Sở Hạ Nghi mở mắt, lại khép lại. Người cô bị người ta dội một chậu nước lạnh, ướt từ đầu tới chân. Khí lạnh thấm vào người khiến Sở Hạ Nghi không khỏi run rẩy.
Ào...
Lại thêm một chậu nước nữa dội vào người. Sở Hạ Nghi không thể không mở mắt.
Trước mặt cô là một tên cao to mặc áo đen, tay hắn còn đang xách một chậu nước rỗng. Dưới chân hắn, bên cạnh, còn có hai ba chậu nước khác tương tự. Khi thấy cô mở mắt, tên áo đen quay lại báo cáo với người đằng sau. Lúc này, Sở Hạ Nghi mới thấy đằng sau hắn còn có một cô gái nữa, tuy không nhìn rõ gương mặt nhưng chiếc váy đen sang trọng cô ta mặc vừa nhìn là biết đó chính là đồ hiệu.
“Tiểu thư, cô ta tỉnh rồi.” Tên áo đen báo cáo.
Cô gái kia rời ghế, đi tới gần chỗ Sở Hạ Nghi. Cô ta vươn tay nắm mạnh cằm cô, đôi môi đỏ chót mấp máy đang định phát ra tiếng thì bỗng quay lại, nói với người áo đen: “Đi ra ngoài đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Cánh cửa mở ra, lại khép lại. Trong căn nhà nhỏ hoang tàn chỉ còn lại cô gái váy đỏ và Sở Hạ Nghi.
Bàn tay trắng nõn của cô gái vươn lên, không phải vì muốn tát Sở Hạ Nghi mà là muốn cho cô thấy độ sắc của con dao.
Đúng, cô gái váy đỏ đang cầm một con dao trên tay. Ngón tay trỏ của cô ta khẽ miết lưỡi dao, đôi môi đỏ nhếch lên, toát một vẻ kinh dị: “Chuẩn bị nào.”
Sở Hạ Nghi cũng tương tự giống cô gái trước mặt mình, nở nụ cười ranh mãnh, sau đó chỉ trong chớp mắt, cô vung bàn tay đã sớm cởi trói của mình tát vang dội vào cô gái trước mặt, kèm với một câu nói: “Giờ thì chẳng biết ai xử ai đâu.”
Vừa nói xong câu này thì cơn đau đầu quen thuộc truyền tới. Sở Hạ Nghi lần này cũng không đau đến mức ngã như mấy lần trước, lần này cũng chỉ là choáng váng hoa mắt một chút mà thôi.
Cô gái váy đỏ này, là Triệu Thảo, nữ phụ số hai. Nguyên chủ hiện tại của cô là An Họa, thiên kim tiểu thư An gia, nhưng lại thích chạy đi đóng phim, sau ba tháng vào nghề đã nhanh chóng nổi tiếng nhờ vai phụ số ba trong một bộ web drama đang hot trên khắp đất nước.
Hiện tại nữ chính vẫn còn chưa xuất hiện, nhưng nam chính thì xuất hiện rồi. Nam chính là đế vương giới giải trí, công ty quản lý của An Họa cũng thuộc một trong vô vàn sản nghiệp của nam chính. An Họa bị người ta sắp xếp, phải hẹn hò với nam thần mới nổi là Tịch Ảnh. Triệu Thảo này là em họ xa xôi của nam chính, nhưng đại khái cũng được tính là thiên kim Triệu gia. Cô gái này là fan cuồng của Tịch Ảnh, không chấp nhận được nam thần của mình hẹn hò với cô, nên mới sai người bắt cóc, ý đồ chính là rạch mặt cô tại đây.
Trong cốt truyện, An Họa này ở đây bị Triệu Thảo rạch mặt, sau đó lại bị đàn em cô ta hãm hiếp đến chết. Thi thể nguyên chủ bị vứt ở cái nơi đồng không mông quạnh này, thẳng đến hơn một năm sau, thi thể đã mục nát mới được người của An gia tìm thấy, đem về tổ chức lễ tang. Mà chẳng biết vô tình hay cố ý, tang lễ của An Họa lại được tổ chức trùng với lễ cưới của nam phụ và nữ chính. Lúc xe chở tang lễ đi qua khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới ấy, bị xe của nam chính đến cướp dâu đâm vào. Nam chính bình an thoát nạn, thậm chí còn có thể tiếp tục đi cướp dâu, còn xe tang của An Họa bị lật úp, rơi xuống sông. Quan tài trong quá trình lật xe cũng bật nắp, thi thể của An Họa cũng vì vậy mà bị sông cuốn đi đến một phương trời xa lạ. Người An gia cũng vì chuyện này mà nổi điên lên đối phó với nam chính, nhưng đến cuối cùng vẫn chính là rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Những chuyện như thế này, chắc chắn chính truyện không bao giờ đề cập đến. Trong chính truyện, thứ đề cập cũng chỉ là khi nguyên chủ nổi tiếng, rồi hẹn hò với Tịch Ảnh, sau đó là mất tích hơn một năm. An gia tìm thấy thi thể nguyên chủ và tổ chức lễ tang, cũng chỉ là vẻn vẹn vài dòng thông báo của bản tin thời sự. Nam chính đâm vào xe tang lễ, trong chính truyện cũng chỉ nói, nam chính bất cần đâm vào xe, sau đó hắn ta lại bắt đầu tiếp tục đi cướp dâu. Sau đó An gia nổi điên đối phó với nam chính, đến cuối cùng cũng chỉ là tạo thêm hoàn cảnh cho nam nữ chính phát triển tình cảm. Sau đó nữa, nam chính nữ chính đi về cái kết happy ending, An gia rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Những sự việc như nguyên chủ bị rạch mặt, hãm hiếp, khó khăn lắm mới tìm được thi thể nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể an lành nằm dưới đất là do xe của nam chính tông vào thì đều là những thứ bị ẩn giấu, chính truyện không bao giờ đề cập tới.
Sở Hạ Nghi thở dài. Nguyên chủ cũng quá thảm rồi đi. Đã vậy, trước tiên phải xử lý sạch sẽ Triệu Thảo này đã. Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Hạ Nghi càng trở nên sắc lạnh khi thấy ba tên đàn em của Triệu Thảo cầm súng chĩa vào người cô.
Pằng.
Chẳng biết tên nào bắn ra tiếng súng mở màn đầu tiên, Sở Hạ Nghi nhanh chóng nằm thụp xuống tránh đạn rồi lăn sang tên hiện tại đang đứng gần cô nhất. Sở Hạ Nghi chống tay xuống đất, mượn trọng lức của tay mà vung đôi chân thon dài, tên áo đen không phòng bị kịp, lập tức ngã ngựa. Trước khi cho anh ta đo đường xuống đất, cô nhanh tay giật lấy cây súng, rồi chẳng hề dừng lại mà lập tức tặng cho ba tên áo đen mỗi tên một viên kẹo đồng.
Tất cả sự việc, diễn ra chỉ trong tầm 20 giây đổ lại.
Triệu Thảo hoảng sợ tới ngây người. Sao cô ta có thể làm được?
“Cuối cùng, đến lượt cô.” Lại thêm một tiếng súng nữa, Triệu Thảo ngã xuống nền đất với đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng. Sở Hạ Nghi chỉ nhìn lướt qua. Tuy rằng hôm nay Triệu Thảo chưa kịp làm gì cô, nhưng là do cô lợi hại chứ không phải cô ta nhân từ tha cho cô. Hôm nay tha cho Triệu Thảo, chỉ sợ chính là kéo rắc rối cho ngày sau.
Sở Hạ Nghi lau sạch sẽ dấu vân tay trên khẩu súng rồi ném bừa vào một xó xỉnh của căn nhà. Xong xuôi đâu đấy, cô mới rời khỏi nhà hoang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT