lợi hại." Giang Tùy mím mím môi, ngón chân di di trên sàn nhà, do dự một chút mới nói: "Châu Trì, hình như em lại càng thích anh hơn rồi. Người khác khen anh, em liền cảm thấy trong lòng rất tự hào."

Lời nói này đúng là rất có tác dụng.

Ở đầu bên kia cậu vô thức bật cười.

Vì để biểu thị niềm cảm kích, cho nên Giang Tùy đã mua hai cuộn len. Bây giờ là tháng ba, trước mùa đông năm nay, cô còn một thời gian dài để đan cho cậu một chiếc khăn, coi như món quà sinh nhật vậy.

Lần sau gặp lại, đã là ngày 1 tháng 5.

Châu Trì lại một lần nữa đến thủ đô, nhưng lần này không phải đến một mình, còn có Trương Hoán Minh, Lý Thăng Chí, và một người trong lớp tên Triệu Thành đi cùng, Lâm Lâm vừa hay cũng đến, cách đó một tuần đã báo trước với Giang Tùy, cho nên đúng lúc gặp được mọi người ở đây. Vì mọi người đều từ nơi khác đến, cho nên Giang Tùy tự nhiên trở thành chủ nhà tiếp đãi bọn họ.

Trước đó cô đã đặt trước khách sạn, đặt ba phòng.

Không cần phải nói, lần này chắc chắn cô không thể ở cùng Châu Trì, do đó sẽ chung phòng với Lâm Lâm.

Bọn họ bốn người con trai, vừa vặn hai phòng.

Lâm Lâm đến đầu tiên, mấy người kia cùng Châu Trì cũng chân trước chân sau tới, trực tiếp ở sân bay gặp nhau.

Có mấy cái bóng đèn công suất cao đang chiếu sáng, lúc đến khách sạn, Giang Tùy gần như không có cơ hội ở gần Châu Trì.

Cậu đeo balo màu đen, nhỏ hơn so với trước đây, trên người mặc áo len dài tay mỏng, quần thể thao bó sát màu xám. (đậu má tưởng tượng thôi đã mún đè ra thịt rồi huhu)

Giống y như hồi học cấp ba, cậu vẫn luôn thích mặc quần bó, một chút cũng không đổi.

Giang Tùy nhìn cậu đi qua, liền mỉm cười, sau đó bận rộn chào hỏi mấy người bạn học, thẳng đến khi đăng ký xong xuôi, mọi người đều vào phòng của mình, lúc Lâm Lâm chạy mải móng vào nhà vệ sinh, Giang tùy mới có thời gian gửi tin nhắn cho Châu Trì.

Chưa qua một lúc, cậu đã đi ra hành lang.

Nhân viên phục vụ phòng liền đẩy xe đẩy tránh qua một bên, Giang Tùy mím mím môi, đợi mọi người đều đi xa rồi, Châu Trì mới đi qua, một phát kéo cô ôm vào lòng.

"Sao lại đẹp hơn nữa rồi?" Cậu siết chặt vòng tay ở eo cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: "Còn đẹp hơn trong ảnh nữa."

Giang Tùy không biết đáp lại thế nào, để cậu hôn một lúc xong, hỏi: "Sao anh lại gầy đi nữa, lại không ăn uống đúng bữa hả?"

"Không gầy, cân nặng vẫn như cũ mà."

"Thế lại cao nữa à?"

"Chắc là vậy." Cậu mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, hai mắt sáng lên rõ ràng.

Giang Tùy hỏi: "Tối nay anh ở cùng phòng với Trương Hoán Minh nhé, được không?"

Châu Trì nhăn mày: "Anh còn có lựa chọn khác à?"

Giang Tùy lắc đầu.

Châu Trì gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Anh thật muốn tống cổ Trương Hoán Minh đi, mẹ nó ai muốn ngủ với cậu ta chứ, chỉ có vài ngày, bọn họ thật biết chọn ngày quá."

Cậu rất chán nản, lại bởi vì vừa mới gặp nhau, hình mẫu vẫn còn chưa kịp điều chỉnh, đã ở trước mặt cô chửi thề một câu.

Mặc dù Giang Tùy cũng rất muốn hai người có thể riêng tư ở cùng với nhau, nhưng bạn học tới chơi, cô vẫn rất vui vẻ: "Bọn họ khó khăn lắm mới tới được một chuyến, Lâm Lâm sớm đã muốn tới đây rồi, lần này vừa hay đúng lúc, mọi người đều đến cả, lại càng vui mà."

Châu Trì đành chấp nhận thực tế, cũng không nói nhiều, ừ một tiếng, lại tiếp tục cúi xuống hôn cô.

Thời tiết đã dần ấm lên, cô mặc không nhiều, bị ôm chặt lấy, liền thể cảm nhận được những va chạm trên cơ thể mình.

Châu Trì vô sỉ tính toán một chút, chỉ còn 46 ngày nữa, là cô đã thành niên rồi.

Hết chương 49.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play