"LÝ NGHỆ HÂN CÔ LẠI QUẬY PHÁ CÁI GÌ VẬY HẢ? MAU TRÈO VÔ ĐI."
Hàn Minh Vũ đứng bên dưới anh ngước lên nói thật lớn với Nghệ Hân. Nghệ Hân vẫn đang cố gắng để leo xuống, cô nhìn Minh Vũ nói:
"ĐỪNG LO, TÔI CÓ DÂY SẼ KHÔNG TÉ ĐÂU."
Nghệ Hân nắm hai tay vào sợi dây thừng, cô đã buộc nó vào cửa sổ, dây này là hồi nãy Trịnh quản gia đem lên, cũng may nó vẫn ở trong phòng của Lý Nghệ Hoành, tiện thể cho cô dùng luôn.
Nghệ Hân từ từ tuột xuống, tay cô khá đau vì đu dây không phải chuyện dễ, khi tuột dây ma sát vào bàn tay sẽ đau rát trong khi bàn tay của Nghệ Hân lại rất mềm mỏng.
Nghệ Hân bị đau nhưng vẫn ráng để tuột xuống, lúc cô đang cố gắng hạ người từ từ thì Lý Nghệ Hoành đi lên trên phòng, anh không thấy Nghệ Hân đâu nhưng cửa sổ thì mở toan, anh đi tới nhìn ra cửa sổ thì kinh hãi khi em ấy đang tự leo xuống dưới bằng dây.
"Hân nhi!" Lý Nghệ Hoành tức giận thốt lên.
Nghệ Hân nhíu mày khi nhìn thấy anh hai, cô mặc kệ anh ấy cứ ngang nhiên tuột xuống. Lý Nghệ Hoành nắm lấy sợ dây anh không cho Nghệ Hân như ý mà kéo cô ấy lên lại.
"Nghệ Hân em có biết nguy hiểm không hả?"
Lý Nghệ Hoành ra sức kéo, Nghệ Hân bực mình, cô ngẩn lên lớn giọng nói: "Anh còn kéo nữa là em thả tay đấy!"
"Đừng có thách thức anh." Lý Nghệ Hoành vẫn kéo mạnh.
Nghệ Hân nâng cái môi, ánh mắt nóng nảy: "Em đã thách thức anh lần nào chưa?" Cô nói xong thì hai tay thả ra.
Lý Nghệ Hoành kinh sợ thốt lên: "Nghệ Hân!" Anh vươn đôi tay như muốn nắm lấy Nghệ Hân nhưng không thể.
Nghệ Hân ngã xuống nhưng cô không sao cả, người có sao là Hàn Minh Vũ, anh phải dùng cả cơ thể để làm đệm cho Nghệ Hân.
Cũng may Nghệ Hân đã trèo xuống được gần đến tầng 1 nếu không cú ngã này Hàn Minh Vũ chắc phải gọi cấp cứu.
Lý Nghệ Hân đứng dậy, cô trừng mắt với Lý Nghệ Hoành sau đó quay lại nhìn Hàn Minh Vũ:
"Nè mau đi thôi."
Nghệ Hân còn rất thản nhiên để nói là đi thôi trong khi Hàn Minh Vũ thì ê ẩm hết cả người. Minh Vũ ngồi dậy, chiếc áo sơ mi trắng bị bẩn hết phần lưng, anh nhíu sâu lông mày với Lý Nghệ Hân:
"Tôi phải chấp tay lạy cô thì cô mới thôi lì lợm phải không? Trèo từ đó cô không sợ chết hả?"
Hàn Minh Vũ bực mình đứng dậy, anh bỏ đi, lúc này Nghệ Hân mới nhìn thấy lưng anh ấy bị chảy máu. Nghệ Hân cảm thấy có chút áy náy, cũng là lần đầu cô biết áy náy với Hàn Minh Vũ, nếu không có anh ta thì cô đã không dám thả tay rồi, cô biết là anh ta sẽ đỡ cô nhưng lại không nghĩ anh ta sẽ bị thương, lúc đó cô chỉ tức anh hai mới buông tay, cô đã không nghĩ được gì nhiều.
Nghệ Hân chạy theo Hàn Minh Vũ, ra đến xe cô bước lên để cho Minh Vũ trở đi, lúc trước có năn nỉ thế nào cô cũng chẳng bao giờ muốn đi theo Hàn Minh Vũ nhưng bây giờ lại tự nguyện đi theo anh ta, Lý gia bây giờ đã khác trước, ba và anh hai không còn là những người mà cô tin tưởng, bên cạnh cô lúc này không ngờ lại là người mà cô luôn nói căm ghét.
Nghệ Hân ngồi đằng sau, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Hàn Minh Vũ, cô đang nghĩ nếu trước đây cô ngoan như Quyển Nhu thì anh ta đối với cô sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng mà nghĩ kĩ lại khi sống chung với Hàn Minh Vũ chỉ toàn là cô kiếm cớ chọc tức anh ta, chứ anh ta cũng chẳng có bắt nạt gì cô cả, lúc cô cần nhất thì anh ta đến, lúc cô nhập viện cũng là anh ta bên cạnh, dù cô biết anh ta lầm cô với Quyển Nhu nhưng người ở bên cạnh cô đã là anh ta mà không phải là anh hai.
Một lúc sau, tại Hàn gia.
Hàn Minh Vũ bước vào trong nhà, Nghệ Hân đi sau anh vài bước chân. Hàn Minh Hạ thấy anh hai thì rất ngỡ ngàng, cô định đi tới hỏi anh hai bị làm sao nhưng cô bỗng dưng đứng khựng.
Minh Hạ thấy Nghệ Hân thì sợ, cô không dám đi tới nữa mà lật đật chạy vào trong phòng, Minh Hạ đặt tay lên ngực hít thở: "Má ơi bà phù thủy này lại mặc đồ bệnh viện về nhà, chị ta càng lúc càng không được bình thường."
Minh Hạ bắt đầu sợ Nghệ Hân từ khi cô gặp cả hai phiên bản Nghệ Hân, cô không biết Lý Nghệ Hân có chiêu trò gì nhưng thần thái của cô ta mỗi lúc mỗi khác, Minh Hạ cảm thấy giống như có hai người chỉ là cô không biết người cô thường tiếp xúc nhất lại là Quyển Nhu.
Hàn phu nhân từ dưới nhà đi lên, bà nhìn thấy Minh Vũ thì cũng ngỡ ngàng y như Minh Hạ:
"Vũ à! Lưng con bị làm sao vậy hả?"
Hàn Minh Vũ trả lời: "Chỉ bị trầy xước một xíu không sao đâu ạ."
Hàn phu nhân lo lắng nói:
"Cái gì mà một xíu, máu đỏ cả áo thế này kia mà, con gặp tai nạn phải không? Đừng có giấu mẹ."
Hàn phu nhân rất lo cho con trai, bà sợ Minh Vũ giấu vết thương nên gặn hỏi.
Hàn Minh Vũ vẫn tỏ ra mình ổn, anh nói: "Con đã nói rồi mà, con không sao, mẹ đừng lo."
"Nhưng mà con bị sao mà chảy máu, nói mẹ nghe đi."
Lý Nghệ Hân đứng bên cạnh, cô bực bội khi Hàn phu nhân cứ lằn nhằn với Hàn Minh Vũ, cô cất giọng nói với Hàn phu nhân:
"Là con làm anh ta ngã đấy, mẹ cứ hỏi mãi không để cho Minh Vũ đi băng vết thương sao?"
Nghệ Hân nói rồi bỏ đi lên trên phòng, Hàn phu nhân phải sững sờ với Nghệ Hân, ăn nói với mẹ chồng thích thì lễ phép không thì thôi, thật là chẳng hiểu nỗi cái tính nắng mưa của nó nữa.
Hàn Minh Vũ nhìn Nghệ Hân sau đó anh nói với mẹ:
"Con lên đây."
Hàn phu nhân nắm lại cánh tay Minh Vũ: "Vào phòng mẹ đi, để mẹ xem rồi thoa thuốc cho con."
Hàn Minh Vũ thấy mẹ cứ lo cho anh thì nói: "Không cần đâu ạ, con sẽ gọi cho bác sĩ Kha."
Minh Vũ biết nếu mẹ thấy vết thương bà sẽ rất bận tâm, anh cũng không biết vết trầy xước là lớn hay nhỏ nhưng cảm giác rất ê buốt, vì vậy gọi bác sĩ sẽ ổn hơn và mẹ cũng bớt lo hơn.
Nói xong với mẹ, Minh Vũ đi lên trên phòng, Hàn phu nhân vẫn còn chưa hết lo lắng, khổ thân con trai bà, từ ngày nó cưới Nghệ Hân về chẳng khi nào là có chuyện tốt, haiz...Hàn phu nhân u phiền thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT