Lý Nghệ Hoành đưa hai ngón tay nhẹ dây dây giữa hàng mày, anh sầu não vô cùng, Phi Phi đã chẳng đòi hỏi gì nhưng bản thân anh cũng không thể không làm gì cho cô ấy, có lẽ phải bù đắp cho Phi Phi bằng chức vụ của công ty.
"Cốc cốc..." Vân Lục gõ cửa phòng của Lý Nghệ Hoành.
"Vào đi."
Vân Lục bước vào, cô đứng ở ngay cửa không đi đến gần Lý Nghệ Hoành. Lý Nghệ Hoành buông tay xuống, anh hướng đôi mắt sang Vân Lục: "Em lại đây ngồi đi."
Vân Lục từ từ bước đến, cô ngồi đối diện với Lý Nghệ Hoành, trên gương mặt của Vân Lục hiện một vẻ u buồn. Lý Nghệ Hoành đưa tay sờ nhẹ má của Vân Lục, anh dịu dàng nói:
"Sao trông em buồn vậy? Còn mệt sao?"
Vân Lục lắc đầu, đôi mắt cô cứ rũ thấp. Lý Nghệ Hoành thu tay về, anh vẫn còn thắc mắc chuyện hôm qua, bác sĩ nói em ấy bị kích động mới dẫn đến ngất xỉu nhân lúc này anh cũng muốn biết lý do.
"Lục nhi! Tại sao hôm qua em ngất trước phòng của anh? Em đã gặp chuyện gì sao?"
"Em chỉ bị chóng mặt nên mới ngất đi thôi."
Lý Nghệ Hoành không hề hoài nghi với Vân Lục, anh không nghĩ đến tình huống cô ta có thể nghe lén, đối với anh Vân Lục là một cô em gái rất đơn thuần, những chuyện lén lúc em ấy sẽ không làm.
Lý Nghệ Hoành đứng dậy, anh kéo học bàn lấy ra một trai thuốc đưa cho Vân Lục:
"Đây là vitamin nhập khẩu từ Anh, có lẽ thường ngày em ăn uống không nhiều nên mới bị như vậy, em cầm lấy uống bổ sung sau mỗi bữa ăn đi."
Vân Lục ngẩng lên, cô nói: "Thuốc này là của anh mà."
Lý Nghệ Hoành cầm bàn tay của Vân Lục mà đặt trai thuốc vào: "Ai uống cũng được không phân biệt nam nữ đâu."
Vân Lục cầm trai thuốc trong tay, cô đứng dậy không chút rụt rè liền ôm lấy Lý Nghệ Hoành. Lý Nghệ Hoành vuốt mái tóc của Vân Lục, anh nhỏ nhẹ nói:
"Sao hôm nay lại nũng nịu với anh hai thế?"
Vân Lục nghe vậy thì trong đầu liền nhớ đến cảnh tượng Lý Nghệ Hoành vuốt ve tấm lưng của Lý Nghệ Hân còn cô thì anh ấy chỉ vuốt mái tóc, tại sao lại là Lý Nghệ Hân? Tại sao chứ?
Đôi mắt tròn và đồng tử đen của Vân Lục rơm rớm nước mắt, cô mở miệng hỏi anh hai một câu: "Giữa em và chị ba anh thương ai hơn?"
Lý Nghệ Hoành có chút kinh ngạc khi Vân Lục hỏi anh như vậy: "Anh đều thương các em như nhau cả."
Vân Lục nhẹ cười nhưng trong lòng lại cảm thấy có mũi kim đâm rất đau, anh ấy chỉ đối với cô là tình anh em còn Nghệ Hân là tình nam nữ, đều thương ư? Anh nói dối, anh thương Nghệ Hân hơn Vân nhi, cô ta chiếm hữu trái tim của anh còn Vân nhi chỉ là một cô em cùng cha khác mẹ, nhưng chẳng phải anh và Nghệ Hân sẽ là loạn luân sao? Cô ta còn đã kết hôn trong khi Vân nhi cũng rất yêu anh kia mà, tại sao anh lại không nhận ra tình cảm của Vân nhi chứ? Vân Lục tủi hờn thầm nói trong tâm, nếu bây giờ cô nói cô yêu anh hai chắc chắn anh ấy sẽ đẩy cô ra xa, sẽ cảm thấy khó xử. Cô chấp nhận thầm lặng ở bên anh hai cả đời nhưng nữ nhân nào dám cướp anh ấy thì phải bước qua xác của Vân Lục, cô sẽ không bao giờ để mất anh hai đâu, tuyệt đối không.
Lý Nghệ Hoành đẩy nhẹ Vân Lục ra, anh bảo: "Muộn rồi em mau về ngủ đi, anh cũng phải nghỉ ngơi."
Vân Lục mỉm cười khẽ, cô nhón chân hôn lên trán của Lý Nghệ Hoành, không làm anh ấy thấy lạ, cô liền nói: "Như vậy là chúc ngủ ngon!"
Vân Lục nói xong thì đi ra khỏi phòng của Lý Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành sờ tay lên trán, anh cười nhẹ nhưng cũng chỉ nghĩ đó là một lời chúc theo kiểu phương tây mà thôi.
Vân Lục về phòng, cô ngồi xuống ghế bàn tay đặt trên bàn co lại, ánh mắt tĩnh lặng chớp.
-----------
Tại tiệm hoa của Mạc Đình.
Quyển Nhu vì muốn quên đi những mệt mỏi cho nên đã vùi đầu vào trong công việc, cô liên tục làm mọi thứ từ tiếp khách, cắm hoa cho đến lau chùi, lau đã sạch rồi vẫn tiếp tục lau lại lần nữa rồi lại lần nữa.
Mạc Đình thấy Quyển Nhu như vậy thì thở dài, cô đi tới giật lấy chiếc khăn mà Quyển Nhu đang cầm.
"Đừng lau nữa, chỗ này cậu lau muốn thủng luôn rồi đó."
Quyển Nhu không nói gì, cô tiếp tục làm sang việc khác, không lau thì dùng chổi để quét. Mạc Đình phát bực với Quyển Nhu, cô giật luôn cây chổi nhăn nhó với cô bạn:
"Quyển Nhu cậu làm ơn đừng có như vậy nữa được không? Cậu chỉ vừa mới khỏe lại thôi đấy."
Quyển Nhu xoay người đi chỗ khác thì Mạc Đình giữ lại cánh tay cô ấy:
Mạc Đình thả tay của Quyển Nhu: "Tối qua trong lúc ngủ cậu đã liên tục gọi cái tên Minh Vũ, người đó là ai? Có phải vì người đó mà cậu mới ra bộ dạng như thế này không?"
Quyển Nhu cuối mặt, cô nói: "Chỉ là cái tên trong một giấc mơ thôi, cậu đừng bận tâm."
Quyển Nhu quay người, cô đi tới cái bàn ngồi xuống, đôi mắt luôn mông lung một nỗi buồn. Mạc Đình không tin cái người tên Minh Vũ chỉ là giấc mơ, chắc chắn phải có một liên hệ nào đó với Quyển Nhu nhưng mà trước giờ Quyển Nhu ngoài cô ra thì có quen biết với ai đâu nhỉ? Không lẽ Minh Vũ lại là một vị khách của Quyển Nhu.
Mạc Đình lấy cuốn sổ khách hàng lật tìm lại những hóa đơn trước đây, cô xem thử có người nào tên là Minh Vũ hay không?
Quyển Nhu ngồi ngây người một chỗ, thỉnh thoảng lại khóc, cô đưa tay dụi mắt. Mạc Đình đang xem sổ nhìn thấy Quyển Nhu như vậy thì rất xót xa, từ khi Quyển Nhu tĩnh lại đã không còn tâm sự với cô nhiều điều như trước, cô có hỏi gì thì Quyển Nhu cũng chỉ trả lời cho qua, muốn giúp cậu ấy cũng khó lòng mà giúp được.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của Mạc Đình reo lên, cô bắt máy một cách vui vẻ:
"Alo, Cô ạ!"
Người gọi đến là mẹ nuôi của Quyển Nhu, bà muốn hỏi thăm tình hình của cô con gái nên đã gọi cho Mạc Đình.
Khi còn ở viện cô nhi, Quyển Nhu tĩnh dậy không nhận ra mẹ nuôi là ai cả, cô còn rất hoảng loạn khi nhìn bản thân trong gương. Viện trưởng Mộc đã rất lo lắng, sau đó chẳng hiểu sao Quyển Nhu lại đòi lên thành phố A cho bằng được, viện trưởng Mộc không còn cách nào khác đành phải nhờ Mạc Đình chăm sóc cho Quyển Nhu.
Mạc Đình nói chuyện với viện trưởng Mộc một lát thì kêu Quyển Nhu ra nghe máy. Quyển Nhu lâu lắm chưa nghe giọng của mẹ nuôi, lúc này bà gọi đến tâm trạng của cô cũng có phần nhẹ đi.
Quyển Nhu khẽ nói: "Mẹ có khỏe không?"
Viện trưởng Mộc đáp: "Quyển Nhu con nhận ra mẹ rồi sao?"
Quyển Nhu nói: "Mẹ là người đã nuôi con lớn khôn, con làm sao lại không nhận ra mẹ."
Quyển Nhu đã trở về với thân phận thật sự của mình, mọi ký ức của cô đều do cô kiểm soát, người khi trước khiến mẹ nuôi và mọi người hoang mang là Lý tiểu thư, cô ấy không có trí nhớ của Khương Quyển Nhu nên dĩ nhiên không biết mẹ nuôi là ai.
Viện trưởng Mộc cảm thấy an lòng, bà chỉ mong Quyển Nhu được khỏe mạnh:
"Con à! Thật vui vì con không quên mẹ, ở trên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào sắp xếp được ở dưới này mẹ sẽ lên thăm con."
"Dạ! Mẹ cũng giữ gìn sức khỏe nhé!"
Quyển Nhu đưa lại điện thoại cho Mạc Đình, Mạc Đình cầm lấy và nói:
"Triệu chứng mất trí nhớ của cậu đã hết rồi hả? Vậy là cậu nhớ ra mình phải không?"
Lần đầu khi Quyển Nhu đến gặp Mạc Đình, cư xử của cô ấy rất khác thường, rất ra vẻ thiên kim tiểu thư còn chẳng nhận ra Mạc Đình là ai?
Quyển Nhu biết khi đó là Lý Nghệ Hân, cô ấy làm sao có thể biết Mạc Đình chứ? Nhưng Mạc Đình à, người đứng trước mặt cậu lúc này mới chính là mình, Quyển Nhu thầm nói thế rồi cô mỉm cười với Mạc Đình:
"Mình không quên tiểu Đình Đình đâu."
Mạc Đình rất vui khi Quyển Nhu gọi cô là tiểu Đình Đình, đấy là cái tên lúc nhỏ Quyển Nhu vẫn thường gọi, cô gọi Quyển Nhu là tiểu Quyển Quyển còn Quyển Nhu thì gọi cô la tiểu Đình Đình. Ôi cô bạn thân tri kỷ của cô đã quay trở lại rồi!
Mạc Đinh vui mừng ôm lấy Quyển Nhu: "Cám ơn! Cám ơn cậu đã trở lại Quyển Nhu à!"
Quyển Nhu cũng vươn tay ôm cô bạn nhưng khác với Mạc Đình, cô không hề cảm thấy vui khi được quay lại là chính mình, trái tim cô vẫn còn rất đau, rất đau khi nhớ đến anh ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT