Sở Hạ Nghi được An Vĩ hộ tống tới tận nhà. Nguyên chủ sống riêng trong một cái biệt thư to hoành tráng, tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất của thành phố. Sở Hạ Nghi vừa bước vào cổng là liền có lớp lớp người cúi đầu chào: “Tiểu thư.”
Cửa vừa mở, Sở Hạ Nghi liền bắt gặp một cô gái tầm 27, 28 tuổi đang ngồi vắt chân trên sofa, dung nhan xinh đẹp. Vừa nhìn thấy cô, lập tức giận dữ: “An Họa, em đi đâu mà mất tích đến hơn nửa ngày hôm nay rồi? Có biết chị gọi cho em vô số cuộc rồi không? Sao lại không nghe máy? Em có biết bao nhiêu cái quảng cáo phải trì hoãn rồi không?”
“Em không biết.” Sở Hạ Nghi đi đến ngồi đối diện với cô gái đang không ngừng chửi rủa. Cô gái này là Vương Lịch, quản lí của nguyên chủ.
“Em…” Vương Lịch xả giận một hồi, phát hiện nghệ sĩ nhà mình vẫn cứ thản nhiên, không khỏi càng thêm tức giận.
“Thôi nào chị.” Sở Hạ Nghi tận tình rót cho Vương Lịch một cốc nước. Cô nói tiếp:
“Chị, em muốn rời khỏi công ty.”
Khụ. Nghe thấy câu này, Vương Lịch lập tức sặc nước. Câu nói này không nghi ngờ gì là quả bom khiến tâm trạng chị ta vừa dịu xuống liền bùng nổ trở lại: “Em nói cái gì? Sao lại rời công ty? An Họa à, em đừng nghĩ quẩn. Em ở công ty đang rất tốt mà, rời đi thì đến nơi nào chứ? Tam Mị là công ty giải trí có tiếng bậc nhất cái giới này rồi, em rời đi còn muốn vào đâu chứ?”
“Chị, chị biết An gia chứ?” Sở Hạ Nghi không vội nói lý do, khoan thai hỏi.
“Biết.” Vương Lịch đáp, trong lòng có chút nghi ngờ. An Họa hỏi chị ta cái này để làm gì chứ?
“Em là tiểu thư của An gia.”
Vương Lịch nghe xong câu này, lập tức trợn ngược mắt. Nếu câu nói muốn rời công ty là một quả bom, thì cái câu “em là tiểu thư của An gia” này chính là một quả bom nguyên tử. Vương Lịch cẩn thận suy nghĩ. Trước đây, từ khi làm việc với An Họa, nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn hoành tráng tại khu vực phồn hoa này, nghệ sĩ nhà cô mới lăn lộn ba tháng trong showbiz, vốn là không thể mua được. Lại nói đến An Họa trên người có loại khí chất sang chảnh, giọng nói êm dịu ngọt ngào, ngữ điệu không nhanh không chậm, không cao chẳng thấp, lại thông thuộc chơi đàn, cưỡi ngựa, thật sự giống như một tiểu thư nhà quyền quý. Từ lâu Vương Lịch đã đoán ra, An Họa này có lẽ chính là tiểu thư nhà hào môn, nhưng không ngờ tới cô lại là tiểu thư An gia. Tin tức này khiến cô có chút khiếp sợ.
“Cho nên chị à. Em muốn rời công ty, làm nghệ sĩ tự do, chị có muốn đi theo em không?” Sở Hạ Nghi chân thành cất lời.
Vương Lịch nghe cô nói, hoàn hồn, tỉnh táo lại, thế nhưng nghĩ ra một điểm không thích hợp: “Em là tiểu thư An gia cũng đâu có quan hệ gì tới việc làm nghệ sĩ ở Tam Mị?”
“Không có quan hệ, nhưng sẽ khá phiền phức.” Sở Hạ Nghi nói đầy ẩn ý. Tam Mị là sản nghiệp dưới tay nam chính, sau này khi nữ chính lăn lộn showbiz cũng sẽ vào Tam Mị, từ ấy thì sẽ trở thành trọng điểm được Tam Mị bồi dưỡng, trong tay có nhiều tài nguyên. Cô không muốn sau này đi giành tài nguyên với nữ chính, cũng không cần nữ chính cho cô một ít tài nguyên để xoay sở. Sau này kiểu gì nữ chính cũng tiến vào Tam Mị, mà có một nguyên lý, tránh xa nhân vật chính sẽ sống vui vẻ, vậy nên cô mới muốn rời Tam Mị. Đằng nào thì chút tiền bồi thường hợp đồng cỏn con ấy, cô chưa nghèo đến mức không đủ tiền trả.
Vương Lịch không biết nội tình, lại cho rằng An gia muốn tiến vào giới giải trí nên An Họa mới rời Tam Mị về phục vụ cho gia đình nhà mình. Nhớ tới lời đề nghị của An Họa, Vương Lịch nói: “An gia nhiều kẻ tài giỏi như vậy, em cần chị đi làm gì chứ?”
“Không phải An gia muốn tiến vào giới giải trí, cũng không phải em quay về công ty của gia đình làm việc. Em là muốn làm nghệ sĩ tự do.” Làm nghệ sĩ tự do rất thoải mái. Hợp đồng nào muốn nhận thì nhận, muốn từ chối thì từ chối, không phải làm theo sự sắp xếp của công ty, tuy rằng có chút vất vả nhưng sẽ tự do thoải mái.
“Nếu không có công ty quản lí, việc lăn lộn trong cái showbiz này cũng rất khó khăn. Khi nổ ra bất cứ scandal nào cũng sẽ không có phòng truyền thông xử lí, khi cần lăng xê cũng không có phòng PR giúp đỡ. An Họa, em có nghĩ kĩ không?” Vương Lịch biết làm nghệ sĩ tự do sẽ rất thoải mái, nhưng song song cùng sự thoải mái là những khó khăn.
“Scandal nổ thì cứ nổ. Không có người xử lí thì không xử lí nữa, khéo khi em lại được cái danh nữ hoàng tai tiếng ấy chứ. Muốn lăng xê mà không có phòng PR giúp đỡ, chị à, em có tiền!” An gia không ủng hộ cô vào showbiz, chắc chắn không giúp cô trong việc lăng xê. Nhưng vậy thì có sao? Cô có tiền đó biết không hả?
Vương Lịch lại uống một cốc nước nữa, nặng nề nói: “Để chị suy nghĩ đã. Mai sẽ đưa em câu trả lời.”
“Được, chị cứ từ từ. Chị đi thong thả.” Tiễn xong, Sở Hạ Nghi có chút mệt mỏi ngồi xuống sofa.
Lúc này, Hệ thống bỗng đột ngột online: “Kí chủ, số dư tài khoản của An Họa cũng chỉ có vài chục triệu thôi. Kí chủ còn không đủ tiền đền bù hợp đồng, lấy đâu ra tiền đi lăng xê cho bản thân vậy?”
“Bán đồ cổ. Đám đồ trong không gian của ta còn đang chất đống kia kìa.” Sở Hạ Nghi lim dim nói. Đồ trong không gian của cô, vật nào cũng là giá trị liên thành. Sao cô có thể lo nghèo cơ chứ.
“Ký chủ không tìm William Kỳ sao?” Hệ thống hỏi.
Sở Hạ Nghi khẽ cau mày, đáp lời: “Ai biết hắn có ở thế giới này không. Tìm làm gì chứ.”
“Sẽ có thôi, ký chủ à.” Hệ thống dường như có chút hưng phấn đáp.
Lúc này, cô mở mắt, có chút không hiểu: “Ba thế giới liên tiếp gặp người ta, rốt cuộc ngươi là có ý gì?”
“Cái này ký chủ cứ từ từ tìm hiểu thôi.” Hệ thống đáp rồi lập tức offline.
Sở Hạ Nghi ngồi thẳng người, trầm ngâm suy tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT