Sở Hạ Nghi lẻn vào phòng hồ sơ, trong lòng vẫn luôn tính toán thời gian. Đã hơn nửa tiếng, khi trở về sẽ bị phản phệ, nghĩ đến điều này khiến Sở Hạ Nghi không khỏi thấy ảo não trong lòng.

Phải nhanh tìm được hồ sơ thôi.

Sở Hạ Nghi lật tung cả phòng hồ sơ, cuối cùng cũng không hề phát hiện được tập hồ sơ vụ án mình cần tìm. Cô chỉ đành tiến vào nơi thẩm vấn.

Ban đêm nhưng Sở cảnh sát vẫn đèn sáng, người ngoài không nhìn ra nổi bóng cô, điều này càng thuận tiện cho Sở Hạ Nghi.

Đi loanh quanh một hồi, cô cuối cùng cũng đến được phòng thẩm vấn đang nhốt An Dung.

Quả không hổ là chủ tịch An, dù bị nhốt trong chốn này nhưng ông vẫn đường hoàng, điềm tĩnh, không nhìn ra chút lo lắng.

Theo lẽ thường, chắc giờ đang có người ở một phòng riêng biệt giám sát. Sở Hạ Nghi lại tiếp tục lang thang, khi đi gần hết đoạn đường mới tìm thấy phòng giám sát. Cô không khỏi lần nữa chửi thề.

Mẹ nó, bình thường không phải phòng giám sát đều đặt sát phòng thẩm vấn sao?

Sao đến An Dung lại cách cả đoạn đường thế này rồi?

Mẹ nó, có biết cô sẽ phải chịu phản phệ năng lực không?

Huhu, ông trời muốn diệt ta sao???

Hệ thống vô cùng bình tĩnh, tự nhủ lòng, không sao, để ký chủ lên cơn một chút.

Kỳ thực Hệ thống rất muốn đáp lại vài lời với Sở Hạ Nghi, nhưng nó không dám.

Ai mượn cô ngu kinh doanh chứ?

Ai mượn cô thích làm con sâu gạo?

Ai mượn cô thích chọc tức ta cơ?

Ai mượn cô sử dụng năng lực cơ?

Ký chủ à, là do cô tạo nghiệp hết thôi!

Sở Hạ Nghi không biết tâm tư trong lòng Hệ thống, lúc này cô đang vận thuận phong nhĩ* của mình.

Cô cũng chỉ ẩn thân giấu khí tức, không có quyền năng xuyên tường.

Mà cô không thể dán sát vào cửa được, như vậy sẽ để lại vết mờ mờ trên cửa. Cánh cửa màu đen, cô dán sát vào thì ánh đèn có sáng mấy cũng chẳng che được dấu vết.

Nhưng mà dường như hôm nay cô bị vận xui đeo bám...

Douma!

Từ bao giờ Sở cảnh sát dùng cửa cách âm vậy?

Có thương đứa nhỏ như cô không?

Giờ còn phải vận thêm thuận phong nhĩ nữa...

Huhu, lát nữa tha hồ chịu phản phệ luôn!

Cuối cùng Sở Hạ Nghi cũng coi như tìm được chút an ủi, cô đã nghe được thông tin bên trong phòng.

"Tuy đây là vụ án tuyệt mật, nhưng cũng chỉ có thể giam được 72 tiếng thôi." Một viên cảnh sát nói.

Douma! Chỉ 72 tiếng thôi ấy à?

Ngươi có biết trong 72 tiếng ấy là thế giới có thể thay đổi không?

72 tiếng đó, An gia có thể sụp đổ rồi đấy!

72 tiếng đó, cổ phiếu có thể tuột dốc không phanh rồi đấy!

72 tiếng đó, An gia ta sẽ phải gánh nợ lương nhân viên đấy!

Tuy thầm chửi là vậy, nhưng Sở Hạ Nghi cũng ý thức được tính nghiêm trọng.

Vụ án bình thường chỉ có thể giam 48 tiếng.

Vụ này thì đến 72 tiếng luôn, tròn trịa ba ngày.

"Đã truy bắt lâu như vậy rồi, lần này nhất quyết phải tra ra thủ phạm. Khó khăn lắm mới kiếm được chút manh mối." Một giọng nói nặng nề vang lên.

"Cứ nghĩ đến mấy trăm nạn nhân năm đó, tôi không thể chịu được. Chúng ta đeo bám nhiều năm như vậy, chút manh mối này nhất định phải nắm chắc!"

Cạch...cạch...

Trên hành lang vọng tiếng giày. Sở Hạ Nghi quay đầu, chỉ thấy đội trưởng lúc sáng đối đáp với cô, mang sắc mặt trầm tĩnh bước vào bên trong phòng thẩm vấn. Sở Hạ Nghi nhân cơ hội cũng lẻn vào bên trong theo.

Không phải sử dụng thuận phong nhĩ nữa, thật tốt quá!

Vào bên trong rồi, Sở Hạ Nghi mới thấy rõ, sắc mặt mấy cảnh sát trong này đều vô cùng nặng nề, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa đầy quyết tâm.

Năm xưa cô cũng từng như vậy...

Thanh xuân sôi nổi, nhiệt huyết tuổi trẻ, mắt đầy quyết tâm, tương lai hứa hẹn.

Đáng tiếc...

"Các đồng chí." Đội trưởng lên tiếng, Sở Hạ Nghi lập tức chấn chỉnh lại trạng thái của mình, chăm chú lắng nghe.

"Mọi người hẳn đều biết, tính chất quan trọng của vụ án này." Đội trưởng nói, mọi người đều im lặng. Dừng một lúc, anh ta lại nói tiếp:

"50 năm lẻ sáu tháng hai ngày, kể từ khi xảy ra vụ việc. Hơn năm mươi năm này, bao thế hệ cảnh sát, cũng giống như chúng ta hiện tại, một lòng truy cầu tung tích hung thủ. Cũng biết bao người cảnh sát từ lúc vào nghề đến khi về hưu, vẫn còn trong tim lời thề mang hung thủ đứng trước vành móng ngựa. Vụ án kinh động trời đất năm ấy, vẫn luôn đeo bám trong tâm những người tiền bối. Chúng ta cũng giống như họ, nhưng hiện tại chúng ta lợi thế hơn những tiền bối khi trước là đã tìm được một manh mối quan trọng. Các đồng chí, mọi người đều hiểu rõ, tầm quan trọng của manh mối này rồi, tôi cũng không nhắc lại nhiều nữa. Chúng ta, nhất định phải bắt được hung thủ."

"Rõ." Tiếng hô đồng thanh vang lên đầy chính khí. Đội trưởng thấy đã đạt thành quả công tác tư tưởng, liền đi ra ngoài, Sở Hạ Nghi cũng theo đó mà ra.

Đã có manh mối rồi, cô cũng không cần ở lại lâu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play