Vài ngày tiếp theo, Kỷ Văn Hàn nhận được điện thoại, là bạn cùng hùn vốn gọi tới, nói là thầy hướng dẫn khó có dịp về nước giới thiệu mấy người tiền bối cùng nhau ăn cơm, muốn cậu buổi tối nhớ đến.

Cậu chạy đến chỗ Hứa Khiêm xin nghỉ phép, lại mất chút thời gian để đổi thành dáng vẻ chỉnh chu, lúc này mới vội vàng đi qua.

Làm chủ Kỷ Văn Hàn đương nhiên là phải đến đầu tiên, trừ đó ra còn có một bạn học cùng tốt nghiệp về nước. Mọi người đang ngồi đợi trong phòng chợt nghe cửa bị người gõ vang, Kỷ Văn Hàn chủ động đứng dậy nghênh đón, "Thầy, làm phiền thầy phải đích thân đến......"

Cậu nói được một nửa liền ngây ngẩn cả người, giống như đầu gỗ đứng đực tại chỗ. Bạn học phía sau thấy lạ, không nhẹ không nặng vỗ cậu một phen, "Ông sao vậy?"

Cùng nhau sửng sốt còn có một người, đó chính là Triệu Tử Mặc phía sau Nghiêm Mạc.

Hắn chỉ là nhận được điện thoại của đàn anh tới đây ăn một bữa cơm mà thôi...... Tuyệt đối không nghĩ tới cái cậu lần trước suýt đánh nhau hắn ấy vậy mà là trò yêu của đàn anh.

Ánh mắt hai người va chạm ở không trung, đều nhìn thấy sửng sốt cùng xấu hổ trong mắt lẫn nhau, ngược lại là Triệu Tử Mặc cười cười, "Giới thiệu một chút, đây là đàn em của tôi, hiện tại đang làm trong phòng thiết kế. Trước đó là cậu ấy dẫn người đến triễn lãm đấy, đối phương nhìn phát là đã coi trọng tác phẩm của em...... Aiz, nghĩ như vậy, hai người thật là có duyên mà."

Mặt Kỷ Văn Hàn giần giậ, tươi cười có chút gượng gạo, "Là, là sao......"

"Này này, mọi người còn đứng ở cửa làm gì." Bạn học cười đẩy cậu một cái, "To xác như vầy còn giữ cửa, này là đang chặn người đúng không......"

Kỷ Văn Hàn lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng mời Triệu Tử Mặc bọn họ vào cửa. Mọi người nói nói cười cười ngồi trên sô pha, có người đưa menu qua để Triệu Tử Mặc gọi món ăn.

Kết quả Triệu Tử Mặc cầm trên tay rồi chuyển qua cho Nghiêm Mạc, "Cậu, xem thử muốn ăn món gì?"

Hắn liếc nhìn Kỷ Văn Hàn, chọn tượng trưng vài món rồi lại chuyển về trên tay Triệu Tử Mặc. Một lát sau lại có người đến, mọi người đứng dậy nghênh đón, hòa bình ngồi chung bàn.

Kỷ Văn Hàn và bạn học ngồi cùng nhau, đối diện chính là Nghiêm Mạc, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. May mà sau khi dọn đồ ăn lên, ở giữa cách một bàn thức ăn ngon, phục vụ rót cho mỗi người một ly rượu, Kỷ Văn Hàn đi đầu đứng lên, kính các vị tiền bối đang ngồi.

Một bữa cơm ăn trò chuyện với nhau thật vui, Triệu Tử Mặc không keo kiệt với học trò tẹo nào, lôi tất cả quan hệ của ông ở trong nước đến. Kỷ Văn Hàn cùng phía đối tác chào hỏi, trao đổi với nhau phương thức liên lạc, coi như là mở mang kiến thức.

Đợi đến sau khi tàn cuộc, mọi người đều uống chút rượu, Kỷ Văn Hàn cầm điện thoại gọi lái xe hộ. Kết quả là vận khí không tốt, những người khác đều đi cả rồi chỉ còn lại cậu cùng Nghiêm Mạc đứng ở trên ven đường. Ông anh lái xe hộ lạc đường, không biết ở phố đó ở đâu nên chạy lung tung, nửa ngày không thấy bóng người.

Kỷ Văn Hàn khó chịu vò đầu, đi tới đi lui dưới ánh đèn đường. Trái lại Nghiêm Mạc lại bình tĩnh, chỉ là trạng thái rõ ràng có chút không tốt, như là do dự rất lâu, rốt cuộc nhịn không được, nhẹ giọng mở miệng: "Anh ấy...... thế nào rồi?"

Cái "Anh ấy" kia chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Kỷ Văn Hàn nhíu nhíu mày, vốn muốn nói liên quan đếch gì đến anh, nhưng nhớ tới người này có quan hệ với thầy giáo nên đành nuốt trở về.

Nghiêm Mạc gặp đối phương không nói lời nào, cũng không truy vấn. Sắc mặt hắn dưới ánh đèn trắng bệch, thoạt nhìn như bị bệnh.

Lại một lát sau, người lái xe hộ tới, hai người đều về nhà mình.

Ngày hôm sau lúc Kỷ Văn Hàn đưa đồ vào buổi sáng cho Hứa Khiêm thì nhắc đến chuyện này, y nhướn mày, "Anh quên mất còn có vụ này...... Thế nhưng nếu là chuyện công thì chớ nên xen chuyện riêng vào."

Kỷ Văn Hàn gật gật đầu, "Hứa ca, em tự có chừng mực. Thế nhưng hôm qua anh ta còn hỏi em tình trạng của anh, cơ mà em ứ trả lời, há há."

Hứa Khiêm ừ một tiếng, trên mặt nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, chỉ là thản nhiên nói: "Như vậy thì tốt."

Y không muốn nói về chuyện này nữa chủ động mở miệng chuyển đề tài, cùng Kỷ Văn Hàn câu được câu không hàn huyên. Kỷ Văn Hàn ngây người ở nước ngoài nhiều năm như vậy, quan điểm cũng thoáng, còn thật sự có thể dính với Hứa Khiêm. Lại một lát sau, Hứa Khiêm ăn xong cơm, Kỷ Văn Hàn nhận điện thoại, nói là có khi giữa trưa không về được.

Hứa Khiêm lười biếng duỗi eo, phất phất tay, "Đi đi đi đi, anh tự gọi cơm được. Về sau cũng không cần chạy như vậy. Ông chú như anh vẫn chưa tàn đâu, nào cần mấy thằng nhóc chăm sóc......"

Kỷ Văn Hàn chau mày, "Hứa ca, ngươi nói như vậy là rất khách khí, không có anh thì đã không có em rồi. Em không phải ăn cháo đá bát, huống chi......" Huống chi tình cảnh của Hứa Khiêm Giang Thành Vọng từng nói qua với cậu. Điều này Kỷ Văn Hàn chưa nói đi ra, cậu sợ Hứa Khiêm sẽ khổ sở.

"Là mấy người quá coi thường anh đây rồi."

"Hứa ca......"

"Được rồi được rồi, về sau em ít đến đây thôi. Bên đó vừa mới mở, em làm phía đối tác hai ba ngày không thấy người đâu, người khác hỏi đến em thì phải làm sao? Đưa cơm cho đàn ông?" Hứa Khiêm cười khẽ, "Anh đã công khai tính hướng ở công ty rồi, em không sợ anh động lòng với em à?"

Nhắc tới điểm ấy Kỷ Văn Hàn có chút ngượng ngùng, khẽ khụ hai tiếng: "Hứa ca, em là thật lòng kính trọng anh, xem anh như đại ca...... Thêm nữa em làm bên nghệ thuật, gay rất nhiều cho nên......"

Mắt thấy cậu càng ngày càng chăm chú, Hứa Khiêm nhịn không được cắt ngang, "Đi được rồi đó."

Kỷ Văn Hàn vô tội nháy mắt mấy cái, lộ ra hai cái răng khểnh nho nhỏ, "Anh troll em à? Trách không được Giang ca nói anh ngây thơ......"

Hứa Khiêm thò tay muốn đánh cậu, lòng bàn chân Kỷ Văn Hàn bôi dầu chớp mắt đã không thấy bóng dáng, khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Hứa Khiêm đánh hụt, chậm rãi rụt người lại, tựa vào đầu giường nhẹ nhàng thở hắt ra.

Lại một lát sau, y chống nạng lắc lư xuống giường, lại từ dưới gối đầu giường lấy hộp thuốc lá giấu mấy ngày nay, tựa vào bên cửa sổ ngẩn người châm thuốc.

Đợi đến khi hút hết hộp thuốc, đầu óc cũng tỉnh táo, Hứa Khiêm đẩy cửa sổ ra lớn hơn được chút, để mùi thuốc lá tản đi hết trước khi y tá đến. Kết quả vừa nhìn ra ngoài liền thấy chiếc xe dừng bên dưới...... rất giống xe Nghiêm Mạc.

Hứa Khiêm nheo mắt, từ trong túi lấy điện thoại ra, mở ra chức năng quay phim phóng to màn hình ra, phát hiện trên kính chắn gió là con thỏ bọn họ cùng mua lần trước. Lúc y mua vốn mang ý định trêu đùa, không nghĩ tới hắn dùng thật.

Nhưng là bây giờ làm mấy chuyện đó thì có tác dụng gì chứ?

Hứa Khiêm chậc một tiếng, đóng lại di động, lắc lư nằm ngã xuống giường......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play