Phi Phi thêm một lần nữa phải kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Nghệ Hoành, tâm trạng cô bỗng dưng hoang mang lo sợ, chủ tịch đến tìm cô phải chẳng anh ấy đã phát giác ra điều gì đó về Hoành Tâm.
Lý Nghệ Hoành sắc mặt không nhẹ nhàng, anh bước tới Phi Phi bàn tay đưa lên một tờ giây đặt thẳng vào tầm nhìn của cô ấy.
Quả không ngoài dự đoán Phi Phi nuốt xuống nước bọt, ánh mắt cô hiện lên sự lo lắng. Lý Nghệ Hoành bỏ tay xuống, anh ta chỉ nói ngắn gọn: "Đi theo tôi."
Mã Phi Phi không còn phải biết nói gì, cô đành đi theo Lý Nghệ Hoành. Cả hai người cùng đi đến một nơi yên tĩnh để có thể nói chuyện, nơi mà ít người qua lại.
Lý Nghệ Hoành đi vài bước thì dừng, anh xoay người lại. Mã Phi Phi cũng ngưng bước chân, đôi mắt cô chỉ rủ xuống với sự lo sợ chưa thể dập tắc trong lòng.
"Em muốn nói gì với tôi không?" Lý Nghệ Hoành nghiêm giọng hỏi.
Phi Phi hít thở để điều hòa tâm trạng, mất vài giây cô mới mở miệng trả lời: "Chủ tịch muốn tôi phải nói điều gì?"
"Mã Phi Phi!"
Tiếng gọi nhấn âm của Lý Nghệ Hoành đầy tức giận, Phi Phi nâng lên đôi mắt: "Xin hãy làm ngơ với mọi thứ, tôi xin chủ tịch."
Phi Phi đau lòng thốt lên, hàng lệ trong mắt cô đã lan nhẹ. Lý Nghệ Hoành nhíu mày, anh vẫn nhìn thẳng Phi Phi mà nói:
"Làm ngơ ư? Em bảo tôi làm sao mà ngơ đi khi đó là con trai của tôi, khi mà tôi biết bao nhiêu năm qua em đã phải sống và nuôi con một mình."
Lý Nghệ Hoành chợt ngưng lại, sau đó anh nhói lòng nói rằng:
"Phi Phi à! Lúc em lâm bồn không có tôi bên cạnh em không sợ sao? Em không khóc sao? Em không lo lắng sao?"
Phi Phi nghe những lời này mà từng giọt nước mắt cứ rơi xuống, cô lãng tránh đi ánh nhìn của Lý Nghệ Hoành để tâm mình không bị bối rối:
"Mọi chuyện đã qua rồi, rất lâu rồi."
"Qua với em nhưng mà không qua với tôi." Lý Nghệ Hoành cáu lên lớn tiếng với Phi Phi.
"Tại sao vậy Phi Phi? Tại sao em biến tôi thành một người cha tồi, thành một gã đàn ông hời hợt, em có biết tôi khó chịu như thế nào khi nghĩ đến cảnh em phải sinh con một mình ở nơi đất khách quê người không? Cứ nghĩ đến em đau đớn chịu đựng thì lòng tôi nó thắt lại như thế nào em có hiểu không?"
Phi Phi chóp mũi đỏ ửng, cô sụt sùi nói: "Cám ơn vì chủ tịch đã quan tâm nhưng tôi đều đã vượt qua cả, chủ tịch không cần phải bận lòng như vậy."
Mỗi câu nói lạnh lùng của Phi Phi thốt lên càng khiến trái tim của Lý Nghệ Hoành bị bóp chặt, anh khổ tâm nói:
"Em cho rằng tôi sẽ để mọi thứ qua như vậy sao?"
Mã Phi Phi nghe câu nói này thì đôi mắt không thể rũ thấp được nữa:
"Chủ tịch muốn gì? Nếu là Hoành Tâm thì không được, tôi sẽ không để chủ tịch mang nó đi đâu."
Phi Phi cứng rắng nói, cô nhất quyết phải giữ lấy Hoành Tâm, bất kỳ ai cũng không được đụng đến nó, cho dù đó có là ba ruột của nó.
Lý Nghệ Hoành chợt cười, mũi của anh cay cay:
"Em sợ tôi sẽ bắt Hoành Tâm đi à, em sợ như vậy nên dấu tôi suốt 4 năm qua sao?"
Phi Phi không trả lời, cô lúc nhìn lúc né, ánh mắt của Lý Nghệ Hoành thật lòng cô không dám đối diện.
Lý Nghệ Hoành nhẹ thở ra, sau đó anh lấy điện thoại bấm số và gọi:
"Alo luật sư Dương phải không?"
Phi Phi nghe thấy anh ấy gọi cho Luật sư thì hết hồn, cô chạy tới giật lấy điện thoại trên tay của Lý Nghệ Hoành. Lý Nghệ Hoành dơ cao tay cầm, anh không cho Phi Phi giật lấy.
Mã Phi Phi vừa khóc vừa nói: "Chủ tịch đó là con trai của tôi là tất cả của tôi, nếu anh muốn lấy nó đi thì hãy giết tôi trước đi."
Lý Nghệ Hoành ôm lấy Phi Phi vào trong lòng, cô ấy khóc và van xin anh rất nhiều.
"Em thật sự không muốn cho con nhận tôi sao?"
Phi Phi khóc lóc nói: "Làm ơn hãy để cho mẹ con tôi được yên tĩnh."
Lý Nghệ Hoành đau lòng như nuốt nước mắt vào trong, anh thả tay khỏi Phi Phi rồi thẩn thờ bỏ đi. Phi Phi cũng rất buồn khi phải đối diện với Lý Nghệ Hoành trong tình cảnh như thế này, nhưng mà bốn năm đã trôi qua anh ấy cũng đã có gia đình riêng, anh không nên luyến tiếc gì với mẹ con cô nữa, Phi Phi hướng đôi mắt ướt lệ nhìn theo Lý Nghệ Hoành mà thầm nói:
"Xin lỗi anh! Chủ tịch."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT