“Thả Hoàng thượng ra.” Đám thị vệ hét lên. Nhưng chúng cũng không ngờ Sở Hạ Nghi thật sự buông kiếm xuống, thả người thật. Chỉ trong một vài giây chúng thần ngớ người, cô đã kịp nhét một viên hình dáng tròn như kẹo vào miệng hắn, dung bạo lực ép Thương Trần nuốt xuống.
Viên kẹp này, dung ngón chân nghĩ cũng biết là có độc. Sở Hạ Nghi thong thả nói: “Các ngươi tốt nhất đừng manh động.” Dứt lời liền xoay lưng.
Vài tên thị vệ liếc nhìn nhau, trong khoảnh khắc cô xoay người, đồng loạt xông vào người cô.
Sở Hạ Nghi né tránh, tiện tay nhặt đại một cây kiếm của ám vệ nằm bên dưới, lao tới choảng nhau với thị vệ. Nhất loạt, một đám thị vệ từ bên ngoài xông vào, một tốp trong đó bảo hộ Thương Trần rời đi. Đợi hắn ta ra ngoài rồi, mũi tên từ mọi phía, lấy Sở Hạ Nghi làm trung tâm, đều đồng loạt bắn vào người cô.
Mẹ kiếp!
Tại sao lại bao vây bản cô nương chứ?
Một đám các người vây vào một cô nương yếu đuối như ta, có biết xấu hổ không vậy?
Hệ thống: “…” Cô uy hiếp Hoàng thượng nhà người ta, người ta không bao vây cô thì bao vây ai? Mà hẳn là “yếu đuối” quá cơ!
“Dừng lại.” Sở Hạ Nghi cao giọng quát, nhưng hiển nhiên là không ai dừng lại.
Mẹ kiếp! Cô mỏi tay lắm rồi!
Sở Hạ Nghi mím môi, hít một hơi thật sâu, bỗng buông kiếm, chắp hai tay, nhắm mắt lại.
Dưới chân cô bỗng hiện ra một trận đồ tròn tỏa ánh sáng vàng kim. Từng đường hoa văn uốn lượn hiện lên.
Lúc này, tất cả đao kiếm mũi tên khi bắn vào Sở Hạ Nghi đều bị bắn ngược lại. Tất cả thị vệ chứng kiến đều vô cùng sững sờ.
“Yêu nữ…yêu nữ…” Tiếng hét vang vọng lên. Con người luôn sợ hãi trước những thứ thần bí, thời đại nào cũng có những câu chuyện ma quỷ. Người hiện đại còn đang sợ hãi chứ đừng nói tới người sinh sống ở cổ đại.
Hoa văn từ dưới đất mọc lên, bao quanh người Sở Hạ Nghi đang niệm chú bên trong tạo thành một lớp kính màu vàng nhạt. Trong khoảnh khắc khi cô mở mắt ra, lớp kính vang lên tiếng kêu răng rắc, rồi vỡ ra thành từng mảnh, nhanh chóng phi thẳng đến chỗ đám thị vệ đang chạy tán loạn kia.
“Ký chủ…” Hệ thống sững sờ. Nó không ngờ cô lại có năng lực này…
Năng lực dung hợp.
Sở Hạ Nghi sở hữu giá trị võ thuật mạnh mẽ, chiêu thức của cô hoàn toàn khiến người ta không đoán được, không phải hoàn toàn vì cô tới từ thế giới khác.
Mà là vì cô cô năng lực dung hợp.
Dung hợp các chiêu thức lại với nhau, lấy ưu cái này bù khuyết cái kia, tạo thành những chiêu thức hoàn mỹ.
Giống như là trận đồ ban nãy.
Trận đồ dưới chân cô là từ thế giới đầu tiên, nó có tác dụng bảo vệ khỏi tấn công.
Còn hoa văn mọc lên tạo thành lớp kính rồi tấn công thị vệ đó, là từ vị diện thứ hai, dị năng khi đó của cô là hệ hỏa cùng với hệ thủy.
Từ từ đã…
Hoa văn mọc lên là hệ mộc.
Mà cô chỉ có hệ hỏa cùng với hệ thủy?
Ký chủ, cô làm kiểu gì vậy?
“Trong lần bị đám zombie vây công, tình cờ bị một con cắn vào chân nên có thêm hệ mộc và hệ thổ. Vì nó cắn chưa sâu nên quá trình thức tỉnh dị năng hơi dài.” Sở Hạ Nghi bỗng có tâm tình tốt giải thích cho Hệ thống.
Cô kéo lê kiếm Trường Minh bước ra khỏi phòng. Máu của thị vệ cùng với ám vệ dính lên đôi hài, lại có thêm một vài giọt máu như mẫu đơn nở rộ hiện lên bộ y phục trắng toát.
Bên ngoài Vân Minh Cung chất đầy cái xác. Nhưng ngay trước cửa cung, Thương Trần đem theo hơn trăm thị vệ đứng đông nghìn nghịt. Trong mắt họ đều là vẻ kinh sợ.
Đèn treo gần như khắp nơi trong Vân Minh Cung. Tuy chỉ là ánh sáng từ nến nhưng số lượng rất nhiều, cũng coi như là sáng.
Bây giờ chỉ mới là nửa đêm, là thời điểm bầu trời âm u tối nhất. Sở Hạ Nghi một thân váy trắng vấy máu kéo theo thanh kiếm sáng loáng, hình ảnh này vô cùng quỷ dị, thật sự giống như ma hiện hồn lên. Nếu có người yếu bóng vía ở đây, phỏng chừng có lẽ sẽ đột quỵ không chừng.
“Hoan nghênh các người tới âm phủ.” Dĩ nhiên cô cũng biết hình ảnh này vô cùng quỷ dị, rất vui vẻ nhếch miệng một cái, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Không ai phản ứng lại.
“Hoàng thượng, tốt nhất đừng động vào Vân gia.” Sở Hạ Nghi nhẹ nhàng nói. Tiếp đó đưa tay chỉ lên bầu trời tối đen như mực nhẹ nhàng khua mấy vòng, miệng mấp máy khẽ đọc chú ngữ.
Một đám mây từ bầu trời hạ xuống.
Giống như là ở vị diện đầu tiên, Sở Hạ Nghi thong thả bước lên đám mây, ly khai khỏi Vân Minh Cung trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Sở Hạ Nghi theo trí nhớ của nguyên chủ, điều khiển đám mây ra khỏi hoàng cung, đáp xuống một cánh rừng. Cô tựa vào một gốc cây mà nghỉ. Lúc này cả người cô mệt mỏi, uể oải rã rời, đầu váng mắt hoa, lồng ngực bức bối khó chịu.
Đây là lực lượng phản phệ, là cái giá cô phải trả.
Cho dù đây chỉ là thế giới giả thuyết do tác giả vẽ ra, nhưng đã là thế giới thì vẫn luôn có những quy tắc riêng. Cô đem chiêu thức từ nơi khác thi triển tại đây, tất bị một ít lực lượng phản phệ lại. Tùy theo từng chiêu thức sức ảnh hưởng của nó mà sẽ có lực lượng phản phệ khác nhau.
Thứ lực lượng phản phệ này rất đáng ghét. Nó khiến cả người cô dường như vô lực, không những thế lồng ngực như bị thứ gì đó dồn nén đè ép, nhưng lại không có cách nào đẩy nó ra ngoài, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu bức bối này.
Chưa kể, bạn sử dụng chiêu thức dung hợp lại kia bao nhiêu thời gian thì thứ lực lượng phản phệ sẽ hành bạn gấp hai lần thời gian ấy.
Đây không phải lần đầu Sở Hạ Nghi bị phản phệ nhưng cô vẫn vô cùng khó chịu. Cho dù lúc này muốn ngủ cũng chẳng thể nào ngủ nổi cả. Hít thuốc mê, uống thuốc ngủ thì lại càng không được vì thành phần nào trong đó sẽ càng góp phần khiến người ta khó chịu hơn. Lúc xưa lần đầu bị nó phản phệ, cô đem thuốc ngủ uống vào, cuối cùng bị nó hành gần chết.
Hệ thống: “…” Tuy rằng khó chịu như vậy, nhưng năng lực dung hợp đó vẫn là một năng lực nghịch thiên.
Ký chủ, cô thật trâu bò.
“Ký chủ, tôi muốn ôm đùi cô.” Hệ thống lên tiếng.
Sở Hạ Nghi dù đang rất khó chịu, vẫn không ngại đáp lời: “Đùi ta là thứ Hệ thống giả như ngươi có thể tùy tiện ôm sao? Mơ đi! Mà có mơ cũng đừng hòng.”
Hệ thống: “…” Nó vẫn không hiểu sao mỗi lần bày tỏ ý nghĩ với ký chủ, đều bị cô phũ phàng đáp trả. Ký chủ, tôi cảm giác cô rất có ác cảm đối với tôi.
“Ngươi bắt ta đi làm mấy nhiệm vụ quái quỷ, ta có thể không có ác cảm sao?” Sở Hạ Nghi nhẹ nhàng đáp.
Hệ thống thế nhưng lại không đôi co nữa, tắt tín hiệu offline.
Hệ thống tắt tín hiệu để hồi tưởng lại chuyện cũ.
Khi đó cô đang đứng trên đỉnh núi cao, từ trên nhìn xuống sâu hun hút, nhưng cô lại nhảy xuống đó.
Chỉ trong vài giây trước khi cô rơi xuống đất đá để rồi tan xương nát thịt, nó đem cô vào trong Hệ thống, cưỡng ép cô làm ký chủ của mình.
Nó có thể nhập được vào người cô mà không chút tổn thất cho cả cô lẫn nó, là vì thời điểm đó tâm tình của cô ở trạng thái yếu đuối nhất. Chỉ khi tâm tình con người ở trạng thái yếu đuối, nó mới có thể đi vào mà không gây chút tổn hại nào cho ký chủ được.
Nó vẫn luôn tò mò, tại sao một người như cô, lại đứng từ trên vách núi nhảy xuống tự sát?
Hệ thống, mi không biết!
Có những nỗi đau, khiến con người ta đau tới nghẹt thở. Đau tới mức như tan vỡ cả trái tim, tới điếng người, tới chết lặng, tới không thể tin nổi, tới rồ tới dại.
Mà ký chủ của nó, lại từng nếm trải nỗi đau như thế. Cùng với cả đó là nỗi tuyệt vọng và sự thù hận ngút trời.
Tuyệt vọng đến cùng cực, đến không biết tuyệt vọng là gì, đến không biết mình đang tuyệt vọng vì cái gì.
Đó là sự tuyệt vọng khủng khiếp nhất, cũng là tuyệt vọng chân chính.
Mà ký chủ của nó từng trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT