Một tuần sau.

Gió thổi nhẹ đung đẩy một chiếc lá bay đến nơi bước chân của một người. Anh bước từng bước, trong lòng biết bao nhiêu hoài niệm, lại không thiếu những cơn đau từ cõi lòng.

Hàn Minh Vũ mặc áo vét đen khoác ngoài chiếc sơ mi trắng, anh cầm trên tay chiếc lọ thủy tinh của Quyển Nhu đã mang đến tặng anh, là cái ngày cuối cùng anh còn thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô, nhưng bây giờ...chỉ còn lại là một vết thương lòng.

Hàn Minh Vũ đã đến nơi đặt tro cốt của Quyển Nhu, anh sờ tay lên trên khung kính, đôi mắt dâng lệ, anh đau đớn nói:

"Anh đến rồi! Anh đến thăm em đây."

"Anh xin lỗi vì bây giờ anh mới đến, anh đã không thể đến thăm em sớm hơn."

Ngưng lại vài giây, khi trái tim dần có thể bình ổn, anh lại nghẹn ngào nói:

"Ở nơi này một mình em có sợ không?"

Giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má, Quyển Nhu đã từng nói với anh rằng: Sau này đừng bỏ em một mình!

Hàn Minh Vũ vẫn nhớ rất rõ, anh biết Quyển Nhu sợ một mình, nhưng mà...

Hàn Minh Vũ vuốt nhẹ ngón tay trên kính, anh nói khi những giọt nước mắt vẫn từ từ rơi xuống:

"Anh thật tệ có phải không? Anh đã để em phải một mình ở đây."

Lời nói ra thật đau lòng, Hàn Minh Vũ phải ngưng lại bởi những giọt lệ khiến cổ họng anh phải nghẹn đi, một vài giây trôi qua anh tựa đầu vào tấm kính ray rức mà nói:

"Anh xin lỗi vì đã không cứu được em, anh xin lỗi em Quyển Nhu à!"

Gió nhẹ lại xua đến, có chút lạnh lẽo, có chút bụi bay. Từ đằng sau một ánh sáng vô hình nhẹ nhàng xuất hiện một cô gái, cô đưa tay chạm vào lưng anh, nhưng anh vốn không cảm nhận được người con gái đó đang ở bên cạnh.

Linh hồn và thiên sứ phải chăng cũng có nước mắt, một giọt nước mắt thiên liêng và thuần khiết. Quyển Nhu giờ đã là người ở thế giới bên kia, nhưng cô vẫn còn rất vấn vương một người, vấn vương một trái tim.

"Cuối cùng người cô mong đợi nhất đã đến."

Thần ở bên cạnh cô, ánh hào quang rợp tỏa, ông là vị thánh sẽ đưa cô bước qua cửa thiên giới.

Quyển Nhu quay lại nhìn ông, cô khẩn cầu ông một việc:

"Cho tôi được ôm anh ấy lần cuối được không? Tôi xin Thần."

Thần nhìn vào đôi mắt buồn và trân thành của cô thì gật đầu.

Quyển Nhu mỉm cười, cô cám ơn Thần rất nhiều.

Thần lui ra xa, chấp thuận cho thỉnh cầu, Quyển Nhu từ từ chạm vòng tay vào Hàn Minh Vũ, cô ôm anh dưới ánh sáng mà Thần ban đến.

Hàn Minh Vũ đã cảm nhận được vòng tay của cô, chỉ là anh không thể nhìn thấy cô, nước mắt của anh chảy siết bao nỗi yêu thương.

Quyển Nhu cũng rất đau lòng, cô nói:

"Em phải đi đây!"

"Cám ơn anh vì tất cả những ấm áp và bình yên, cám ơn anh vì đã yêu thương em."

Cô rơi nước mắt, dịu dàng gọi tên anh lần cuối:

"Minh Vũ à! Minh Vũ của em! Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé!"

Nói xong thì đôi tay cô cũng bất giác buông ra, cô lùi ra sau với Thần và ánh hào quang dần biến mất. Hàn Minh Vũ ngồi sụp xuống, anh đau khổ và khóc rất nhiều, bởi vì anh đã nghe thấy tiếng nói của Quyển Nhu, anh đã nghe thấy cô, Thần đã cho họ có thể nghe thấy nhau một lần cuối cùng.

"Anh yêu em."

Hàn Minh Vũ ôm chặt chiếc lọ thủy tinh vào trong lòng, đau đớn nói ra ba từ, ba từ mà anh dành cho người con gái anh yêu thương nhất trên trần đời.

P/S: Ai đã khóc hãy nói cho Au biết nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play